[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng- Sưu tầm
Chương 36 : Chương 36
.
Trở về nhà sau khi tan làm, Thu vô cùng ngạc nhiên khi thấy cửa nhà không hề khóa. Rõ ràng là lúc đi làm cô đã khóa cửa rất cẩn thận rồi mà? Chẳng lẽ là do cô già rồi đãng trí? =.=”
Ôm tâm trạng hoang mang bước vào trong nhà, lại thấy đèn trong bếp đã mở sáng, thêm vào đó là những tiếng động lạ, cô liền đặt túi sách xuống sofa rồi chạy vào trong bếp.
Kì lạ thật. Rốt cuộc là ai đang ở trong nhà cô a? Có khi nào là bị trộm không vậy? An ninh trong khu này rất tốt mà…
Đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong, hiện ra trước mắt cô là thân hình cao lớn của một người đàn ông trẻ tuổi. Trong nháy mắt, miệng cô liền há ra nhưng rất nhanh liền ngậm lại. Khụ! Cô là bị kinh hách a~ Vì cái quái gì mà Trần Cảnh Hạo có thể vào nhà trong khi cửa bị khóa a? Phải biết rằng chìa khóa nhà là do cô giữ đó! Còn chìa khóa dự phòng… Hơ, đúng rồi, là chìa khóa dự phòng. Chẳng lẽ là tên này nhân lúc cô không để ý mà chôm mất chùm chìa khóa nhà? :3
Sự thật là điều Thu đoán không hề sai. Bạn nam nào đó nhân dịp tham quan nhà Thu vào lúc cô nấu ăn đã “ tiện tay” cầm luôn chùm chìa khóa dự phòng cô để trên tủ đầu giường. Thu vẫn luôn có thói quen khá xấu là những thứ được gọi là đồ dự phòng thì cô thường sẽ không để ý tới. Nhớ có một lần cô bị mất chìa khóa xe đạp ở trường, lúc ra nhờ bác bảo vệ cắt khóa, bác có hỏi có rằng có chìa khóa dự phòng hay không, cô liền bối rối. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc cũng không biết mình còn giữ khóa hay không, cô đành phải nhịn đau mà kiên quyết nhờ bác cắt khóa. Sau đó vài ngày, vào lúc cô dọn dẹp nhà một lượt, cuối cùng lại thấy chìa khóa xe rơi dưới gầm giường. Khỏi cần nói cũng biết lúc đó cô điên như thế nào. Cái khóa xe đạp ba chục nghìn của cô a! @@
Khụ! Tiếc của không đúng lúc. Hiện tại cô phải lo cho an toàn của chính mình đã chứ. Với cái tình hình này, cô còn có thể sống yên ổn mới là lạ. Tại sao cô lại bất cẩn như thế cơ chứ!? Hối hận ~ing. Hai hàng lệ tuôn trào a~ T.T
Nghe thấy tiếng động truyền tới từ phòng khách, Trần Cảnh Hạo liền rời tầm nhìn khỏi nồi canh đã sủi, với tay tắt bếp. Thấy Thu còn đang ngơ ngẩn đứng trước cửa bếp, khuôn mặt lại vô thức bày ra vẻ phụng phịu, cảm thấy cô rất chi là đáng yêu nên liền tiến lại gần, giơ hai tay lên mà ra sức bẹo má cô.
Ừm, cảm giác thực sự rất tốt nha. Mềm mềm, mịn mịn lại trơn nhẵn, càng sờ càng thích.
Cảnh Hạo rất tự nhiên, cũng vô cùng thích thú với cảm giác mềm mại vô tận khiến anh yêu thích mà không để ý tới việc bản thân đã vô giác đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ. Thực ra cũng không thể trách anh a~ Nào có mấy khi anh được ăn đậu hũ của tiểu Thu nhà anh đâu chứ. Hiện tại đã được quang minh chính đại (?) mà hành động, đương nhiên phải chăm chú, ra sức hưởng thụ nhiều hơn một chút, cảm giác thực sự rất tốt đó.
Thu đen mặt nhìn con người đang chăm chú kéo kéo má cô, còn bày ra bộ mặt vô cùng hứng thú và vui vẻ. Bộ nhìn mặt cô trông dễ bắt nạt lắm hả? Tên này cũng dám mang da mặt cô ra làm trò tiêu khiển? CMN chứ! Đúng là không coi cái người đang sống sờ sờ là cô đây ra gì mà. Đã tự tiện vào nhà cô chơi đùa thì thôi đi, còn dám tự nhiên như ruồi mà sà tới khi dễ cô! Hổ không ra uy thì anh ta còn tưởng cô là mèo giấy hả!?
Dùng sức lôi bàn tay to lớn không an phận của Cảnh Hạo ra từ trên mặt mình, cô ném cho anh một cái nhìn sắc lẻm như dao cạo khiến người nào đó ngượng ngùng thu tay lại.
- Em về rồi hả?- Cảnh Hạo cười vô cùng ôn hòa, bày ra thái độ vô cùng lấy lòng đối với Thu. Tuy rằng lúc sờ má cô anh rất vui vẻ nhưng là, nếu làm cho bảo bối không vui, vậy thì hạnh phúc của anh liền mọc cánh bay mất rồi a.
- Sao anh vào được trong nhà?- Không hề trả lời câu hỏi có phần vô nghĩa của Cảnh Hạo, cô liền hỏi ngược lại. Tuy rằng đã đoán được phần nào nguyên nhân anh có thể mở khóa, nhưng cô vẫn muốn hỏi thêm một chút. Cô không thích cảm giác không rõ ràng nga.
Nghe cô hỏi vậy, Cảnh Hạo liền giơ ra chùm chìa khóa nhỏ lắc lắc trước mặt cô, miệng cười đến xuân phong đắc ý, không hề có một chút cảm giác ngượng ngùng nào. Không những vậy, anh còn vô cùng mặt dày mà nhả ra một câu làm cô tức muốn phun máu mà không làm gì được.
- Anh thấy chùm chìa khóa này ở trong phòng ngủ của em nha. Nghĩ là nếu em có việc gì ngoài ý muốn mà anh lại là bạn trai của em, phải để ý một chút nên liền cầm lấy. Không ngờ lại thực sự hữu dụng. Hôm nay anh tan làm sớm nên mua một chút đồ tới đây nấu ăn cho em. Người ốm cần phải được bồi bổ nha, anh còn là bác sĩ, đương nhiên sẽ biết thứ gì tốt cho em hơn rồi. Thế nào? Có phải là rất cảm động hay không?
Cảm động cái mẹ anh chứ!
Nghe từng câu từng câu anh nói, Thu cảm thấy bản thân thật vô cùng muốn văng tục. Cô hận đến nghiến răng ken két nhưng quả thực là Trần Cảnh Hạo nói vô cùng hợp lí, cô cũng không thể nào phản bác. Thôi, đành chấp nhận chịu uất ức thôi. Tại sao số cô vẫn không thể nào thoát khỏi chữ “ nhẫn ( nhịn)” cớ chứ!
Ở Trịnh gia bị Trịnh Thu Thủy tính kế, cô nhịn. Ở công ty bị nói xấu, cô nhịn. Kiếp trước bị người ta xua đuổi, khinh bỉ, cô cũng nhịn. Hiện tại có bạn trai, côi cũng phải nhịn. Mẹ nó! Rốt cuộc là cô phải nhẫn nhịn đến tận khi nào đây hả!?
Nhận thấy tâm trạng của cô không được bình thường, Cảnh Hạo liền ngừng lại việc trêu đùa. Tại sao anh lại có cảm giác rằng cô đang cố gắng dồn nén một thứ cảm xúc nào đó, mà nó dường như còn khiến bảo bối của anh khó chịu? Trong tâm liền xuất hiện cảm giác lo lắng bồn chồn. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy?
- Tiểu Thu! Thu! Em làm sao vậy?- Ánh mắt trống rỗng của cô khiến tim anh co rút từng đợt, đau đớn. Anh chỉ nói đùa vài câu, tại sao cô lại bị biến thành dạng này rồi?
Có được sự tác động từ phía Cảnh Hạo, một lúc sau, cô một lần nữa tỉnh lại từ hồi ức đầy sự giày vò. Tuy vậy, từ khóe mắt cô lại chảy ra những giọt lệ trong suốt, ánh mắt vẫn có phần mờ mịt. Cô như vậy, khiến Cảnh Hạo bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
- Làm sao vậy? Là ai bắt nạt em?- Bàn tay to lớn, ấm áp của anh vội vàng lau đi nước mắt trên mặt cô. Tâm trạng bối rối khiến anh không khống chế được lực đạo của chính mình, bàn tay có phần dùng sức chà sát trên mặt Thu khiến nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Cô muốn xả hết những uất ức mà bản thân đã phải chịu, cho dù là của kiếp trước hay kiếp này. Không phải là cô dễ dãi, mà bởi vì cô đã không thể kìm nén nổi nữa rồi. Hành động của Trần Cảnh Hạo hồi nãy vừa đúng làm cho giọt nước tràn li, khiến sức chịu đựng của cô trực tiếp trở về với con số 0. Cô rất tức giận a! Bởi vậy, cô quyết định phải khóc cho ướt áo hắn, sau đó lau hết nước mắt nước mũi vào, triệt để là bẩn áo tên đáng ghét này. Phải khiến hắn mắt đi hình tượng sạch sẽ, nho nhã. Hừ!
( Wind: Sao chị đột nhiên lại ngây thơ như vậy làm cái gì? =.= Thu: Tôi ngây thơ lúc nào hả? Đó là hành động trả thù có sáng tạo nhất quả đất, một đứa nhỏ ngây thơ như bé sao có thể lĩnh ngộ được cơ chứ * Liếc mắt khinh bỉ+ uy hiếp* Wind: * Trầm mặc* Coi như chị giỏi _-_)
Thấy cô không hề đáp lại chính mình mà còn ra sức khóc lớn hơn, Cảnh Hạo đã gấp gáp đến luống cuống chân tay tay. Cuối cùng, không biết anh nghĩ gì lại đem môi mình áp vào môi cô, trực tiếp dùng hành động ngăn chặn lại tiếng khóc khiến anh đau lòng. Quả nhiên hành động này khiến cô ngay lập tức liền yên ổn, có điều thân thể đột nhiên cứng ngắc cùng đôi mắt mở to đã triệt để bán đứng cô. Lần này cô đơ thật rồi…
Cô là người gỗ, cô rất ngu ngốc, cô không biết cái gì cả… Bạn nhỏ Thái Thu đang tự thôi miên chính mình. Nhưng mà sự thật vẫn mãi là sự thật, cô không thể giả chết mãi a. Có một điều không thể chối cãi là cô đã khóc đến đất trời đảo lộn trước mặt Trần Cảnh Hạo, còn bị người ta cưỡng hôn a!
- A!- Cô bỗng kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Cảnh Hạo rất không hài lòng với thái độ lơ đãng của cô gái nhỏ trong lòng anh. Thực sự là ban đầu anh chỉ đơn giản muốn cô ngừng khóc nhưng khi tiếp xúc với làn môi mềm mại, ấm áp của cô, anh lại không thể khống chế mà tiếp tục muốn nhấm nháp đôi môi nhỏ ngọt ngào này. Chiếc lưỡi to lớn mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng cô, thoải mái đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho đáng yêu. Cho đến cuối cùng, khi Thu cảm thấy bản thân đã sắp ngạt thở, anh mới thỏa mãn mà buông tha cho cô. Đến lúc này cô mới hoàn hòn thức tỉnh. Nhưng điều đó thực sự không hề có ích lợi gì a. Sự thực là hai chân cô đã vô lực rồi.
Cả người cô như mất hết sức lực mà dựa cả vào người Cảnh Hạo. Hơn nữa, nếu không phải anh đang ôm chặt eo cô thì cô đã ngã ra đất rồi.
Tuy có phần không thoải mái vì sự thân mật quá mức này của hai người nhưng Thu thật sự hết cách rồi, không dựa vào anh thì cô sẽ ngã nha. Bởi vì tâm trạng uất hận vì bản thân vô lực, cô lại càng ra sức hít thở không khí khiến bộ bực phập phồng càng thêm mãnh liệt làm con sói nào đó phải nhịn đến khổ sở. May mắn cô vì có nghị lực tốt, chỉ một lúc sau đã tự mình đứng được, còn tự giác đứng cách xa anh thêm 1 mét. Mất đi cảm giác mềm mại, ấm áp cô mang đến, lồng ngực anh có chút trống rỗng, Ngay sau đó, chứng kiến bộ dạng đề phòng của cô, anh lại buồn cười. Cô bé này cần gì phải cảnh giác như vậy chứ, anh đâu có ăn cô đâu.
- Háo sắc!- Cô nghiến răng nghiến lợi quăng cho anh hai tiếng.
- Chỉ háo sắc với em thôi mà!- Anh cười tươi đáp lại.
- Mặt dày, vô sỉ!- Cô tiếp tục bồi thêm hai từ.
- Cũng với mình em thôi!
- Hừ!- Sao trình độ sến súa của tên này có thể tăng nhanh như vậy???
Trong vô thức, khoảng cách của hai người đã được rút ngắn lại rất nhiều. Chỉ là… không ai nhận ra…
=== ======HT 2==== ======
( Cái này khuyến mại cho mọi người :)))
Wind: Chào mừng mọi người đến với chương trình phỏng vấn hậu trường!
Khán giả: Vỗ tay nhiệt liệt a~ :))
W: Tại sao chỉ có lời nói a, hành động đâu? * Rơi lệ ~ing*
Khán giả: Chúng tôi chỉ vỗ tay cho soái ca, mỹ tỷ thôi :))
W: Số tôi thật là khổ a~
Khán giả: Mau cho người tham gia chương trình lên sàn a!
W: * Lau nước mắt* Huhu… Tiểu Thu, tiểu Hạo, còn có tiểu Quân, tiểu Lâm nữa, mau ra mắt khán giả a~
Khán giả, Thái Thu ( TT), Cảnh Hạo ( CH), Lâm Ngạo ( LN), Hàn Lâm ( HL): … Wind/ Mẹ à, ngươi đang làm má mì sao?
W: Vớ vẩn! Mấy người mới là má mì! Được rồi, vào chủ đề chính nào. Hỏi Tiểu Hạo trước. Con có hài lòng về sự sắp xếp của ta không nha?
CH: Quá tốt! Mẹ là người mẹ tốt. * Cười vui vẻ*
W: Aida… Ta luôn là người mẹ lương thiện mà ~ Thật là ngượng ngùng.
Khán giả:… * nhìn trời* Ây da, trời hôm nay có gió lớn nha.
HL: Có người bị ảo tưởng rồi.
CH: Thật xấu hổ khi tôi có một bà mẹ bị mắc bệnh hoang tưởng nặng như vậy còn muốn bày ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng!
TT:… Mẹ có cần gặp bác sĩ không?
W: Tiểu Quân, tiểu Lâm, hai con không thể vì ta lạnh nhạt với các con mà sinh ra bất mãn nha. Còn tiểu Thu nữa, ta là đang làm chuyện tốt cho con đó.
HL: Hừ… Biết là tôi bị lạnh nhạt rồi sao? * Cười lạnh*
LN: Người mẹ không phúc hậu. Lợi dụng con trai xong rồi thì liền vứt bỏ! * Lườm*
W: Oan ức quá. Ta rõ ràng là muốn các con có thời gian chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu với tình địch mà. Sắp tới vợ các con lại gặp thêm hai người rồi.
TT, CH, LN, HL: Cái gì!???
W: Nha! Tiểu Thần với tiểu Hàn của chúng ta sắp trình diện nha :))
Khán giả: Woa! Thật phấn khích! :love2:
4 người: Tôi không muốn phỏng vấn nữa!
W: * Phất tay* Ta cũng không cần nữa. Các con hết giá trị lợi dụng rồi :))
Khán giả: * Vẫy khăn tay* Hẹn gặp lại nha, soái ca, mỹ tỷ :))
______________ End HT 2______________
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện