[Dịch]Ta Là Thất Vĩ Hồ- Sưu tầm

Chương 26 : Vực sâu

Người đăng: 

.
Ta có một giấc mộng rất dài, mơ thấy khi còn bé ta cùng tỷ tỷ cùng nhau ở bên ngoài chơi, đột nhiên cảnh vật bốn phía xung quanh biến mất, mặt đất tràn đầy hoang vu, vốn đang đứng ở bên cạnh ta tỷ tỷ, đột nhiên cũng không thấy . Ta hoảng sợ hô to tìm người, lại không có bất kỳ ai đáp lại. Ta chạy trên mặt đất hoang vu , không thể phụ thuộc vào bất kì điều gì. Ta khóc to lên, khàn giọng kiệt lực. Từ trong mộng bừng tỉnh, lại phát hiện mình bị trói ở trên tường, liền cả ngón tay cũng bị linh lực quấn lấy, không thể động đậy. Ta nhìn ra ngoài cửa có thị vệ, cái bề ngoài giả trang rõ ràng chính là tinh tú sảnh thị vệ. Lòng của ta lạnh buốt, quả nhiên vẫn bị bắt lấy, bọn họ muốn làm cái gì?Thị vệ phát giác được ta tỉnh lại, đã có một người đi ra ngoài. Một lát sau, chỉ thấy hai người mặc hoa phục người đứng ở bên ngoài, xuyên qua tường linh lực sắc lam băng mà nhìn ta.Bọn họ cùng những người khác so sánh thì không có gì chỗ đặc thù, nhưng lại mơ hồ có một loại hơi thở uy nghiêm cùng thần sắc không thể xâm phạm . Chứng kiến bên hông bọn họ kia có chuỗi bài tử trân châu , ta mới biết được bọn họ chính là Ngũ hoàng. Mười vị ngũ hoàng mà có đến hai vị đến đây, bọn họ đối với ta cũng rất là hao tâm tổn trí. Ta tự giễu cười cười.Ánh mắt của bọn họ lạnh như băng, không tình cảm chút nào. Ta nhìn bọn họ một cái, lại mệt mỏi nhắm mắt lại.“Thất vĩ hồ Vô Song, ta hỏi ngươi, ngươi có biết hay không Minh La giới?” (Cái tên Vô Song của tiểu Thất được đề cập ngay trong chương 1, bạn nào quên thì tớ nhăc lại rồi đấy nhé ^^)“Không biết”“Ngươi phủ nhận là có biết người Minh La giới ?”Ta mở mắt ra quét mắt nhìn bọn họ một cái, nếu như ta nói biết, không những ta sẽ chết, mà ngay cả Minh La giới cũng sẽ bị dính líu đến, mặc dù ta biết rõ bọn họ không quan tâm loại chuyện như vậy, nhưng là ta cũng không thể mang đến làm phức tạp cho Hồn yêu, ta nhàn nhạt nói ra: “Không biết.”Một người đã cười lạnh nói: “Không biết ngươi vì cái gì biết được cách mở ra lối đến Minh La giới ?”Ta cũng vậy đột nhiên cười cười: “Các ngươi đã nhận định tội của ta, lại giả mù sa mưa hỏi ta vậy là tại sao?”Hai người mặt liền biến sắc, dám phản bác lời của bọn họ là rất ít, dám như vậy theo chân bọn họ nói chuyện như vậy, càng ít hơn. Ta chỉ biết là ta là người sắp chết, những thứ này đã là không quan tâm. Bọn họ là vì không để cho người ở thiên thần điện biết rõ Minh La giới lại xuất hiện, hai giới nếu như khai chiến, tứ hải liền sẽ phải chịu dính líu đến, bọn họ là người hoàng tộc phải đảm đương vị trị đứng đầu nếu cùng Minh La giới tuyên chiến, ích lợi toàn cục ít nhiều cũng bị tổn thương. Bọn họ mới sẽ không ngốc đến để cho ta tồn tại sống sót, mặc dù không có mười phần nắm chắc chứng minh ta cùng Minh La giới thật sự có lui tới.“Ngươi nếu như không cách nào giải thích ngươi cùng Minh La giới có quan hệ, chúng ta sẽ triệu tập Ngũ Hoàng, rất có thể ngươi sẽ phải bỏ mạng.”Ta dừng một chút, nhớ tới Thanh Yên, hắn ở chỗ Hồn yêu, mặc dù tỉnh lại biết rõ ta đã chết đi, hắn cũng sẽ không nhớ rõ ta là ai, có lẽ như vậy cũng tốt. Còn Hồng Sa sau khi ta chết, có thể không nhớ thương sẽ đi đến tìm Mai tâm cung chủ. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, không nói thêm câu nào nữa .Một lát sau, hai người kia đã rời đi, nơi này lại khôi phục yên tĩnh.Cũng không biết ở chỗ này bị nhốt bao lâu, mỗi ngày sẽ được thị vệ đưa tới đưa vài quả trái cây, nhưng là thân thể vẫn không nhúc nhích được, ngón tay ngay cả cong một chút cũng không được. Ta hiện tại muốn đem mệnh của mình cho hồn yêu, cũng không thể. Không biết nơi này có địa tinh hay không có thể đi vào đây, bất quá dù cho là có thể, ta cũng không cách nào đem bọn họ gõ đi ra.Ta ngây ngây ngô ngô hôn mê vài ngày, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình sẽ như thế nào.Tựa hồ lại qua vài ngày, rốt cục nhìn thấy những người khác. Bốn vu nữ cởi bỏ linh lực tường, đem ta từ trên tường để xuống, ta lại vẫn là không thể nhúc nhích . Ta cảm thấy được chuyện sẽ kết thúc trước, ta đều bị trói buộc chặt, bọn họ không biết ta dùng phương pháp gì cùng Minh La giới người liên lạc, nhất định không dám thả lỏng.Ta bị ném lên trên một cái ghế, xem ra cũng được cho là ngồi an ổn . Nhìn ta không có gì khác thường, bọn họ mới nhìn nhau một cái gật gật đầu. Ta lờ mờ nghe được xung quanh vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn quen thuộc, ở thời điểm này mà Ngũ Hoàng còn cho phép tộc nhân đến thăm ta?Ngũ thúc công lúc tiến vào, vu nữ chỉ là thối lui nửa bước, đứng ở một bên.“Ngũ thúc công.” Ta mặt mày tái nhợt cười cười, quá lâu không lên tiếng, cuống họng đã có chút ít khàn khàn.“Ai.” Ngũ thúc công thở dài, lại không được phép đến gần phía trước, đứng ở trước ba bước so với chỗ của ta nói ra, “Ngươi vì cái gì liền không thừa nhận cùng Minh La giới người có liên quan đây.”Nghe được từ Minh La giới, ta lại ngậm chặt miệng, căng thẳng mở mắt chằm chằm chằm chằm nhìn hắn.“Thôi.” Ngũ thúc công lắc lắc đầu, mặt hướng vu nữ, “Ta mang đến cho đứa nhỏ này chút ít trái cây cùng xương cốt, có thể hay không cho nàng ăn?”“Không được.”Vu nữ giọng nói lạnh như băng, Ngũ thúc công trầm mặc lặng yên không có bỏ túi trong tay xuống, lại nói với ta: “Tinh tú sảnh không cho phép tộc trưởng đại nhân tới đây, ngươi đừng trách phụ thân ngươi.”“Ta không trách.” Ta cười cười, lòng yên tĩnh như nước.“Tỷ tỷ ngươi đáp ứng gả cho nhi tử Lang Vương .”Ta kinh hãi hỏi: “Vì cái gì?”“Phụ thân ngươi hướng chúa thượng cầu tình, nhưng là chúa thượng không muốn vì một tiểu hồ ly mà cùng Tinh Tú sảnh phát sinh xung đột, cự tuyệt. Tỷ tỷ của ngươi đề xuất cùng lang tộc kết giao, sửa vạn năm chuyện tốt, Lang Vương mới bằng lòng cùng phụ thân ngươi cầu tính. Bất quá,” Ngũ thúc công nhìn nhìn mấy vu nữ, mới lên tiếng, “Ngũ hoàng đặt lễ đính hôn chủ ý muốn mạng của ngươi, chúa thượng thái độ mặc dù cũng cường ngạnh, nhưng là cứu ngươi ra hi vọng cũng không lớn.”Ngũ thúc công thấy ta không có có phản ứng gì, lại thở dài một tiếng. Hắn nhất định cảm thấy ta bị giam quá lâu, có chút ngu đần .Ta trầm mặc một chút, hỏi: “Lưỡng Nghi quán, quán chủ tại sao phải chết? Chết tiệt không phải là tổn thương ta là ba người thần quan kia sao?”Ngũ thúc công ngưng một chút: “Cái này ngươi không cần biết rõ.”Ta cũng vậy lặng yên thật lâu, mới mở miệng nói ra: “Ngũ thúc công, làm cho tỷ tỷ từ hôn đi, cho dù là tam đại gia tộc cùng nhau cầu tình, vương cũng không thể chống lại Tinh Tú sảnh. Ngũ hoàng chắc là sẽ không để cho ta sống sót, ta tiếp tục còn sống, chỉ có thể tổn hại ích lợi của bọn họ.”Ngũ thúc công tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời này, trong mắt của hắn, ta nhất định là đứa khắp nơi gây họa, hậu bối chỉ lo vui đùa không hiểu chuyện. Hắn lại thở dài, hỏi: “Có cái gì cần ta truyền đạt?”“Có.” Ta chậm rãi nói, “Nói phụ thân đại nhân cùng mẫu thân đại nhân không cần phải khổ sở, làm cho tỷ tỷ từ hôn, nói cho bạn tốt của ta Hồng Sa, bảo nàng đi tìm Mai Tâm cung chủ.” Ta lặng yên một chút, “Nếu như ta sẽ chết, sẽ chết như thế nào?”Ngũ thúc công trên mặt xuất hiện thần sắc không đành lòng, thấy ta cực nghiêm túc hỏi hắn, mới lên tiếng: “Thiên Phạt.”Thiên Phạt là so với thiên lôi tàn nhẫn hơn chú thuật, gặp thiên lôi người có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng là Thiên Phạt chính trực tiếp làm cho người ta hôi phi yên diệt (tan thành mây khói).Ta im lặng một chút, mệt mỏi cười cười: “Vốn là muốn nói nếu như qua đời về sau bộ dạng quá khó nhìn, liền đem thân thể của ta đốt thành tro bụi, bây giờ xem ra không cần.” Ta nhắm mắt lại, vô cùng mệt mỏi. Ta còn muốn gặp Thanh Yên lần cuối cùng , đáng tiếc không thể nào.Sauk hi ngũ thúc công đi, vu nữ canh cửa lại đem ta một lần nữa cố định ở trên tường, cũng không để ý sống chết của ta, liền xây lên linh lực tường, ly khai, bên ngoài lại chỉ còn lại một hàng thị vệ.Ta lại lâm vào hôn mê, hiện tại ngoại trừ ngủ, ta cũng không có cái gì có thể làm.Lại qua vài ngày, tựa hồ là mười ngày, có lẽ cũng dài hơn nữa. Thời điểm vu nữ lại đến , chỉ đứng ở trước cửa, Ngũ thúc công lại đến nữa rồi.Ta mở mắt ra nhìn xem hắn cũng có đôi mắt mệt mỏi , trong lòng liền biết rõ ta lại cũng không khả năng ở trong rừng cây chạy trốn, rốt cuộc không ăn được trái cây Hồng Sa làm , cũng sẽ không còn được gặp lại Thanh Yên.Ngũ thúc công nhìn chằm chằm ta, qua hồi lâu, mới bi thống nói: “Ngày mai, ngươi sắp sửa tiếp nhận Thiên Phạt.”Ta không chút ngoài ý muốn nhìn xem hắn, nói: “Ngũ thúc công.” Vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ làm cho người ta nghe không rõ nữa, ta phí sức ho khan vài tiếng, mới cảm giác hơi tốt đôi chút, “Giúp ta gõ gõ mặt đất.”Ngũ thúc công không biết ta muốn làm cái gì, thấy ta thần sắc cực kỳ nghiêm túc, không có hỏi nhiều, ngồi xổm người xuống gõ vài cái xuống mặt đất.Ta nhìn chằm chằm thì nổi lên một tầng linh lực trên mặt đất, hận không thể dùng ánh mắt đem nó xuyên thấu. Ngũ thúc công nhìn ta vài lần, mấy lần muốn hỏi ta, lại vẫn cố nhịn được. Rốt cục một con quái màu xám tro có móng vuốt từ từ xuyên qua tầng linh lực, có đầu một con chui lên đang dò xét đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ thúc công, kinh hoảng muốn co lại chui xuống mặt đất.“Đợi một chút.” Ta gọi lại bọn họ, sau đó hung hăng cắn môi của mình một cái, đầu lưỡi lập tức cũng cảm giác được mùi máu tanh. Ta niệm vài tiếng chú thuật, đem máu tươi hóa thành trong suốt huyết châu, tí tách rơi rơi trên mặt đất. Ta bất chấp Ngũ thúc công nhìn thấy kinh ngạc, nhìn địa tinh nói ra, “Những thứ này cho các ngươi, các ngươi giúp ta chuyển cáo hồn yêu, làm cho hắn chiếu cố thật tốt Thanh Yên, không muốn nói cho Thanh Yên bất cứ chuyện gì có liên hệ với ta .”Địa tinh liếc nhìn nhau, nhưng không có tới bắt mấy viên huyết châu. Lòng ta khẽ run lên: “Các ngươi vì cái gì không cầm? Cầm lấy đi nói cho hồn yêu.”Kia ba con địa tinh không hề động, tựa hồ đang do dự muốn nói gì. Lòng của ta cơ hồ co rút lo sợ, thanh âm đã có chút ít thay đổi, run sợ càng phát ra lợi hại: “Các ngươi có nghe hay không, các ngươi có nghe hay không?”Vốn là ở bên ngoài vu nữ, nghe thấy ta tiếng gào, tiếng bước chân đã dần dần đến gần. Ta quýnh lên, cơ hồ là khàn giọng hỏi: “Cầm lên huyết châu, cầm lên huyết châu.”Kia bốn con địa tinh vừa liếc nhìn, cũng không đến cầm. Lòng của ta đột nhiên lạnh như băng, bọn họ cũng nghe được tiếng bước chân vu nữ, chui vào dưới đất, cho đến khi biến mất hoàn toàn thân thể, lại lần nữa thò ra một cái đầu, mở miệng nói ra: “Thanh Yên đã chết.”Thanh Yên đã chết, Thanh Yên đã chết.Bên tai của ta vang trở lại những lời này, cơ hồ muốn ngất đi, tâm giống như bị núi lửa nham thạch nóng chảy một giọt một giọt đốt , đau đến lục phủ ngũ tạng đều nhịn không được co lại hết sức . Vu nữ lúc tiến vào, Ngũ thúc công vội vàng nói: “Đặt nàng xuống dưới, đặt nàng xuống dưới.”Vu nữ nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu: “Không có Ngũ Hoàng phân phó, chúng ta không cách nào làm như vậy.”Ngũ thúc công tức giận trên trán nổi gân xanh, đe dọa nhìn các nàng nói ra: “Nếu như nàng ở tại đây trong lao ngục chết, chúng ta Hồ tộc dù cho toàn tộc diệt vong, cũng muốn lao vào san bằng Tinh Túc sảnh .”Vu nữ canh cửa lặng yên lặng yên, mới đưa tay triệu hồi linh lực trói buộc đã nhiều ngày. Thời điểm từ trên tường co quắp trên mặt đất , tay chân đều đã không có tri giác. Chỉ cảm thấy lòng đau đớn, cái loại đau đớn này, bất kỳ nỗi đau nào đều không thể bằng được.Thanh Yên chết, Thanh Yên chết.Hồn yêu không phải nói hắn có thể cứu Thanh Yên sao? Tại sao lại như vậy?Khó trách hồn yêu không để cho ta thấy Thanh Yên, khó trách hồn yêu không quay lại để cho ta biết bất cứ tin tức gì của Thanh Yên . Trên đời này người ta yêu nhất đã rời đi, ta lại vẫn còn ở nơi này còn sống. Hắn vốn không nên chết, nếu như không có biết ta, hiện tại hắn vẫn là thần quan Lưỡng Nghi quán được người tôn kính . Nếu như ta không có đáp ứng cùng hắn cùng một chỗ, hắn cũng sẽ không vì một người mà làm mọi thứ phức tạp lâu như vậy. Nếu như ta lúc ấy phản ứng mau một chút, Thanh Yên cũng sẽ không thay ta bị thiên lôi. Ta là thân linh thú , dù cho đánh trúng, cũng không sẽ chết.Nhưng vốn không có “nếu như”, trên đời này vốn là không có “nếu như”.Trên đời chuyện hối hận nhất, có lẽ là chữ “nếu như” này.Vu nữ canh cửa lấy tay đưa lên trên trán ta muốn thay ta chẩn đoán bệnh, ta không biết lấy khí lực từ đâu, dùng sức đẩy nàng ra, chạy ra bên ngoài. Vu nữ canh cửa tiến lên bắt lấy ta, ta duỗi ra móng nhọn, cơ hồ muốn đem mặt của các nàng phá tan. Mới vừa bước ra mật thất một bước, chỉ thấy hơn mười đạo quang mang sắc bén chợt lóe, đã có chừng hai mươi mũi tên bắn tới, đem y phục của ta bắn thủng, trực tiếp đem ta đính ở trên tường.Ta mắt đỏ ngầu, lớn tiếng gào thét, lại tránh không thoát được những mũi tên mang theo linh lực .Vu nữ canh cửa đi ra, đối với những thị vệ vừa chặn ta nói: “Mang nàng trở về.”Ta nghiến răng sắc bén, giận trừng bọn họ, bên tai liền truyền đến âm thanh thi mộng yểm chú của vu nữ. (mộng yểm: đưa người ta vào cõi mộng, đại ý ám chỉ việc thi chú làm cho thất thất ngủ đi)Tiến vào trong mộng sau, ta tựa hồ gặp được Thanh Yên, ta vùi ở trong ngực hắn, cùng hắn cùng nhau nhìn anh trăng trong ngày trăng rằm, từ từ nhắm mắt lại, an ổn ngủ thiếp đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang