[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng- Sưu tầm

Chương 57 : Phiền muộn.

Người đăng: 

.
“Em muốn nói chuyện gì thế? Bí mật như vậy.”- Lâm Ngạo tò mò lên tiếng, trong mắt vẫn là một mảnh dịu dàng cùng tình ý nồng nàn. Thu cũng đã mang thai tới tháng thứ 7, bụng đã rất lớn, di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn. Khuôn mặt xinh đẹp nay hơi phù lên, nhưng bù vào đó là vẻ dịu dàng, quyến rũ của một người phụ nữ cùng với khí chất dịu dàng của một người mẹ. Hơn nữa, thời gian này cô được dưỡng vô cùng tốt, sắc mặt hiển nhiên là vô cùng hồng hào khỏe mạnh. Chính Thiên cùng Lâm Ngạo nhìn vậy đều âm thầm hài lòng. Mặc dù đứa nhỏ này không phải là con ruột của bọn họ nhưng nó lại là con của người phụ nữ mà hai người yêu thương, họ đương nhiên cũng muốn mẹ con hai người đều thật khỏe mạnh. “Chỉ là… muốn nói rõ với hai người một việc.”- Thái Thu vẻ mặt nghiêm túc, nói. Tại sao họ lại có cảm giác điều cô sắp nói dường như không phải lời gì tốt? Cả Chính Thiên cùng Lâm Ngạo trong lòng đều nảy sinh ra cảm xúc khác thường. Không cần tò mò vì sao trực giác của bọn họ lại chính xác tới như vậy a, tác giả nguyên tác căn bản là đã muốn đem gần như những đặc điểm tốt đẹp tới gán cho nam chính trong truyện của bản thân rồi. Sắc mặt của hai người đàn ông đồng thời trở nên nghiêm túc hơn hẳn, trái tim trong lồng ngực không biết vì sao lại đập loạn nhịp liên hồi. Chẳng lẽ là có chuyện không hay sắp xảy ra? Sự thật chứng minh, trực giác của những sinh vật được gọi là nam chính cũng không phải là thứ mà người thường có thể sánh được. “Em cảm thấy, chúng ta không nên tiếp tục như vậy. Em cùng Cảnh Hạo đã có con với nhau, cho nên, đợi khi em có thể trở lại, em và anh ấy sẽ kết hôn, chúng em đã quyết định rồi. Em muốn, là một cuộc hôn nhân chung thủy của hai người, vậy nên, từ giờ trở đi, xin đừng tiếp tục… dành tình cảm kia cho em nữa, em căn bản không xứng, hai người ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn em nhiều lắm!”- Thái Thu chậm chạp nói hết ý kiến của bản thân. Nhưng tháng này, thời gian rảnh rỗi của cô càng trở nên nhiều hơn trước, thời gian dùng để nghĩ tới những việc này lại càng nhiều. Đã từng có một thời gian bản thân giống như bị lạc trong sướng mù, không xác định được đâu là mong muốn của bản thân, cũng chẳng hiểu rõ tình cảm của bản thân. Nhưng, thời gian nhiều như vậy, lại có Thu Thủy ở bên cạnh cùng chia sẻ, gợi ý, cô làm sao có thể tiếp tục không nhìn ra. Cô thừa nhận, việc bản thân vẫn chưa từng quên đi tình cảm đối với Ruki mà đã đồng thời nảy sinh cảm tình không nên đối với Trần Cảnh Hạo, Quân Lâm Ngạo cùng Lăng Chính Thiên là điều vô cùng đáng sỉ vả. Nhưng, tình cảm đâu phải là thứ mà lí trí có thể điều khiển, đâu thể chỉ vì bản thân cảm thấy không nên mà có thể dừng lại? Cô căn bản chẳng thể khiến bản thân quên đi người đàn ông đầu tiên cho cô tình yêu thương ấm áp ở thế giới này, cũng là người cô tình nguyện giao ra tình yêu cùng tấm thân xử nữ trinh trắng? Làm sao có thể bỏ qua tình cảm của bản thân đối với những người đàn ông vẫn luôn một mực quan tâm, thương yêu, còn luôn ở bên cạnh che chở, giúp đỡ những khi cô mất phương hướng, mỗi lúc cô muốn tùy hứng làm bừa? Tuy vậy, dây dưa mập mờ mãi cũng không phải là điều cô mong muốn, cô cũng không thể chỉ ích kỉ để ý tới cảm nhận của bản thân mà khiến người khác vì mình mà hi sinh vô điều kiện. Là công chúa thì sao chứ? Chẳng phải cũng chỉ là một đứa bé bị người thân vứt bỏ thôi sao? Nói tài giỏi, thực chất bản thân cô lại chẳng có tài cán gì nổi bật cả, những thứ cô biết, Trịnh Thu Thủy hay những người khác có thể còn giỏi hơn. Luận tính cách, cô cũng chẳng phải là người khoan dung cao thượng gì, lại chẳng phải loại người dứt khoát trong mọi việc, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, bản thân ngu ngốc lại vẫn cho rằng mình cái gì cũng biết, thích tự cho mình là đúng. Kì thực, thân là một nữ chính, Trịnh Thu Thủy quả thật là xuất sắc hơn cô nhiều lắm. Một người chẳng thiếu khuyết điểm như cô, lấy tư cách gì mà làm cho những người đàn ông tốt đẹp kia vì mình mà hi sinh nhiều đến vậy? Đáng sao? “Không thể!” “Em không thể quyết định thay anh!” Chính Thiên cùng Lâm Ngạo nghe Thu nói dứt lời liền đồng loạt lên tiếng phản đối, ánh mắt gắt gao nhìn cô, thần sắc vô cùng kiên định. Hai người đi theo bên cạnh Thu lâu như vậy, chẳng qua là mong có một ngày cô sẽ mềm lòng mà chấp nhận mình, lại bỏ luôn cả kiêu ngạo, tự tôn cùng ý nghĩ độc chiếm mãnh liệt vốn có của bản thân, chấp nhận chia sẻ tình cảm của cô với người đàn ông khác, khiến cô sẽ vì vậy mà đối với họ cảm động, dù chỉ là một chút. Kết quả hai người muốn, tuyệt đối không phải là những lời này! Không phải! Ai bảo yêu là không cần lí do chứ? Nếu không có, có phải là một ngày tình cảm phai nhạt, hai người chia tay cũng không cần biết nguyên nhân? Lăng Chính Thiên chẳng phải tự nhiên mà có tình cảm với Thu. Ban đầu, anh đối với cô chẳng hề có một chút hứng thú cùng bận tâm nào cả! Nhưng từ khi thấy cô lạnh lẽo mà kiên cường đối đầu cùng một đám người mang ý nghĩ khinh miệt, bị lũ bạn học cậy đông hiếp yếu ở trường, anh liền bị rung động thật sâu. Một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi lại có thể quật cường đến nỗi dù bị đánh tới bầm dập, vẫn chịu đựng không hé răng kêu lấy nửa lời, vẫn không chịu lùi bước mà chống lại những lời nhục mạ cùng lời cú đánh không thương tiếc. Hình ảnh cô lúc đó liền làm anh nghĩ đến lúc bản thân vừa mới tham gia đặc huấn đã bị chỉnh đến thê thảm cỡ nào, phải kiên cường chống đỡ qua những ngày tháng đó ra sao. Chính vào lúc đó, trái tim anh, trong vô thức đã rung động. Nhìn cô kiệt lực chấp hành hình phạt, chính anh cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng, dù hình phạt này đối với anh lại chẳng là gì. Mà khi thấy cô vô lực dựa vào người Trần Cảnh Hạo, nhìn hắn dịu dàng săn sóc đối với cô, lòng mới càng khó chịu. Anh không biết, hóa ra cảm giác đó là ghen. Cảm giác… thật lạ lẫm. Ngỡ rằng đó chỉ là cảm giác nhất thời, anh lại không ngờ tới, càng tiếp xúc nhiều với cô bản thân lại càng không thể kiềm chế mà tiếp tục hãm sâu vào thứ tình cảm tốt đẹp đó, càng muốn tới gần cô hơn… Tình yêu mới đơm hoa gần hai năm, liệu có thể so sánh với sáu năm dài đằng đẵng? Lâm Ngạo chính là yêu Thu trong năm năm, nhưng bản tính đào hoa cùng lòng kiêu ngạo, tự tôn cao ngất khiến anh không muốn thừa nhận bản thân thực ra đã yêu cô gái ngu ngốc cả ngày chỉ biết bám riết làm phiền mình, lại luôn làm ra những hành động khiến anh mất mặt kia. Lại chẳng thể nghĩ, một người bám dính mình giống như cô ấy, bỗng nhiên lại buông tha, không muốn tiếp tục để ý đến mình nữa. Có lẽ, cô mệt rồi, mệt vì mãi theo đuổi một người không bao giờ muốn đứng lại chờ đợi bản thân. Mất đi rồi mới biết quý trọng, đây mãi là tật xấu mà rất nhiều người không thể tránh khỏi. Lâm Ngạo chính là một trong số đó. Mãi bước nhanh về phía trước, không muốn dừng lại chờ đợi, bởi anh vẫn nghĩ sẽ mãi có Thái Thu đuổi theo ở phía sau, cô mãi mãi sẽ không buông được mình. Chẳng qua, đến khi anh nhìn lại, hóa ra người con gái ấy đã quá mệt mỏi, cô ấy bỏ cuộc rồi, không còn nguyện ý tiếp tục đuổi theo anh nữa… Cảm giác… thế giới lúc đó giống như… hoàn toàn trống rỗng… Anh không muốn lại phải tiếp nhận cảm giác đó thêm một lần nữa. Tuyệt đối không! Rõ ràng cô đã có tình cảm với bọn họ rồi, lại trong lúc bọn họ vui mừng cảm nhận hất cho họ một gáo nước lạnh, nói cô không muốn dây dưa một chỗ với hai người nữa, cô muốn cùng Trần Cảnh Hạo kết hôn! Gáo nước này, thực sự quá lạnh, lạnh đến thấu tâm can, lạnh đến muốn đống băng cả thế giới của hai người! Tại sao lại trở thành như vậy chứ? # “Làm sao vậy?”- Cảnh Hạo bước vào phòng Thu, ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói dịu dàng tràn đầy từ tính vang lên trong căn phòng vốn đang vo cùng tĩnh lặng. Bàn tay anh cẩn thận vuốt ve cái bụng đang nhô cao của cô, thật nhẹ thật nhẹ, nhưng sợ chỉ cần bản thân mạnh tay hơn một chút sẽ làm cô đau, khiến đứa nhỏ trong bụng cô bị kinh động. Thu xoay người lại, ánh mắt nhìn anh thật trầm lặng, lại có chút vô hồn, ý thức lại như đã bay xa. Cô lúc này, không còn vui vẻ linh động, lại tràn ngập tinh thần như trước mà lại mỏng mang mờ ảo, giống như một giây sau có thể lập tức tan biến vào không khí. Cảnh Hạo có chút hoảng hốt khẽ kêu lên: “Bảo bối…” “Cảnh Hạo?”- Thái Thu lúc này mới mờ mịt ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt mình, khẽ bật thốt ra một câu nghi vấn. “Ừ, là anh. Có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngơ ngác, thất thần thành cái dạng này?”- Tay Cảnh Hạo đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Thu, đồng thời đáp lại cô. “Có phải là em quyết định sai rồi không? Có phải là em quá ích kỉ rồi không?”- Thu liên tiếp đặt câu hỏi, gấp gáp vội vã, tay còn túm lấy tay áo Cảnh Hạo, nâng mắt lên nhìn anh hỏi. “Là chuyện liên quan đến hai người kia sao?”- Cảnh Hạo hỏi lại thì liền nhận được cái gật đầu của cô. “Thật ra… trước khi quyết định, chúng ta nên hỏi ý kiến của bọn họ trước…”- Cảnh Hạo hơi mím môi nói, trong lòng không khỏi có cảm giác co rút khó chịu. Anh không phải người rộng lượng, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện bản thân phải chia sẻ người yêu với kẻ khác? Chẳng qua là không đủ can đảm để bắt cô phải lựa chọn. Anh thà nhẫn tâm với chính mình, cũng không muốn cô phải chịu thêm phiền muộn cùng day dứt đau khổ. “Họ cũng nói vậy.”- Thu nghe vậy liền hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của ba người. _______Ta là phân cách tuyến quá khứ_______ “Em vẫn luôn ích kỉ như vậy, thích thì một mực bám riết, không hứng thú liền lập tức vứt bỏ, chưa bao giờ để tâm tới cảm nhận của người khác!”- Hai mắt Lâm Ngạo đỏ lên, con ngươi đục ngầu, lời nói từng bước lên án sự tùy hứng của cô. Chính Thiên lại một mực yên lặng nhìn cô chằm chằm, trong mắt lại là bao nhiêu ý tứ oán trách, trách cô không để ý tới cảm nhận của anh, chỉ biết làm việc theo ý mình. Không khí ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khó thở. Sau lời nói của Lâm Ngạo, cả căn phòng đều chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập đầy tới giận, còn xen lẫn bất lực. Thái Thu đứng như trời trồng, không biết phải làm thế nào mới tốt. Quả thật, cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của bọn họ cả, con người tùy hứng… Chính là, đến cuối cùng, cả ba lại chẳng thể đưa ra một quyết định dứt khoát nào… _____Dải phân cách hiện tại______ “Tiểu Thu, có thể ở cùng một chỗ với em đã là rất tốt, anh… không sao cả.”- Với công việc sát thủ của bản thân, anh cũng không rõ chính mình có thể sống được bao lâu, chết vào lúc nào. Anh không hi vọng rằng khi bản thân có xảy ra chuyện, lại chỉ có mình bảo bối phải cô độc đối mặt với tất cả. Dù sao, có thêm người ở cạnh chăm sóc cô, anh… có thể an tâm hơn chút ít. Không phải là Cảnh Hạo không nghĩ tới việc rút khỏi công việc làm sát thủ, nhưng chuyện này lại không phải do anh quyết định. Vận mệnh của anh, hiện tại, hơn phân nửa đều nằm trong tay Boss. Muốn rời khỏi? Rất đơn giản, để lại mạng rồi ngươi có thể đi. Kì thật, nhân vật chính cũng không hoàn toàn là toàn năng, không phải là chuyện gì cũng có thể giải quyết. Người ta nhìn vào đều chỉ thấy những điều tốt đẹp trong ánh hào quang nhân vật chính, nào có để ý tới họ đã khổ sở thế nào, họ có bao nhiêu điều bất đắc dĩ? “ Không thể…” “Được rồi, đừng tiếp tục phiền muộn nữa, sẽ không tốt cho tiểu bảo bối trong bụng em. Chắc em cũng mệt rồi, lên giường ngủ một giấc đi, anh ngồi đây trông chừng. Nhé?”- Cảnh Hạo ngắt ngang lời nói của Thu, lại dìu cô nằm xuống giường, khuyên nhủ cô nghỉ ngơi. Tuy lời nói có vẻ như muốn hỏi ý kiến của cô nhưng hành động của anh lại trực tiếp dứt khoát, không cho cô cơ hội cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn nằm yên. Hôn nhẹ lên môi Thu, tay lại nhè nhẹ vuốt tóc cô, anh lại nói: “Ngoan, ngủ đi.” Một lúc sau, khi xác nhận Thu đã thực sự chìm vào giấc ngủ, anh mới như thì thầm mà nói: “Anh sẽ giải quyết mọi chuyện, ngủ ngon nhé, bảo bối.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang