[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng- Sưu tầm
Chương 46 : Chương 46
.
Liếc thấy Trịnh Thu Thủy không có ý định rời đi, Thái Thu liền ranh ma cười một cái. Cô muốn phải dày vò cô ta một chút mới hả dạ a. Cô muốn báo thù giúp nguyên chủ một chút.
Trịnh Thu Thủy đang cố gắng vận dụng bộ não để nghĩ cách làm thân với bốn người Cảnh Hạo nên không hề chú ý tới bản thân đang bị người tính kế, nhưng những người luôn đặt tâm tư vào Thu thì rất dễ dàng thấy được nụ cười… bỉ ổi của cô đó. Bốn người đàn ông trông thấy nụ cười đó của cô liền rùng mình. Lần này có người gặp xui xẻo rồi.
“ Mấy anh sao lại đồng loạt kéo tới đây cùng một lúc vậy?”- Thu nở nụ cười tỏa nắng, trông cực kì thân thiết. Tuy vậy, mấy bạn nam chính lại giống như bị lửa thiêu vào, cả người như muốn nhảy dựng lên. Sao bọn họ lại trở thành vật hi sinh cả lượt thế này!? T.T
Tiểu kế hoạch phục thù của Thu chính là muốn Trịnh Thu Thủy tức chết a. Không phải cô ta luôn nói nguyên chủ là tiện nhân nọ kia không ai muốn sao? Giờ cô lại ra vẻ thân quen với mấy người đàn ông cô ta coi trọng, bọn họ lại đang cho cô ta ăn bơ triệt để. Trịnh Thu Thủy lần này mà không tức điên lên thì Thái Thu cô thề sẽ đảo ngược tên!
Kìm nén lại sự xúc động của chính mình, Lăng Chính Thiên liền tiên phong trả lời.
“ Hôm nay là sinh nhật em. Đừng nói em đến việc này cũng không nhớ chứ?”- Giọng điệu có phần bất đắc dĩ. Nhìn biểu hiện của cô thì suy đoán của anh rất có thể là sự thật đó.
Thái Thu vốn đang hưng phấn bừng bừng nghe vậy lập tức trở nên ngu ngơ, sau đó liền xấu hổ gật đầu. Cũng không phải thực là sinh nhật cô mà, cô thì làm gì có sinh nhật chứ. Kiếp trước không có ai biết cô sinh ngày nào, người biết cũng không rõ đang ở đâu, lại không có đủ điều kiện nên cô nào có tâm tư để ý đến chuyện này chứ. Xuyên đến đây cô cũng không thật chú ý tới ngày sinh của thân thể này, dù sao chuyện này đối với cô cũng không có gì quan trọng cả.
Nhưng mà, tuy cô không quá coi trọng việc đó, nhưng được người khác nhớ tới sinh nhật của bản thân, cảm giác rất hạnh phúc, rất vui sướng. Từ đáy lòng bỗng dâng lên một hồi chua xót, sau đó là niềm vui khôn tả. Hai dòng cảm xúc đối lập khiến cô như muốn vỡ òa, sống mũi cay cay, vành mắt đỏ ửng trong chốc lát.
Nhận thấy bản thân phản ứng có phần thái quá, Thu hơi cúi đầu xuống, chấn chỉnh cảm xúc một hồi mới dám ngẩng đầu lên.
Mấy người đàn ông thấy biểu hiện của cô, trong lòng liền không kiềm được mà nảy sinh cảm giác có lỗi. Còn Trịnh Thu Thủy, nhìn thấy bộ dạng xúc động của cô liền hừ nhẹ một cái, trong mắt là một mảng khinh thường. Chỉ là chuyện sinh nhật, có cái gì hay mà bày ra dáng vẻ xúc động đáng thương như vậy chứ. Đúng là diễn kịch giỏi thật, muốn lấy được sự đồng tình của mấy người bọn họ sao.
“ Anh cùng ba người họ có mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tới, bây giờ chúng ta vào nấu, làm một bữa tiệc chúc mừng thật hoành tráng!”- Trần Cảnh Hạo lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Quân Lâm Ngạo: “ …”
Lăng Chính Thiên: “ …”
Hàn Lâm: “ …”
Bọn họ đâu có biết nấu nướng gì đâu ==”. Tên này rõ ràng là đang khoe mẽ việc hắn biết nấu ăn mà, còn trắng trợn chọc tức lũ người chỉ biết ăn không biết nấu là ba người. Tên khốn này! Suốt mấy ngày nay bọn họ là đều bị hắn lấy thân phận người yêu chính thức của tiểu Thu mà chèn ép.
“ Vậy… bọn tôi làm gì bây giờ?”- Lăng Chính Thiên lần thứ n có xúc động muốn nhào tới đấm chết khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Trần Cảnh Hạo. Tên chết tiệt này! Thật đúng là không nể tình bạn bè thân thiết với hắn.
“ Mấy người? Làm phụ bếp đi! Nếu không thì ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, tôi cũng không muốn công sức của tôi với bảo bối bị phá hỏng trong tay mấy người.”- Trần Cảnh Hạo đáp lại vô cùng tỉnh, mà chủ yếu là muốn chọc cho mấy động vật giống đực muốn xun xoe đến gần bảo bối nhà anh tức chết thôi.
Hai mắt của Chính Thiên gần như tóe lửa nhìn vào Cảnh Hạo giống như muốn nhảy vào hành hung anh một trận đã đời. Sao đến bây giờ anh mấy biết tên bạn thân này có bộ mặt muốn ăn đấm như vậy chứ?
Người có thể coi là tốt tính như Hàn Lâm mấy ngày nay bị Cảnh Hạo chèn ép cũng đã muốn bùng nổ tới nơi. Nếu không phải kết giới có đặt thêm cấm chế, anh đã bay tới dùng phép thuật hành chết tên đốn mạt này rồi!
Còn Lâm Ngạo, anh quả thực là muốn chạy tới đấm cho tên Cảnh Hạo này vài phát cho hả giận nhưng nghĩ lại về trình độ võ thuật của anh không bằng người… Vẫn là tiếp tục ngậm đắng nuốt cay thì hơn. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Nhất định sẽ có một ngày anh có thể tới hành hung tên hồ ly thối tha này!
Thái Thu mới ban nãy còn xúc động không nói nên lời, giờ này đã vạch đen đầy mặt. Mấy tên này rốt cuộc có tự giác được cô mới là chủ nhà, còn là nhân vật trọng yếu trong cái buổi tiệc mà bọn họ nói là để mừng sinh nhật không vậy?
Vậy là, mỗ nữ nào đó một lời cũng không nói, cứ thế cầm cổ áo của Cảnh Hạo đang ung dung tự đắc lôi vào trong bếp, bắt tay làm đồ ăn. Thấy vậy, ba người còn lại cũng lục tục kéo nhau vào trong. Họ làm sao có thể cho tên kia cơ hội được ở một mình cùng cô chứ. Vào trong đó mặc dù không thể giúp đỡ nấu nướng được gì nhưng ít ra còn có thể làm bóng đèn cản trở hành động của hắn.
Trịnh Thu Thủy trực tiếp bị tặng cho một núi bơ nguyên chất, bị năm người họ triệt để out khỏi bộ não.
Thấy tình hình như vậy, Thu Thủy vô cùng giận giữ mà nghiến răng nghiến lợi. Cầm lấy quả dâu tây đặt trong đĩa nhỏ, hung hăng cắn nuốt. Cô ta tưởng tượng đó là Thái Thu mà hung dữ nghiền nát, giống như muốn giết chết người thật cũng không đủ để xả hết nỗi hận trong lòng. Hiện tại có muốn vào bên trong cô ta cũng không thể nghĩ được ra là phải lấy lí do gì để biện hộ cho tốt nên mới phải chịu đựng lửa giận cùng nỗi hận dâng trào.
Vào lúc mấy người trong bếp đang cao hứng làm thứ này thứ kia, Trịnh Thu Thuy sắp muốn bùng phát, chuông cửa lại vang lên lần nữa. Trong nhà hiện tại chỉ có Thu Thủy coi như rảnh tay rảnh chân cho nên cô ta đành phải nâng gót ngọc, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, chiếu vào mắt cô ta là một gương mặt mĩ nam lạnh lùng. A, còn lạnh hơn cả Lăng Chính Thiên nha!
“ Xin hỏi, anh muốn tìm ai?”- Nụ cười vạn người mê.
“ Trịnh Thái Thu.”- Mặt không biến sắc.
Trịnh Thu Thủy: “ …” A, cô ta muốn cắn khăn! Tại sao người đàn ông đẹp trai nào cũng liên quan tới con bé kia chứ hả?
“ Nó đang ở trong bếp. À, mời anh vào nhà.”- Nhận thấy chính mình có phần thất lễ, Trịnh Thu Thủy liền nhanh chóng mời anh ta vào bên trong.
Nam nhân cũng không hề tỏ ra xa lạ một chút đối với căn hộ này, rất tự nhiên tiến vào bên trong, sau đó liền đi thẳng vào bếp. Vừa đi tới cửa liền thấy bên trong là một mảng nhộn nhịp năm người đang bận rộn nhặt rau, thái thịt, xào nấu,… Khung cảnh thật là náo nhiệt a.
Trong con ngươi xẹt qua một tia u ám thâm trầm khi cảm nhận thấy không khí ấm áp bên trong căn phòng. Anh mới rời đi không lâu mà quan hệ của bọn họ đã phát triển tới bậc này rồi, thật sự là nhanh nhảu a~
Người này, dĩ nhiên là Ruki!
“ Thật là náo nhiệt!”- Khóe môi Ruki giương lên một nụ cười lạnh. Tiếng nói có phần lạ lẫm đột ngột vang lên làm năm người trong phòng theo phản xạ quay người lại xem. Vừa thấy Ruki đứng ngoài cửa phòng, tất cả đều mang theo một loại sắc mặt không giống nhau.
Từ khi nghe thấy giọng nói của anh, cả người Thu đã cứng lại, khuôn mặt bỗng ảm đạm trong phút chốc. Hai mắt cô chỉ nhìn anh trong chốc lát liền mang ý trốn tránh mà quay đi hướng khác.
Trần Cảnh Hạo nhìn đến khuôn mặt của Ruki, tươi cười trên mặt bỗng chốc lạnh đi không ít. Đôi mắt chính là không có thiện cảm mà nhìn thẳng vào anh. Bảo bối vẫn lưu luyến với tên này…
Quân Lâm Ngạo chỉ hoi mím môi, nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn. Anh không có khả năng duy trì nụ cười tốt như Cảnh Hạo.
Lăng Chính Thiên có phần hoảng hốt, anh vẫn nhớ lời nói của Hàn Lâm. Người đàn ông này xuất hiện, dường như là muốn đưa cô đi.
Hàn Lâm vẫn duy trì ổn định nụ cười vô hại trên mặt. Cuối cùng cũng đến lúc cô trở về rồi à?
Nhận thấy không khí bắt đầu trở nên nặng nề, Trịnh Thu Thủy liền vô cùng khó hiểu. Làm cho thái độ của năm người kia thay đổi nhanh như vậy, người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện