[Dịch]Ta Là Một Tên Trộm- Sưu tầm
Chương 42 : Độc Nhãn Cự Nhân
                                            .
                                    
             Mộ Dung Tiểu Thiên chạy nhanh tìm một chậu nước rửa mặt, tùy tiện ăn vài  món điểm tâm, mang một bụng tức giận đùng đùng trở về nhà. 
"Bạch Vũ, " vừa vào cửa Mộ Dung Tiểu Thiên điên cuồng hét lớn. 
"Không  cần hô lớn tiếng như vậy, người ta là nữ hài tử , nhát gan, sẽ hơi sợ  ." Bạch Vũ một bên nhàn nhã ăn cơm, một bên nhìn TV, đối với Mộ Dung  Tiểu Thiên cũng không liếc mắt một cái. 
"Ngươi, " Mộ Dung Tiểu  Thiên tức giận nói không nên lời, nữ hài tử này , có thể đối với nàng  như thế nào. Đánh lại không được, mắng cũng không phải. 
"Đại tiểu  thư, muốn làm ác cũng không nên giải quyết như vậy!" Mộ Dung Tiểu Thiên  vọt tới trước mặt Bạch Vũ: "Ta dường như không có chỗ nào đắc tội  ngươi!" 
"Không có sao? Ta Là Một Kẻ Trộm tiên sinh, " Bạch Vũ  đứng lên, mắt phượng trừng thật to nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn  chằm chằm Mộ Dung Tiểu Thiên: "Hại ta ngồi một tuần trong tù, phạt 5000  kim tệ, ngươi còn không biết xấu hổ nói không có đắc tội ta." 
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, một trận xấu hổ "Hắc hắc" cười cười: "Bị ngươi phát hiện, ngươi làm sao mà biết được?" 
Bạch Vũ lấy tay chỉ vào cái mũi Mộ Dung Tiểu Thiên nũng nịu nói: "Hừ! Làm chuyện xấu còn sợ người khác biết a!" 
Mộ  Dung Tiểu Thiên ngượng ngùng nói: "Cái kia bất quá là hiểu lầm, ta cũng  không phải cố ý , hơn nữa lúc ấy thời điểm ngươi hỏi ta, ta căn bản là  không quay đầu lại. Cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát triển trở thành  như vậy, ta hiện tại đối với ngươi giải thích rồi, ngươi hôm nay cũng  trêu cợt ta một hồi coi như là huề nhau đi." 
Bạch Vũ hừ nhẹ một  tiếng: "Hảo! Chuyện này ta với ngươi có thể huề nhau, nhưng ở trong rừng  cây bên ngoài quỷ ốc ngươi biết rất rõ ràng Bại Gia Nguyệt Nguyệt chính  là ta, vì cái gì còn giúp đỡ Rồng Ngoan Ngoãn khi dễ ta?" 
Mộ  Dung Tiểu Thiên thở dài một hơi, trong ánh mắt hiện lên một tia miễn  cưỡng, biểu tình trở thành vừa nghiêm túc lại đau thương: "Các ngươi là  con nhà giàu, sao có thể hiểu biết tình huống của người nghèo khổ bọn  ta. Ngươi có suy nghĩ rằng, ngươi đối Rồng Ngoan Ngoãn làm như vậy là  công bằng sao? Hắn chỉ là người chơi bình thường, tiến vào trò chơi 《  vận mệnh 》có lẽ chỉ là vì liều mạng kiếm tiền giải quyết vấn đề cuộc  sống. Ngươi làm vậy đối với hắn ngươi có nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng  như thế nào với hắn, mà hắn bất quá chỉ là nói một câu sự thật mà hắn  chứng kiến thôi." 
Bạch Vũ tâm bị chấn động , từ nhỏ đối với cơm  áo gạo tiền nàng chưa từng có lo lắng đến mấy vấn đề này. Tuy rằng nàng  rất tùy hứng nhưng nàng vẫn có một chút thiện lương. biểu tình đau  thương của Mộ Dung Tiểu Thiên cùng với giọng nói lộ ra bất đắc dĩ. Làm  cho lòng của nàng thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh. 
Mộ Dung  Tiểu Thiên duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bạch Vũ, trong ánh mắt lộ ra  ôn nhu vô cùng. Nhẹ giọng nói: "Thế giới này vốn tràn ngập bất công,  cũng không phải mỗi một người đều như ngươi có vận khí tốt như vậy sinh  ra trong một gia đình giàu có, có ba mẹ yêu thương như ngươi. Tốt hơn ta  nên ngừng nói ở đây , có một số việc chính ngươi nên từ từ suy ngẫm  lại. Ta xem chuyện này nên dừng ở đây, nếu ngươi vẫn không thể tiêu tan  tức giận, ta hy vọng ngươi không cần đi làm khó Rồng Ngoan Ngoãn, hết  thảy cứ việc hướng đến ta." 
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong tiêu sái trở vê gian phòng của mình, chui vào khoang dưỡng sinh. 
Vừa  online lại nhớ tới Hạp Cốc kia, nhìn hai bên dãy núi nguy nga đứng  vững, tất cả không vui đều tan thành mây khói. Mộ Dung Tiểu Thiên nhất  thời hào hùng vạn trượng liền đi nhanh, hướng lối ra Hạp Cốc. 
Vừa  ra Hạp Cốc,một luồng gió lạnh mãnh liệt thổi tới trước mặt, bí mật mang  theo từng bông tuyết như mưa bay đầy trời. Phóng nhãn nhìn thấy tuyết  trắng mênh mông vô bờ có một loại khí thế thiên địa, cảnh tượng này làm  Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy lòng dạ vô cùng trống trải. 
"Nơi cực  hàn, Mộ Dung Tiểu Thiên đến đây, ngươi không ngăn được ta." Mộ Dung Tiểu  Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, triển khai Mị Ảnh Phiêu Di tốc độ  cao nhất chạy đi về phía trước. 
Mộ Dung Tiểu Thiên một hơi chạy  như điên hơn nửa canh giờ, phát hiện phía trước xuất hiện một tòa núi  cao ngất trong mây. Vách tường vuông góc, cả tòa núi đều từ băng tuyết  tạo thành, khí thế bàng bạc. Mộ Dung Tiểu Thiên dọc theo toà núi chạy  nhanh một vòng, phát hiện ngọn núi này do thiên nhiên tạo thành căn bản  không có một chỗ chỗ đặt chân leo lên. Mộ Dung Tiểu Thiên chưa từ bỏ ý  định lại dọc theo tòa núi cẩn thận tìm tòi một vòng. 
Mộ Dung Tiểu  Thiên lại quan sát một lần tình huống bốn phía , chợt phát hiện bên  trái ngọn núi, có bóng đen nhàn nhạt di động trong một màu trắng xóa của  trời đất. Mộ Dung Tiểu Thiên vừa nhìn thấy, nhanh chóng hướng phương  hướng bóng đen kia chạy tới ,chạy lại gần thêm một chút mới nhìn rõ cái  bóng đen kia, dĩ nhiên là cái dáng người dị thường cao lớn, Độc Nhãn Cự  Nhân. thân hình Mộ Dung Tiểu Thiên chậm lại, không dám phát ra một chút  thanh âm, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau Độc Nhãn Cự  Nhân. Đi không đến 2 dặm đường, phía trước Độc Nhãn Cự Nhân đột nhiên  biến mất vô tung vô ảnh. Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt liền triển khai  thân pháp với tốc độ cao nhất hướng địa phương Độc Nhãn Cự Nhân biến  mất. Tới trước mặt mới phát hiện tại lớp tuyết có một cái động khẩu rộng  chừng 5 thước, trong động tối đen một màu căn bản không thể thấy rõ hết  thảy tình huống trong động. 
Mộ Dung Tiểu Thiên do dự , tiến vào  hay không tiến vào nhất thời không thể xác định. Không tiến vào, bốn  phía một mảng trắng xoá căn bản không có bất cứ tình huống dị thường  nào, ngọn núi lại không thể đi lên. Tiến vào, tựa hồ lại là chỉ còn  đường chết, Độc Nhãn Cự Nhân không phải là thứ mình có thể đối phó . 
Trái lo phải nghĩ Mộ Dung Tiểu Thiên khẽ cắn môi, dậm chân nhảy xuống. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên chỉ cảm thấy bên tai âm thanh gió nhẹ, tựa hồ hang rất  sâu, "Mẹ nó, còn không thấy bóng dáng Tuyết Thần điêu đã té chết trước  tại đây ." Mộ Dung Tiểu Thiên kinh hãi trong lòng không khỏi thầm mắng.  Hoàn hảo chỉ là vài giây đồng hồ, "Phanh" một tiếng, Mộ Dung Tiểu Thiên  rốt cục an toàn chạm đất . 
Bốn phía một mảng tối đen, cái gì cũng  đều không thấy. Mộ Dung Tiểu Thiên liền từ hỗn độn giới chỉ lấy ra Dạ  Minh Châu có được từ khu vực Lang Vương. Một mảnh quang mang màu xanh từ  Dạ Minh Châu tràn ra, làm cho cảnh tượng bốn phía rõ ràng hiển hiện ra. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên nhìn kỹ cái huyệt động , toàn bộ đều là từ băng tuyết  thiên nhiên hình thành, chỉ có một cái thông đạo 3 thước cao 2 thước  rộng không biết kéo dài đến địa phương nào. Như là con người làm mà  thành, Mộ Dung Tiểu Thiên định lại tâm thần dọc theo thông đạo phía  trước đi. Tứ phía thông đạo thập phần bằng phẳng bóng loáng như gương,  Dạ Minh Châu chiếu xuống, phản chiếu ra hình ảnh Mộ Dung Tiểu Thiên. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên đi không đến 10 thước, phía trước đột nhiên truyền đến  tiếng đánh nhau cùng với tiếng thét giận dữ của Độc Nhãn Cự Nhân. Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy căng thẳng, càng thêm rất cẩn thận, lại đi  tới trước không đến ba mươi thước, phía trước có ánh sáng chiếu lại. Mộ  Dung Tiểu Thiên tận lực đem thân thể tựa vào trên vách tường lạnh như  băng,cử động chậm rãi về phía trước, không đến mấy chục thước, thấy được  lối ra thông đạo, bên trong ánh sáng hơi yếu, làm cho người ta cảm giác  thập phần nhu hòa. Đã có thể nghe phi thường rõ ràng thanh âm đánh  nhau.
Mộ Dung Tiểu Thiên ẩn núp thật cẩn thận kế bên cửa thông  đạo, lặng lẽ thò đầu ra cẩn thận xem xét, bên ngoài cửa thông đạo là một  cái huyệt động khá lớn, huyệt động hình tròn, bốn vách tường huyệt động  đều là hàn băng tạo thành, được mài thành phi thường bóng loáng, tường  băng cách mấy thước lại được khảm một viên Dạ Minh Châu, tản mát ra ánh  sáng nhu hòa. 
Trong huyệt động không có bài trí vật phẩm, tại  cuối huyệt động đối diện cửa thông đạo, lại có một cái động khẩu chỉ có  phạm vi một thước, nhìn có vẻ như sâu vào lòng đất. 
Lúc này ở  trong huyệt động, Mộ Dung Tiểu Thiên theo dõi thấy Độc Nhãn Cự Nhân đang  cùng bảy tám địa huyệt ải nhân kịch liệt đánh nhau, mà trên mặt đất  cũng phơi bày hơn 10 cỗ thi thể của địa huyệt ải nhân. Động khẩu thông  xuống dưới mặt đất kia không ngừng có ải nhân chui ra tham gia chiến  đấu. 
Mộ Dung Tiểu Thiên tâm thoáng yên ổn, địa huyệt ải nhân tại 《  vận mệnh 》tư liệu trên trang internet phía chính phủ có thuyết minh, chắc là  cùng với lam ẩn bộ lạc giống nhau, là thuộc loại vì nội dung trò chơi  cùng với có chút nhiệm vụ mà đặt ra nhân vật NPC kịch bản, phải xử lý  thật tốt, chẳng những sẽ không phát sinh xung đột với mình, nói không  chừng còn có thể đạt được nhiệm vụ ẩn dấu. Chính mình phải cẩn thận là  Độc Nhãn Cự Nhân, gia hỏa kia lại là 4 cấp ma thú, nhìn chiến trường bên  trong có lẽ là một con BOSS. 
Độc Nhãn Cự Nhân cùng với địa huyệt  ải nhân tranh đấu, địa huyệt ải nhân tuy rằng chiếm ưu thế nhân số  nhưng xem tình hình thì Độc Nhãn Cự Nhân đang chiếm thượng phong. Ngoại  trừ một ải nhân đầu đội vương miện, thập phần già nua, trên tay cầm hai  cái đồng chuy có thể thoáng cùng với Độc Nhãn Cự Nhân chống lại, còn lại  quả thực không kham nổi một kích. 
Mộ Dung Tiểu Thiên vui vẻ,  chính mình hiện tại cần phải làm là kiên nhẫn chờ đợi, địa huyệt ải nhân  vô cùng thê thảm như vậy,đợi đến lúc địa huyệt ải nhân tới thời khắc  không chống đỡ nổi sẽ xuất thủ, đến lúc đó mình chính là đại ân nhân của  địa huyệt Ải Nhân Tộc, không sợ không có chỗ tốt. 
"Đánh, cứ đánh  tiếp đi, " Mộ Dung Tiểu Thiên một bên vụng trộm xem cuộc vui, một bên  vui sướng khi người gặp họa, còn một bên yên lặng cầu nguyện địa huyệt  ải nhân kiên trì lâu một chút, như vậy tới thời điểm mình đối phó Độc  Nhãn Cự Nhân cũng sẽ thoải mái một chút."Hắc hắc, tốt nhất là lão tử  xuất thủ thời điểm Độc Nhãn Cự Nhân chỉ còn vài điểm máu, " Mộ Dung Tiểu  Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị lại bắt đầu YY(tự sướng) suy  nghĩ. 
Độc Nhãn Cự Nhân cùng địa huyệt ải nhân trong lúc chiến đấu  càng đánh càng kịch liệt, Độc Nhãn Cự Nhân đã bị thương toàn thân cả  người đầy vết máu, nắm tay thật lớn đã không có khí thế sắc bén như  trước, mà tình huống địa huyệt ải nhân so với Độc Nhãn Cự Nhân trái  ngược, động tác đã bắt đầu trở nên thập phần thong thả, càng ngày càng  nhàn nhã, mắt thấy Độc Nhãn Cự Nhân như ngọn đèn cạn dầu. 
Mộ Dung  Tiểu Thiên biết là lúc mình nên xuất thủ, nếu lỡ Độc Nhãn Cự Nhân đánh  ngã địa huyệt ải nhân mang vương miện, chỉ sợ bằng mình một người đối  phó Độc Nhãn Cự Nhân có điều quá sức, hơn nữa, mình cũng không thể để  cho hắn chết, hắn chết, chỗ tốt tìm đâu ra. 
Mộ Dung Tiểu Thiên  thân thể vô thanh vô tức trượt ra ngoài, như quỷ mỵ hướng Độc Nhãn Cự  Nhân, mạnh mẽ quát lên một tiếng lớn, nhảy lên cao, Tán Hồn Thiết Trảo  chộp vào con mắt trên trán Độc Nhãn Cự Nhân. 
Mộ Dung Tiểu Thiên  một kích kia tính toán nắm lấy thời cơ,toàn lực một kích, lại mau, vừa  ngoan, vừa chuẩn, đánh chỗ yếu hại. Đánh một kích nhưng lại đem con mắt  Độc Nhãn Cự Nhân kia đánh bạo liệt, máu tươi phun ra, bắn tung tóe toàn  thân Mộ Dung Tiểu Thiên, hiển lộ hình ảnh huyết tinh thật là khủng bố. 
"A!"  Độc Nhãn Cự Nhân phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay  điên cuồng đập loạn, vài tên địa huyệt ải nhân bởi vì trốn tránh không  kịp bị Độc Nhãn Cự Nhân đánh bay thành thịt vụn. 
Mộ Dung Tiểu  Thiên không dám có chút lơi lỏng, thân thể mang ra tàn ảnh không ngừng  xuyên qua, thổ hệ ma pháp Thạch Nham Thuật như lưu tinh bay về phía Độc  Nhãn Cự Nhân. 
Lúc này lão địa huyệt ải nhân kia tinh thần đại  chấn, bắt lấy thời cơ, đồng chuy trên tay xuyên qua kình phong hung hăng  nện ở lồng ngực Độc Nhãn Cự Nhân. 
"Ầm Ầm, " hai tiếng nổ, cùng  với thanh âm vỡ vụn của xương cốt, thân thể ba thước cao của Độc Nhãn Cự  Nhân oanh một tiếng ngã xuống. 
Mộ Dung Tiểu Thiên thế nào lại bỏ  qua cơ hội tốt như vậy, hét lớn một tiếng "Đình, " sau đó tựa như tia  chớp vọt đi, điên cuồng không ngừng công kích Độc Nhãn Cự Nhân. 
Lão  địa huyệt ải nhân kia bị Mộ Dung Tiểu Thiên làm cho sửng sốt, tiếp theo  vung tay lên, ngăn trở động tác những ải nhân khác, thở dài ra một hơi,  một bên ngồi xuống nghỉ ngơi một bên hứng thú nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên  điên cuồng hành động. 
Chứng kiến mặt đất rớt ra một đống gì đó,  Mộ Dung Tiểu Thiên mới dừng công kích, nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm kích  nhìn lão địa huyệt ải nhân liếc mắt một cái, hắn vừa rồi là lo lắng muốn  chết, sợ các Ải Nhân đồng loạt lên đem Độc Nhãn Cự Nhân đánh chết, vậy  cũng làm cho mình đau lòng muốn chết. 
Mộ Dung Tiểu Thiên đem đồ  vật trên mặt đất thu thập sạch sẽ mới thở phào ra một hơi, đi đến trước  mặt lão Ải Nhân mở miệng nói: "Vừa rồi đa tạ , gia hỏa to con kia nếu  như là để các ngươi xử lý ta cái gì cũng không chiếm được, hắc hắc,  không có biện pháp, ai bảo ta nghèo quá." 
"Người nói tạ ơn phải  là ta mới đúng, nếu như không có ngươi, hậu quả thiết tưởng không nghĩ  tới, " lão Ải Nhân hướng Mộ Dung Tiểu Thiên bái thật sâu, nói tiếp:  "Ngươi là đại ân nhân địa huyệt ải nhân chúng ta, lão hủ Đồng Chuy đại  biểu toàn tộc cám ơn ngươi, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là bằng hữu  thân mật nhất địa huyệt bộ tộc chúng ta." 
"Ha ha, " Mộ Dung Tiểu  Thiên trong lòng như nở hoa, ở ngoài mặt lại làm bộ dáng nghiêm trang,  hiên ngang lẫm liệt, khẳng khái nói: "Đồng Chuy đại thúc, không cần  khách khí như thế, trừng ác vốn là việc của ta, nếu để ta gặp phải không  thể không quản." 
"Hảo hảo, nói rất đúng, " Đồng Chuy tiến lên  từng bước nắm chặt tay Mộ Dung Tiểu Thiên, vẻ mặt kích động: "Tiểu huynh  đệ, ngươi đã là bằng hưu của ta rồi, đi, theo ta trước tới nhà của ta  đi, chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu." 
Đồng Chuy nói xong,  các Ải Nhân thu thập cái thi thể khác, xong lôi kéo Mộ Dung Tiểu Thiên  hướng thông đạo dưới lòng đất kia đi đến. 
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện