[Dịch]Tà Lâm Thiên Hạ- Sưu tầm

Chương 38 : Võ Đang Thái Hư

Người đăng: 

.
Tuyệt Duyên vốn cũng cảm nhận được Thái Hư Tử đã đến, nhưng bất hạnh chính là tình hình trước mắt không thể phân tâm, khiến cho lão cũng không nói được lời chào hỏi với Thái Hư Tử. Vô Danh thấy mình đánh cũng đã lâu, lại sợ Thái Hư Tử có thể gây phiền toái cho mình, bèn nghĩ đến chuyện phải bảo tồn thể lực, nên hắn liền phi thân bay đến bên cạnh Tư Kỳ, tò mò quan sát đánh giá Thái Hư Tử. Vô Danh vừa ly khai, Tuyệt Duyên mới định thần được. Cả người có chút hư thoát, chậm rãi đi tới bên cạnh Thái Hư Tử, vái chào một cái rồi nói: “Tuyệt Duyên tham kiến Thái Hư đạo huynh!” Thái Hư Tử hoàn lễ, đáp: “Bần đạo hữu lễ!”, lại hỏi tiếp: “Vị thiếu niên này chính là Vô Danh?” Tuyệt Duyên buồn bã thở dài, nói: “Đúng vậy! Hiện giờ thiếu niên này đã luyện thành Cổ Bối Diệp Kinh của Nga My ta!” “Cái gì? Cổ Bối Diệp Kinh lại có thể tái hiện giang hồ?” Chuyện này quả thật quá đáng sợ, khiến cho Thái Hư Tử trong nhất thời cũng không thích ứng nổi. Lúc này Tuyệt Duyên mới phục hồi tinh thần lại, vội xoay người nói với Vô Danh: “Bối Diệp Thần Công quả nhiên là thiên hạ vô địch!” Kỳ thực Tuyệt Duyên căn bản cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua “Bối Diệp Thần Công”, cho nên cũng không hề hiểu biết nửa phần, chỉ là tùy tiện nói ra. Nhưng Vô Danh trong lòng rất rõ ràng, hắn vừa rồi trong quá trình luận võ với Tuyệt Duyên, võ công sử dụng không chỉ là “Bối Diệp Thần Công” mà còn có những chiêu thức mà hắn vừa lĩnh ngộ ra trong “Vạn Tà Thực Kinh”. Lúc này nghe Tuyệt Duyên nói vậy, đối với lão quả thực khinh thường đến cực điểm, nhưng cũng không thèm mở miệng phản bác, chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên, hừ lạnh một tiếng trong mũi. Tuyệt Duyên thấy bộ dáng ngạo mạn của Vô Danh, trong lòng rất không nói nên lời. Nhưng sự thực bày ra trước mắt, vô luận chính mình như thế nào cũng đã bại dưới tay Vô Danh, cho nên Vô Danh có đủ tiền vốn để kiêu ngạo. Khiến cho lão da mặt vốn dày nhưng lúc này cũng không biết nên nói như thế nào. Tuyệt Duyên thì trầm mặc không nói, nhưng Thái Hư Tử thấy Vô Danh không hề kiêng nể Tuyệt Duyên, thần sắc lão lại lộ ra vài phần giận dữ, bởi vì dù sao “Võ lâm tam lão” bọn họ cũng đồng thanh đồng khí nhiều năm, vinh nhục hoạn nạn đều có nhau. Vô Danh chú ý thấy biểu tình của Thái Hư Tử, cũng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì dù sao hắn nghĩ đây chỉ là một cao thủ của phái Võ Đang mà thôi, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, tò mò hỏi: “Không biết vị đạo trưởng này nên xưng hô như thế nào?” Thái Hư Tử thấy Vô Danh đối với chính mình lại vô lễ như thế, tuy rằng lão có công phu hàm dưỡng cao, nhưng lúc này lửa giận trong lòng cũng khó mà kiềm nén. Dù sao nhiều năm qua còn chưa có ai dám thất lễ với lão, nên đối với câu hỏi của Vô Danh cũng không thèm trả lời. “Động Đình lão nhân” thấy sự phi lễ của Vô Danh sắp làm cho Thái Hư Tử phát hỏa, trong lòng thầm than không ổn, vội nói: “Vị đạo trưởng này là người đứng hàng thứ hai trong Võ lâm tam lão, gọi là Võ Đang Thái Hư!” Lời vừa nói ra, tất cả những đệ tử đang ở trên núi Nga My đều thất kinh. Vốn bọn họ nghĩ trong “Võ lâm tam lão” chỉ còn có “Nga My Tuyệt Duyên”, ai ngờ “Võ Đang Thái Hư" cũng còn tại nhân thế. Hơn nữa từ cỗ khí tức bí hiểm trên người lão cùng tiếng cười hồn hậu khi nãy, bọn họ liền biết lão đạo này võ công tuyệt đối ở trên Tuyệt Duyên. Lại nói “Võ Đang Thái Hư” từ nhiều năm trước đã có thanh danh đại chấn, bởi vì lão chẳng những võ công cao cường, hơn nữa lại có tấm lòng nhân ái từ bi, ngay cả khi gặp gỡ phường đại gian đại ác, tội lỗi tày trời, lão cũng chỉ phế bỏ võ công của đối phương mà thôi, cũng không tùy tiện lấy đi sinh mạng của chúng, cấp cho chúng một cơ hội hối cải làm người. Người trong chính đạo đương nhiên đối với lão bội phục sát đất, mà người trong ma đạo cũng kính ngưỡng không thôi. Có thể nói lão rất được nhân tâm. Cho nên người trong võ lâm đối với “Thái Hư Tử” không dám bất kính nửa phần. Nhưng hiện tại Vô Danh lại phạm phải sai lầm này, khó trách làm cho lão nổi giận như vậy. Người của Nga My đều cảm thấy khiếp sợ, nhưng Vô Danh lại thờ ơ, bởi vì hắn từ điển hình là Tuyệt Duyên đã có thể nhìn ra “Võ lâm tam lão” chẳng qua cũng chỉ là hạng lừa đời lấy tiếng, là lão bất tử mà thôi. Nhưng lão đạo này võ công đích xác làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, bản thân hắn cũng không thập phần nắm chắc có thể đánh bại lão hay không. Tất cả các đệ tử Nga My đang có mặt đều hướng Thái Hư Tử vái chào thật sâu để biểu thị sự tôn kính của mình đối với lão, chỉ có Vô Danh là sắc mặt vẫn như thường, căn bản không có nửa điểm tôn trọng, thậm chí mơ hồ còn có thể thấy chút ý khinh bỉ. Tư Kỳ cũng rất khẩn trương, bởi vì nàng thấy mọi người của Nga My đều rất coi trọng lão đạo này, hơn nữa ngay cả Tuyệt Duyên đối với lão cũng rất nể trọng, còn “Động Đình lão nhân” kể từ lúc lão xuất hiện thì thần sắc cũng lộ điểm vừa ghét vừa sợ. Tất cả những điều này khiến Tư Kỳ thập phần bất an, không biết mình nên làm gì bây giờ. Chờ cho mọi người biểu đạt xong hết lòng tôn kính của mình, thần tình của Thái Hư Tử mới hớn hở hơn một chút. Vô Danh khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Nguyên lai đạo trưởng chính là Võ Đang Thái Hư! Không biết hôm nay có điều gì chỉ bảo?” Thái Hư Tử mỉm cười đáp: “Nghe nói thí chủ là cái thế ma vương được nhắc đến trong lời tiền đoán của Thiên Cơ lão nhân nên bần đạo đặc biệt đến xem xem là như thế nào!” Vô Danh ngửa mặt lên trờ cười to, trong tiếng cười tràn ngập sự phẫn nộ và bất bình, sóng âm từng đợt khiến mọi người muốn vỡ tung đôi tai. Qua một hồi lâu, đã có rất nhiều đệ tử Nga My không chịu đựng nổi sóng âm xâm nhập, thần tình vặn vẹo thống khổ, Vô Danh lúc này mới dừng tiếng cười lại, hỏi vặn: “Các người có chứng cớ gì không? Lời đồn đãi thật sự có thể tin được sao?” Thái Hư Tử thấy Vô Danh ngay cả đối với lời tiên đoán của “Thiên Cơ lão nhân” cũng tỏ thái độ như thế, liền biến sắc. Nhưng dù sao lão đạo hạnh cũng sâu, lập tức làm dịu đi nét mặt của mình, nói: “Thiên Cơ lão nhân chính là gương sáng của ta, đối với lời tiên đoán của người, ta chưa từng hoài nghi! Tiểu thí chủ nói vậy chẳng phải là cố tình gây sự sao?” Vô Danh thấy Thái Hư Tử lại nói lời như vậy, không khỏi càng tức giận hơn, nói: “Đạo trưởng đã từng gặp qua Thiên Cơ lão nhân sao?” “Bần đạo vô duyên nên chưa được gặp người!” “Một khi đã như vậy, đạo trưởng làm sao có thể biết lời của Thiên Cơ lão nhân là không sai được? Cho rằng ta chính là cái thế ma vương trong lời của Thiên Cơ lão nhân đây?” Thái Hư Tử nghe vô Danh nói thế, thấy được sự khinh miệt trong lời lẽ của hắn dành cho “Thiên Cơ lão nhân”, trong lúc nhất thời cũng không thốt lên được lời nào. “Động Đình lão nhân” thấy Vô Danh và Thái Hư Tử một bên nháo một bên cương, trong lòng lão thật sự lo lắng cho Vô Danh, không khỏi nháy mắt với hắn mấy lần. Vô Danh nhận thấy sự lo lắng của ngoại công, biết ngoại công đối với Thái Hư Tử rất kiêng kỵ, hằn liền cười nói: “Tuyệt Duyên đại sư, ta có thể đi được chưa?” Tuyệt Duyên lúc này mới phản ứng lại, đây chính là điều kiện nếu mình thua thì phải để Vô Danh ra đi. Ở trước mặt mọi người, lão không tiện nuốt lời, đành phải cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thí chủ có thể tự nhiên!” Nghe Tuyệt Duyên nói như thế, Thái Hư Tử rất kinh ngạc, liền đưa mắt, tỏ ý muốn hỏi rõ Tuyệt Duyên. Tuyệt Duyên liền trả lời: “Lão nạp cùng vị thí chủ đây trước lúc luận võ đã ước định, nếu y thắng thì sẽ để cho y rời khỏi Nga My!” Thái Hư Tử vốn định ra tay giữ Vô Danh lại, nhưng cũng biết quy củ trong chốn giang hồ, nên cũng đành nói: “Một khi đã như vậy, thí chủ xin cứ tự nhiên!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang