[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng- Sưu tầm
Chương 47 : Chương 47
.
“ Trịnh đại tiểu thư, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây thì hơn.”- Hàn Lâm liếc mắt qua nhìn Trịnh Thu Thủy, nói ra đề nghị. Ý tứ câu nói của anh giống như lời khuyên, nhưng ngữ điệu lại là bắt buộc người khác phải tuân theo. Anh cũng không có ý nghĩ muốn cho người phụ nữ này triệt để biết tới thân phận của tiểu công chúa a. Dù sao cô ta cũng là người ngoài.
Nói vậy cũng không phải anh cho là ba người đàn ông kia là người nhà đâu, chẳng qua là anh không ép được bọn họ rời đi thôi. Ở thế giới này anh đúng là không có bản lĩnh bằng họ, tuy rằng năng lực điều tra thông tin của anh rất tốt ==”.
Được rồi, bọn họ cũng không phải người thích bép xép, giữ lại cũng không sao. Cùng lắm thì mấy người này biết thêm được một chút bí mật chứ chẳng thể nào tự đến được St. Martin, coi như anh thực sự làm người tốt một lần đi.
“ Đây là nhà em gái tôi!”- Trịnh Thu Thủy rất nghiêm túc nói ra lý do. Tuy rằng người đàn ông này thoạt nhìn rất tốt, cô ta cũng có ý định lôi kéo anh, nhưng sẽ không dễ dàng nghe lời. Như vậy giống như cô ta rất ngu ngốc, chính là loại không có đầu óc, là kẻ mê trai. ( Wind: Chứ chẳng lẽ bà không mê trai à?)
“ Sắp tới không phải rồi.”- Lần này anh nhìn cũng không thèm nhìn, liền ngắn gọn nói một câu.
Trịnh Thu Thủy nghẹn họng trân trối. Người này…
“ Cô mau đi, cô không có tư cách biết đến thân phận thật của tiểu Thu.”- Anh thật sự không muốn dùng cái tên này cho tiểu công chúa của anh đâu.
Ruki cũng lạnh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu Thủy, ý tứ xua đuổi rõ ràng, đồng thời lại quay ra mở miệng: “ Mấy người cũng nên về hết đi.”
“ Tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh thì phải?”- Cảnh Hạo lên tiếng phản đối. Lâm Ngạo cũng đang có ý định lên tiếng phản bác. Chính Thiên vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như tảng băng, cũng không có ý rời đi. Chỉ riêng Thu vẫn cặm cụi nấu nướng, coi như mình không nghe thấy gì, tự đặt bản thân tới vị trí không liên quan tới bọn họ.
“ Cô ấy coi như một nửa là người của tộc chúng tôi.”- Hàn Lâm cũng lên tiếng.
“ Dù sao thì anh cũng không liên quan.”
“ Vậy cậu có liên quan à?”
“ Đưa cô ta trở về là nhiệm vụ của tôi.”
“ Chỉ sợ không đơn giản như vậy!”
Trịnh Thu Thuỷ quả thật là càng nghe thì càng giống như bị lạc vào trong sương mù. Cô ta cuối cùng tự ý thức được việc lần này càng biết nhiều thì càng không có lợi cho bản thân, hơn nữa còn khiến mấy người đàn ông này chán ghét chính mình, cho nên thức thời đi khỏi. Trong căn hộ cao cấp chỉ còn lại Thái Thu cùng với năm người đàn ông.
Nghe giọng điệu cùng lời nói của Hàn Lâm, Thu liền biết lần này Ruki tới là vì việc có liên quan tới thân phận thật của mình cho nên liền tắt bếp, nói với Ruki:
" Chúng ta ra phòng khách nói chuyện."- Lại quay sang nói với những người còn lại: " Các anh có thể rời khỏi đây một lúc không?"- Đây là lời đề nghị, không phải thăm dò ý kiến.
Ấy vậy, cả bốn người đều coi như nghe không hiểu ý cô, rửa sạch tay xong liền ra ngồi lên ghế sofa ngoài phòng khách, không ai có ý định rời đi. Lăng Chính Thiên là sợ nếu bản thân rời đi lần này liền sẽ không thể gặp được cô nữa, còn Cảnh Hạo với Lâm Ngạo là chân thành muốn hiểu thêm về cô, Hàn Lâm chẳng qua ở lại để xem kịch, góp vui.
Vừa mới ngồi xuống ghế, Ruki liền vào thẳng vấn đề.
" Tôi đã xác định được thân phận của cô, hiện tại liền theo tôi trở về."- Không hề có chút quanh co, lòng vòng, khó hiểu, ý của anh đều thể hiện trên mặt chữ.
“ Thân phận của tôi có liên quan gì đến anh sao? Còn nữa, tại sao tôi phải nghe theo sắp xếp của anh?”- Buồn cười thật đấy. Người này còn cho rằng cô nhất quyết phải nghe lời anh ta sao? Anh ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?
“ Tiểu công chúa, anh ta không dám láo với em nữa đâu, không cần phải lo.”- Hàn Lâm ghé lại gần người Thu, đưa miệng đến sát tai cô mà nói nhỏ. Không biết là vô tình hay cố ý, môi anh lại khẽ chạm vào vành tai cô, khiến cả người cô bỗng run lên, cảm giác tai ngưa ngứa nhưng lại không dám gãi. Vì vậy, cô liền ném cho anh một cái lườm sắc lẻm. Tuy vậy, trong mắt những người khác lại biến thành hai người đang trao đổi tình cảm, cái nhìn của cô liền trở thành liếc mắt đưa tình rồi.
Hơn nữa, bảo là nói nhỏ nhưng thực ra âm lượng lời nói của anh cũng vừa đủ cho Ruki ngồi ở ghế đối diện nghe được. Sau đó, cả năm người còn lại đều nhìn thấy sắc mặt anh ta đen mất phân nửa, mắt còn tóe ra tia lửa điện như muốn đánh chết Hàn Lâm. Lại chứng kiến những cử chỉ đầy “ thân mật” của Hàn Lâm với Thái Thu, khuôn mặt của anh ta càng thêm đen. Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, thực sự Thu sẽ muốn cảm thán: “ Khuôn mặt này chắc có thể đem ra so sánh ngang bằng với Bao Công rồi!”
Cảnh Hạo, Lâm Ngạo cùng Chính Thiên căn bản là bỏ qua lời nói của Hàn Lâm, chỉ chú ý tới hành động của anh ta. Nhìn bộ dạng tràn ngập tính đùa giỡn của anh ta đối với Thu, cả bọn đều muốn nhào tới, lôi anh ta ra xử hội đồng. Sau đó, nhìn biểu cảm “ thẹn thùng” cùng với cái liếc mắt “ chứa chan tình cảm” của cô với anh ta, cả ba người đều muốn phát hỏa.
“ Hoàng tử Hatashi, anh yên lặng một chút cũng không có ai dám nói anh bị câm đâu.”- Giọng nói thật lạnh nha~ Mùi thuốc súng thật là nồng nha~
“ Cậu cấm được tôi à?”- Hàn Lâm vui vẻ đáp trả. Thật là rất hiếm có khi nào mà anh có thể chứng kiến bộ dạng muốn đánh người nhưng lại không thể của tên này nha. Vậy nên, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta, anh liền rất sung sướng. Bởi vậy, vì lí gì mà anh lại không tiếp tục chọc giận cậu ta nha?
Người đàn ông nào đó rất không phúc hậu mà nghĩ như vậy, ý định của anh ta lại càng không có chút nào liên quan tới hai chữ “ lương thiện”.
Thái Thu đau đầu nhìn Hàn Lâm đang cố ý chọc giận Ruki. Tên này là sợ tình hình hiện tại chưa đủ loạn hay sao vậy? Thật là muốn nhào tới đá cho anh ta vài phát mà. ( ==”)
Hàn Lâm đáng thương, bị cả một lũ người nảy sinh ý định hành hung anh rồi. Nhưng mà, cũng đáng đời.
Ba người đàn ông còn lại rất nghiêm túc lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Hàn Lâm với Ruki, mong có thể tìm ra một chút thông tin gì đó liên quan đến thân thế của Thái Thu. Nhưng mà, “ Hoàng tử Hatashi”? Là đang nói đến Hàn Lâm hả? Tên này có chút phong thái nào của hoàng tử sao?
Ba nam chính đều rất phiền não. Điều họ muốn biết không phải là thận phận của Hàn Lâm a. Không phải là bảo có chuyện liên quan tới thân phận của tiểu Thu sao? Vậy sao còn dây dưa chưa nói ra hả?
Mấy người nào đó rất không tự giác ý thức được chính mình là người ngoài, không được phép biết tới sự tồn tại của St. Martin cũng như thân phận thật của Thái Thu.
Không muốn tiếp tục để ý tới sự khiêu khích của Hàn Lâm, Ruki quay sang nói với Thu: “ Hiện tại cô phải nhanh chóng theo tôi trở về. Nếu thuận theo thì tốt, nhưng nếu cô cố tình không đi cùng, bất kể thân phận, tôi bắt buộc phải dùng vũ một số cách khác để mang cô về.”
“ Chỉ sợ anh không có năng lực đó.”- Cảnh Hạo lúc này mới lên tiếng, kèm theo đó là nụ cười lạnh lẽo. Anh không muốn nói cái gì mà “ Anh làm gì như là phạm pháp”, “ Anh làm như vậy là không đúng”. Những người như bọn họ căn bản chẳng cần để ý nhiều đến pháp luật, cũng không quan tâm thế nào là phải- trái, đúng- sai mà chỉ cần biết xem bản thân có cảm thấy hợp lí hay không.
Lâm Ngạo: “ …”- Sao anh cứ thích cướp lời thoại của tôi thế?
Chính Thiên: “ …”- Đứng có ra vẻ anh hùng chính nghĩa như thế, tôi còn tốt hơn cậu. Còn nữa, bảo vệ tiểu Thu là việc của tôi mới đúng.
Thái Thu: “ …”- Người cần nói là tôi mới đúng. Anh nhanh mồm nhanh miệng như thế làm gì!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện