[Dịch]Tà Lâm Thiên Hạ- Sưu tầm
Chương 40 : Nhất lộ truy tung
.
Vô Danh thấy rõ ràng mình đã có thể đuổi kịp, nhưng vẫn bị hắc y nhân cố ý hí lộng một phen, vẫn không tài nào bắt được y. Hắn cũng nhìn ra được hắc y nhân tựa hồ đối với khinh công của mình rất am hiểu, biết khi nào thì hắn di chuyển cước bộ sang trái, sang phải hay tiến về trước…Khoảng cách giữa hai bên vẫn thủy chung duy trì như cũ, cố gắng thế nào cũng không thể thu nhỏ lại được, khiến cho Vô Danh cũng đành bất lực trước hắc y nhân kia. Hắn trong lòng thật sự là dở khóc dở cười.
Truy đuổi thêm một hồi, Vô Danh biết mình hôm nay không thể bắt sống được hắc y nhân thần bí này, vì thế liền quan tâm tới “Động Đình lão nhân” và Tư Kỳ đang bị bỏ lại ở phía sau. Hắn vội vã dừng cước bộ lại, chờ hai người bọn họ đi lên.
Đợi một lúc, “Động Đình lão nhân” cũng đuổi tới, thấy bộ dạng buồn rầu của Vô Danh, trong lòng lão cũng không biết nên nói gì cho phải. Lão biết rõ khinh công của mình và hắc y nhân quá chênh lệch, thầm nghĩ mình đã già rồi. Nay vừa gặp Vô Danh, đành bất đắc dĩ đứng bên cạnh hắn, cùng nhau đợi Tư Kỳ.
Mãi một lúc lâu sau, Tư Kỳ mới thở hổn hển đi tới, thấy hai người Vô Danh và “Động Đình lão nhân” đang chờ mình, trong lòng nàng khổ sở cực kỳ, đôi mắt đỏ lên, dường như sắp rơi lệ.
Vô Danh thấy vậy, vội vàng ôm lấy nàng, nói: “Nha đầu, cũng không trách được nàng! Lão nhân này dường như đối với thân pháp của ta thập phần hiểu biết, rõ ràng ta đã đuổi kịp, nhưng rồi lại bị bỏ rơi!”
“Động Đình lão nhân” nghe vậy, chau mày nói: “Thật sự hắn là ai?”
Vô Danh tiếp lời: “Con cũng không biết, chỉ có cảm giác hắn đối với con rất quen thuộc, nhưng con lại chẳng biết gì về hắn cả!”
Tư Kỳ nghe thấy Vô Danh an ủi mình, trong lòng cũng không còn khó chịu, ngừng đôi dòng lệ sắp tuôn ra, ngưng mắt nhìn Vô Danh.
Đang lúc ba người chuẩn bị rời đi, hắc ý nhân tựa hồ cũng đoán được tính toán của họ, lúc này lại hiện thân ngay trước mắt họ, phá lên cười, tiếng cười cực kỳ chói tai.
“Động Đình lão nhân” vừa nghe âm thanh cuồng tiếu đáng ghét của y, trong bụng vốn cũng vì bị y trêu chọc từ nãy đến giờ sinh ra bực bội, lúc này không kiềm chế được nữa, lập tức phi thân đánh về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vừa thấy “Động Đình lão nhân” đánh tới, thân thể liền chuyển động, tránh được công kích của “Động Đình lão nhân”, sau đó lại xoay người bay đi. “Động Đình lão nhân” lập tức đuổi theo sát ở phía sau.
Vô Danh vốn định một mình tiến lên tương trợ ngoại công, nhưng nhìn thấy gương mặt Tư Kỳ còn đang lấm tấm mồ hôi, trong lòng thấy không nỡ, vội ôm lấy nàng bay theo hai người.
Vô Danh dù sao cũng đang phải ôm một người, thân pháp dù có cao thâm nhưng cũng vô phương thi triển hết được, nên khoảng cách với hai người bọn họ càng lúc càng xa. Đuổi theo không bao lâu, bóng dáng của cả hai người đều mất hút. Trong lòng hắn thực sự rất sốt ruột, thần sắc lộ vẻ giận dữ, gấp đến độ đổ mồ hôi.
Tư Kỳ thấy nét cuống quýt trên mặt hắn, vội lấy tay ôn nhu lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Vô Danh thấy ánh mắt quan tâm của nàng, thâm tâm hắn cũng thư thả hơn, mỉm cười với nàng.
Hai người lại đuổi theo một hồi, cuối cùng thật sự mất dấu, không biết họ đã đi phương nào rồi. Lúc này vừa hay lại đến một cái ngã tư đường, cả hai không rõ nên đi hướng nào, đành phải ngừng lại
Vô Danh cẩn thận buông Tư Kỳ xuống. Tư Kỳ đỏ mặt xin lỗi: “Thiếu gia, đều là thiếp liên lụy chàng…”
Vô Danh mỉm cười, đáp: “Nào có chuyện đó! Ngoại công võ công cao cường, ắt sẽ không có gì bất trắc đâu! Mà hắc y nhân kia đối với ta cũng thật quan tâm, bằng không hắn cũng sẽ không nhắc nhở ngoại công đến Nga My sơn, thì ta cũng không thể đào tẩu được. Hắn có lẽ không làm khó ngoại công đâu!”
Tư Kỳ nghe Vô Danh nói vậy mới yên lòng.
Vô Danh thật ra trong lòng vẫn có chút lo lắng, bởi vì hắn cảm giác hắc y nhân võ công rõ ràng cao hơn mình, vả lại đối với mình dường như rất quen thuộc. Nên hắn an ủi Tu Kỳ, cũng coi như là an ủi chính mình, ngẫm lại cũng thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thần bí hắc y nhân này dù sao cũng để lại một nỗi hoài nghi trong lòng hắn, quanh quẩn không chịu tan đi.
Tư Kỳ thấy Vô Danh trầm mặc hồi lâu, ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia, chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Vô Danh giật mình, đáp: “Ta đang nhớ nàng a!” Nói xong quỷ dị cười.
Tư Kỳ bị nói như vậy liền đỏ mặt lên. Vô Danh lại nói tiếp: “Nha đầu, hiện tại chúng ta nên đi đâu đây?”
Kỳ thực võ công của hắn đã khôi phục, cừu hận trong lòng lại bốc cháy, hắn rất muốn lập tức truy giết người của Cửu đại môn phái, đánh cho chúng một manh giáp cũng không còn, nhưng lo lắng đến Tư Kỳ, nên mới tạm gác suy nghĩ này trong đầu.
Tư Kỳ nhìn thấy hận ý chợt lóe lên trong mắt Vô Danh, nàng liền cảm nhận được ý định của hắn. Nhưng nàng cũng không biết nên khuyên bảo Vô Danh như thế nào, nàng không khỏi nhíu mày, nét mặt tràn ngập lo lắng.
Vô Danh thấy biểu tình trên mặt Tư Kỳ, liền hiểu được tâm ý của nàng, ảm đạm cười nói: “Nha đầu, ta biết nàng đang lo cho ta! Nhưng nàng an tâm, chỉ cần Cửu đại môn phái không chọc đến ta, ta sẽ không đi tìm bọn họ, như thế nàng đã yên lòng chưa nào?”
Tư Kỳ nghe thấy lời vừa nói của Vô Danh, biết Vô Danh nói được là làm được, nên cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng thở dài, nói: “Thiếu gia, thiếp thật sự không thể mất chàng được!”
Vô Danh cười, nói: “Sẽ không đâu! Ta cam đoan từ rày về sau không bao giờ rời bỏ nàng!”
Tư Kỳ nghe vậy liền nhào vào trong lòng Vô Danh. Vô Danh giang tay ôm chặt lấy nàng.
Quả thật hai người rất yêu nhau, chỉ có điều chuyện đời vị tất lại được như ước nguyện của con người…
******
Một lát sau, Vô Danh liền nghĩ đến việc thời gian gần đây mình nghe được người trong gia môn gặp cảnh bất hạnh. Hắn đối với người nhà trong lòng vẫn rất quan tâm, vì thế có ý định mang Tư Kỳ trở về nhà xem xét một phen.
Hắn ôn nhu nói với nàng: “Đi, chúng ta trở về nhà của ta môt chuyến! Ta cũng đã rất lâu không quay lại, không biết tình huống trong gia môn lúc này thế nào rồi?” Nói xong, thần sắc của Vô Danh có chút bi thương.
Tư Kỳ thấy bộ dạng đau lòng cảu hắn, vội nói: “Thiếu gia, sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta sẽ rất nhanh về tới thôi mà!” Kỳ thực trong tâm nàng cũng rất bâng khuâng, chỉ vì để tránh làm Vô Danh thương tâm nên mới làm ra bộ dạng cao hứng như vậy.
Vô Danh sao lại không rõ tâm ý của Tư Kỳ. Hắn thấy nàng đang miễn cưỡng cười, biết mình cũng không nên đem không khí biến thành đau thương như thế, liền an ủi nàng: “Đúng! Chúng ta sẽ trở về thật nhanh! Khi đó không phải là sẽ rõ hết mọi chuyện sao?”
Thật ra Vô Danh trải qua đoạn thời gian này cũng đã trưởng thành không ít, đã hiểu được giang hồ hiểm ác, tuy rằng võ công mình cao siêu, nhưng dù sao kinh nghiệm cũng chưa đủ, khó tránh khỏi việc bị người khác tính kế. Hơn nữa bây giờ hắn đã thành thân với Tư Kỳ. Võ công của Tư Kỳ tuy rằng cũng không tồi, nhưng ở trước mặt dạng cao thủ như Tuyệt Duyên thì cũng khó mà bảo toàn được. Vạn nhất kẻ khác đem nàng ra uy hiếp thì không biết mình sẽ phải làm như thế nào đây? Vấn đề này hắn không muốn biết đáp án.
Hơn nữa hắn hiểu rõ, hôm nay mặc dù mình an toàn rời khỏi Nga My sơn, nhưng nếu Tuyệt Duyên và Thái Hư Tử liên thủ, có lẽ tính mạng mình cũng khó giữ! Cho nên hắn thầm nghĩ, trước khi về đến nhà, nên tìm một địa phương yên tĩnh, tập trung tu luyện “Vạn Tà Thực Kinh” cùng “Cổ Bối Diệp Kinh”. Nội dung hai bí tịch này còn có rất nhiều chỗ hắn chưa thông suốt. Chỉ có khi thực lực của bản thân đủ mạnh, mới có thể cam đoan bảo đảm an toàn cho mình và Tư Kỳ.
Tư Kỳ nghe thấy Vô Danh nói rất có đạo lý, cũng cảm thấy vui vẻ hơn không ít.
Hai người liền vội vàng hướng “Cửu Long đảo” mà đi. Tuy rằng Vô Danh suy nghĩ đã đủ chu đáo, nhưng thế sự lại thường nằm ngoài dự đoán của con người a!
Dọc đường hành tẩu, Vô Danh phát giác trong chốn võ lâm tựa hồ đã phát sinh một phen đại biến. Người của “Cửu Long Bảo” toàn bộ biến mất vô thanh vô tức, kẻ gây ra chuyện này dĩ nhiên là đệ tử của “Vạn Tà Giáo” đang không ngừng làm cho người ta sợ hãi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện