[Dịch]Ta Là Một Tên Trộm- Sưu tầm
Chương 27 : Đều là kẻ không có nhà để về
                                            .
                                    
             Mộ Dung Tiểu Thiên tháo bỏ đầu khôi cười đau khổ, thất bại bốn lần chắc  cũng đứng đầu những kẻ chuyển chức không thành công trên cả [ Vận Mệnh ]  rồi. Nhìn đồng hồ thấy 10 giờ sáng, thức trắng một đêm mà bây giờ chẳng  thấy buồn ngủ gì cả. 
Mộ Dung Tiểu Thiên lún sâu vào đệm ghế sô  pha, trong lòng văng vẳng một giọng nói. Đó là ánh mắt trắng nhợt cùng  những tâm nguyện sau cùng của Minh Viễn. Mỗi lần hắn bình tĩnh lại được  thì ánh mắt trống rỗng của Minh Tâm lại như đao kiếm đâm sâu vào trái  tim hắn, khiến hắn tan nát cõi lòng nghẹn thở. 
- Ta phải giải quyết tâm sự này. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên thở dài, bộ dạng ưu thương. Minh Viễn ra đi không lâu,  hắn còn nhớ mình chém chết Đại Quang Đầu rồi vào ngục, mười năm trôi  qua, những hứa hẹn với Minh Viễn giống như cơn ác mộng cắn xé linh hồn.  Áy náy với Minh Viễn làm hắn không thể tự tha thứ. Vừa ra ngục hắn muốn  đi tìm Minh Tâm muội muội ngay, nhưng bản thân mình đến tiền ăn còn  không có đến thì làm được gì đây? Thẳng cho đến khi hắn kiểm tra cây  quyền trượng Lam Ẩn hắn mới dám nghĩ trở lại. 
Mộ Dung Tiểu Thiên  liền quay về phòng tắm rửa thay một bộ quần áo thể thao, đây là Dương  Tùng cùng Phiêu Tuyết dạo phố mua cho hắn. Tất nhiên Mộ Dung Tiểu Thiên  nhận rồi, kiểu gì hắn cũng tặng thú nuôi cấp 6 cơ mà. Hơn nữa không nhận  thì đúng là coi nhau như người ngoài. 
Mộ Dung Tiểu Thiên đi ăn sau đó rời khỏi tập đoàn Niệm Thiên. 
Tàu  điện sẽ không chờ kẻ đến muộn. Sự phát triển của thời đại sẽ càng không  ngừng nghỉ bởi Tiểu Thiên vào tù. Thành phố K biến đổi nhanh chóng sớm  đã khoác một tấm áo mới. Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng khác gì lúc mới ra tù,  chỗ biết chỗ không. 
Sau mấy tiếng vòng đi vòng lại hắn cũng tìm  được chỗ ở trước kia của Mĩnh Viễn, phải đối mặt thôi, thời gian tới còn  phải đi tìm hai em không thể ngại được. Mấy căn nhà lụp xụp giờ đã được  thay thế bằng nhà cao tầng. 
Mộ Dung Tiểu Thiên cố tìm hỏi nhưng vẫn không có đầu mối nào. 
Hắn rất thất vọng, chính khi đang đau đầu chợt nghĩ ra một biện pháp: 
-  Ta sao lại ngốc như thế (DG: bây giờ thằng này mới biết), tại sao không  đưa địa chỉ trước kia của Minh Viễn đưa cho trợ lý Diệp, nhờ nàng ta  dưới danh nghĩa của Niệm Thiên tập đoàn tìm kiếm, đây hẳn là việc dễ  dàng! 
Nghĩ được như thế Mộ Dung Tiểu Thiên vui sướng. 
- Bây giờ về Niệm Thiên luôn sao? 
Mộ  Dung Tiểu Thiên tự nhủ, từ khi ra tù hắn còn chưa kịp thưởng thức thành  phố K. Thời gian gần đây mải đi tìm việc làm nên không có suy nghĩ đến  ngắm cảnh, đến khi vào Niệm Thiên lại như thiếu nữ về nhà chồng chẳng đi  được đến đâu. Bây giờ bản thân hắn cũng chẳng có ai thân thích. 
Đúng  rồi, trong đầu Mộ Dung Tiểu Thiên hiện lên hình ảnh của một cô gái –  Tần Tĩnh Di, thợ rèn Không Tiền Không Được. Nàng lớn lên ở thành phố K  hơn nữa còn đưa địa chỉ cho Mộ Dung Tiểu Thiên. 
- Chính ra ở đây ta vẫn còn có bạn bè. 
Nhớ  đến Tần Tĩnh Di, Tiểu Thiên nhớ lại việc hắn lừa Lũ Động Vật lần trước.  Nhưng không hiểu vì sao từ lần đó mỗi lần Mộ Dung Tiểu Thiên pm thì  Tĩnh Di đều không online. 
Theo địa chỉ mà Tĩnh Di đưa, Tiểu Thiên rất nhanh tìm đến khu tập thể số 18 đường 2 khu Phong Tài. 
- Thật không ngờ khu tập thể cho công nhân viên chức lại có người sở hữu xe giá trăm vạn. 
Chiếc BMW đỗ trước cửa làm Tiểu Thiên cảm khái liên tục. 
- Dì ơi, cho cháu hỏi Tần Tĩnh Di ở chỗ nào ạ? 
Tiểu Thiên vừa định đi vào thì gặp một người phụ nữ béo tầm 50 tuổi bèn hỏi. 
- Ở chỗ này, và anh là? 
Dì béo nghi hoặc đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên. 
- À, cháu là bạn của cô ấy. 
Tiểu Thiên trưng ra bộ mặt tươi tắn. 
- Sao tôi chưa gặp cậu lần nào? 
Bà béo lại mở miệng hỏi nữa. 
Mộ Dung Tiểu Thiên nở nụ cười: 
- Cháu cùng cô ấy mới quen nhau, đây cũng là lần đầu tiên đến chơi. 
- Thì ra là thế. 
Bà béo ngật đầu rồi lại lắc đầu, giận dữ nói: 
- Cậu về đi đừng làm việc tốn công vô ích nữa, cậu đến chậm rồi. 
- Chậm gì cơ ạ? 
Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng hiểu ra sao: 
- Dì ơi cháu không hiểu, dì nói rõ ràng hơn được không? 
- Nhìn đi, cái xe BMW kia kìa! Tĩnh Di sắp cưới rồi. 
Bà béo lẩm bẩm, nghe giọng thì thấy không có ưa chủ nhân của chiếc xe. 
- Cưới? 
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩn người, xem ra mình đến không đúng lúc thật. 
- Cậu đừng có buồn, những cô gái tốt còn rất nhiều đi tìm ai đó khác đi thôi. Rừng cây còn đó lo gì không có củi đốt! 
Bà béo nhìn Tiểu Thiên cảm thông. 
Thế thì liên quan gì đến tôi a! Mộ Dung Tiểu Thiên dở khóc dở cười, bà béo này hiểu lầm mình là người theo đuổi Tần Tĩnh Di. 
Bà béo lại trừng mắt với chiếc BMW rồi lắc đầu, tự nói với bản thân cũng giống như đang nói với Tiểu Thiên. 
-  Nhìn cậu cũng thành thật, thật đáng tiếc, ài! Tĩnh Di nhỏ bé sắp phải  đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi. Đứa nhỏ này mệnh thật khổ. 
- Cô ơi cuối cùng là sao ạ? Cô nói rõ một chút nữa đi ạ! 
Tiểu  Thiên căng thẳng tuy vẫn mơ hồ nhưng hắn có thể cảm giác được sự không  hài lòng. Hình như Tần Tĩnh Di không tự nguyện cưới tên kia. Lại liên  tưởng đến vẻ đau buồn trong đôi mắt nàng trực giác của hắn cho thấy Tần  Tĩnh Di đang gặp chuyện gì đó. 
- Chuyện của Tĩnh Di mà cậu cũng không biết? 
Bà béo kinh ngạc. 
- Không biết. 
Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời chầm chậm và rất nghiêm túc.
- Số phận đứa nhỏ này rất khổ nha! 
Bà béo xuất ra tài buôn dưa lê đặc biệt của phụ nữ, máy đã mở thì chẳng thể ngăn cản được. 
-  Em của Tĩnh Di bị bệnh máu trắng, gia đình vì chữa bệnh cho cháu nó nợ  gần 10 vạn. Mẹ Tĩnh Di lại yếu đuối không đi làm thuê kiếm sống được. Cả  nhà chỉ trông vào tiền lương còm cõi của hai bố con. Bố thì được 1000  con thì kiếm 3000 chỉ đù tiền khám cho em trai. Bây giờ bệnh viện thông  báo đã tìm được tủy thích hợp để thay nhưng chi phí thuốc men đã đến 20  vạn. Lúc này có kẻ nhẩy vào hòng kiếm chác. 
Bà béo chỉ vào BMW: 
- Bây giờ có giúp đỡ không công liệu có mấy người? Chủ yếu toàn bọn dậu đổ bìm leo! 
- Người chủ của BMW đã làm gì? 
Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng, lông mày cũng nhíu chặt. Bà béo lại nói: 
-  Hắn tên là Mã Giản, nhà mở công ty, từng học chung với Tĩnh Di hồi tiểu  học. Lúc em Tĩnh Di lâm bệnh hắn cho vay 8 vạn nhưng Tĩnh Di phải gả  cho hắn nếu không thì phải trả tiền lại. 
- Khốn nạn! 
Mộ Dung Tiểu Thiên cực kỳ lạnh lùng nghiêm mặt. 
- Nếu yêu Tĩnh Di thì cũng không nói nhưng dùng loại thủ đoạn này thì quá ti tiện. 
- Yêu? 
Bà béo khinh thường: 
-  Cậu coi thằng kia là người tốt à? Thằng đấy nổi tiếng lưu manh vô học  khắp khu thành Đông này đó! Ỷ vào mấy đồng tiền bẩn thỉu của gia đình  không biết bao nhiêu thiếu nữ bị hủy trong tay hắn. 
- Nhà Tĩnh Di ở đâu? 
Nắm tay thành quyền, trong ánh mắt Mộ Dung Tiểu Thiên là lạnh lẽo. 
- Nhà đối diện cửa vào… 
Không đợi người phụ nữ béo kia nói xong, bóng dáng của Mộ Dung Tiểu Thiên đã tiến thẳng vào khu tập thể. 
- Tĩnh Di, cưng cứ yên tâm, tiền thuốc men cứ để đó hết cho ta. 
Tần  Tĩnh Di muốn lùi sâu thêm nữa vào ghế sô pha. Mã Giản chống tay áp sát  nàng, cái nhìn dâm dãng cứ chiếu vào vòng một cao cao của nàng mà chuyển  đi chuyển lại. 
- Vậy ngươi đi cùng ta đến bệnh viện nộp tiền đặt cọc, hôm nay là kỳ hạn cuối rồi. Ta đã đồng ý cưới thì nhất định sẽ thực hiện. 
Đôi mắt của Tần Tĩnh Di vô thần, chất chứa bi thương, hai tay theo bản năng đưa ra phòng vệ. 
He he. Mã Giản cười dâm, một tay ôm một tay chuyển xuống ngực Tĩnh Di. 
- Nàng sớm muộn cũng là người của ta, không bằng hiện tại chúng mình … 
- Không… Không được, Mã Giản, cầu xin ngươi. 
Tĩnh Di phản kháng, trên khuôn mặt trắng thêm một chút. 
- Hừm. Em cô không thể chờ viện phí thêm nữa nha. (Ý nó là cô mau đầu hàng, làm với ta cho nhanh, rồi ta đi trả tiền) 
Nói rồi một tay tuột xuống hông của Tĩnh Di bắt đầu cởi quần áo. 
Hai  tay buông thõng nước mắt Tần Tĩnh Di rơi lã chã. Chẳng nhẽ đây là số  mệnh sao? Chẳng nhẽ từ đây ta sẽ không còn là bản thân ta nữa? Chỉ là  một cái xác không hồn? Chẳng nhẽ từ đây linh hồn ta sẽ sống trong địa  ngục? 
- Súc Sinh! Đcm mày! 
Mộ Dung Tiểu Thiên như hổ như  báo vọt vào, hai mắt đỏ ngầu bừng bững phẫn nộ. Ánh mắt hung ác giống  như lang sói. Vết thương lòng bị xé toạc, chiếc vảy ngược bị xâm phạm.  Những khó xử đau sót trong linh hồn được phóng thích. 
- Uỵch! 
Mộ Dung Tiểu Thiên nện một quyền vào mặt Mã Giản, ngay lập tức hoa máu bay ngang. 
- Tao trước hủy đi bàn tay dơ bẩn của mày! 
Tay trái Mộ Dung Tiểu Thiên bọp chặt cổ tay Mã Giản mà kéo mạnh, tay phải hết sức bình sinh đập xuống. 
- AAaa 
Mã Giản rống lên thảm thiết. Xương tay bị Mộ Dung Tiểu Thiên đập gãy. 
- Dám chạm vào vảy ngược của Mộ Dung Tiểu Thiên này, mày chết rồi con ạ! 
Mộ Dung Tiểu Thiên một tay nắm tóc một tay bắt hông nhấc Mã Giản lên. Vung tay định ném Mã Giản ra ngoài. 
- Không được đâu anh ơi! 
Tĩnh Di bị giật mình lại lo lắng lập tức vùng đứng dậy, ôm lấy Mộ Dung Tiểu Thiên ngăn cản. 
Trong  giây lát ấy, Mộ Dung Tiểu Thiên bỗng tỉnh lại. Trong mắt huyết quang  cũng chậm rãi rút đi, hai tay thả Mã Giản xuống đất, thốt ra khỏi miệng  mỗi một chữ: 
- BIẾN! 
- Là Thiên Ca 
Tĩnh Di nhìn sắc  mặt lạnh lùng của Mộ Dung Tiểu Thiên rồi lại nhìn khuôn mặt biến dạng  của Mã Giản cùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi của hắn. Mâu thuẫn trong lòng  giao chiến kịch liệt, một giọng nói muốn kẻ xấu kia nhau cút đi, còn một  giọng nói khác lại không muốn hi vọng cuối cùng của em trai biến mất. 
- Xin hãy tin ở tôi. 
Mộ Dung Tiểu Thiên cẩn thận nhìn Tần Tĩnh Di. Giọng nói thành thục đầy tràn tự tin và bao hàm không thể nghi ngờ. 
- Em… 
Tần Tĩnh Di do dự, nàng có thể tin tên đàn ông gặp khi chơi điện tử sao? Nàng giống như đi trong sương mù. 
-  Không cần đánh đổi cả thân xác để cứu lấy em của mình, cách làm này là  bất khả thi. Cô muốn em mình áy náy cả đời hay sao? Hãy tin tưởng vào  tôi, sự tình sẽ nhất định được giải quyết. 
Giọng điệu của Mộ Dung Tiểu Thiên càng thêm kiên định, trong mắt là sự quan tâm chân thành. 
Tĩnh  Di khóc dấm dứt, cảm giác bối rối không còn nữa thay vào đó là tỉnh  táo. Sự trưởng thành cùng trầm ổn của chàng trai trước mặt, ánh mắt chân  thành và tự tin ấy làm rung động trái tim nàng. 
Trông theo Mã  Giản đã biến mất sau cánh cửa, Tiểu Thiên nở nụ cười ấm áp. Lại gần Tĩnh  Di, lau đi những giọt nước mắt trên gò má, dịu dàng: 
- Ổn rồi, mọi thứ ổn cả rồi, sau cơn mưa trời sẽ sáng và cầu vồng bẩy màu sẽ hiện lên. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên cứ thế mà nhẩy vào cuộc sống của người ta. Cuối cùng  thì vì sao hắn xúc động như thế? Là vì thích Tần Tĩnh Di? Sao mà như thế  được! Tình yêu của hắn đã theo sự ra đi của Nhã Thi mà rơi xuống vực  sâu. Là bởi vì họ có ý với nhau? Quen biết cũng không lâu mà. Thế quyết  tâm cứu nàng của hắn là từ đâu ra? Đó hẳn là chỗ dựa cho những ký ức  được chôn sâu trong đáy lòng, phía sau vẻ ngoài cuồng dã đó là lòng  lương thiện cùng dũng cảm.
Sau khi Mã Giản rời đi, Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi chuyện của em Tĩnh Di.  Bệnh tình của nó rất là nghiêm trọng đã đến giai đoạn không thể chờ nữa,  nếu không phải đường cùng Tĩnh Di cũng sẽ không lựa chọn như vậy. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên quyết định để Tĩnh Di vào bệnh viện trước, còn mình thì  đi chuẩn bị tiền. Tiểu Thiên quay trở về tập đoàn Niệm Thiên. Hắn quyết  định phải bán quyền trượng Lam Ẩn Hoàng Quyền. Vì đây là lần đầu tiên  làm việc dạng này nên phải nhờ Diệp trợ lý và Vô Phong hỗ trợ. Nói cũng  buồn cười, thời gian gần đây tiền tiêu vặt cũng được Vô Phong cho hắn  mượn. 
Mộ Dung Tiểu Thiên chạy vội về Niệm Thiên đến chỗ của Vô  Phong. Lúc này mới biết được người chơi hạch tâm của tập đoàn đang họp ở  tầng 8, hắn bèn xông lên đó. 
- Ngài ơi, ngài không vào được, đang có buổi họp ở bên trong. 
Cô trợ lý ngăn cản Mộ Dung Tiểu Thiên đang muốn đạp cửa mà vào. 
- Phiền cô thông báo với trợ lý Diệp hoặc Tề Tuần (Trường Không Vô Phong) ta tìm bọn họ có việc gấp. 
Sắc mặt Tiểu Thiên rất lo lắng. 
- Xin lỗi ngài, ta thấy ngài vẫn nên chờ một chút. 
Cô gái lắc đầu cười xin lỗi. 
- Được lắm 
Mộ Dung Tiểu Thiên không vui: 
- Tự ta vào là được. 
- Ngài, không thể … 
Cô gái cuống quít ngăn trở. 
- Tránh đường. 
Mộ Dung Tiểu Thiên tức giận, nếu là nam thì hắn đã ném bay người ta đi rồi. 
- Chuyện gì thế? 
Nghe được tiếng lộn xộn Vô Phong mở cửa nhìn ra: 
- Cho anh ta vào đi. 
Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng nói gì nữa đi thẳng vào. 
Nhân  số bên trong cũng không nhiều lắm, tính cả Vô Phong có 8 người, Mộ Dung  Tiểu Thiên chỉ nhận ra hai, ngoài Vô Phong ra thì là người ngồi hàng  đầu Diệp Mẫn. 
- Chờ một chút, sắp xong rồi. 
Vô Phong khẽ nói với Tiểu Thiên. 
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng gật đầu ngồi xuống một góc tối. 
Hội  trường cũng không tĩnh lặng mà đang thảo luận phương hướng tiếp theo  cho tập đoàn Niệm Thiên trong [ Vận Mệnh ]. Thấy Diệp Mẫn đưa ra kết  luận cuối cùng, tâm trạng đang thấp thỏm của Tiểu Thiên mới bình tĩnh  lại. 
- Mọi người có gì cần nói nữa không, nếu không còn thì giải tán thôi. 
Diệp Mẫn mỉm cười nhìn mọi người. 
- Vô Phong ơi, Tân Thủ thôn số 110 của bọn cậu đang nổi danh như cồn đó, có việc gì hay ho mới mẻ kể cho bọn này một chút! 
Trong số người chơi có một cô gái duy nhất chớp chớp mắt nhìn Vô Phong. 
- Đúng đúng, nghe nói có một tên ngớ ngẩn thường ở nhộng, còn đem Huyết Lang giết hại cả làng. 
Ngay đó có người tiếp lời. 
- Tân Thủ Thôn 110 quả nhiều nhân tài, tên ngớ ngẩn kia là người đầu tiên lên cấp 10 mà bây giờ vẫn chưa chuyển chức được. 
- Còn nữa còn nữa! Không ngờ tên ngố đó mỗi ngày đều tặng tiền kiểm được cho 1 NPC đầu thôn. 
Có đề tài, tất cả mọi người đều mở máy nói chuyện… 
Vô Phong cười quái dị nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên không phát ra tiếng nào. 
Thấy mọi người cứ đặt câu hỏi không dứt Mộ Dung Tiểu Thiên nhẩy lên: 
- Đủ rồi!!!! 
Hắn gầm lớn âm vang khắp phòng. 
Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng: 
-  Tất cả những việc bọn bay nói đều do ta làm, tên ngớ ngẩn của Tân Thủ  Thôn 110 chính là ta. Nếu các ngươi không có lời nào để nói nữa thì câm  miệng lại cho ta! 
Toàn trường hoá băng tượng, trừ Vô Phong đang cười thầm còn những người khác trên mặt trên miệng cứ thành chữ O hết cả. 
- Thiên ca, anh lớn đầu như vậy rồi mà còn nóng tính quá, mọi người chỉ đùa chơi thôi mà! Đúng rồi anh có chuyện gì thế? 
Diệp Mẫn đứng ra giảng hòa. 
Trên mặt Tiểu Thiên cũng phởn hơn nhiều, giọng điệu cũng mềm hơn: 
- Ta cũng không trách bọn hạ, ta Mộ Dung Tiểu Thiên không nhỏ mọn đến như vậy, tại vì chuyện rất gấp rồi không thể đợi được nữa! 
- Có chuyện gì anh cứ nói 
Trợ lý Diệp thật sự coi trọng rồi. 
- Có trang bị mọi người có hứng thú hay không? 
- Trang bị gì? 
-  Trượng Lam Ẩn Hoàng Quyền:   10 Nhanh nhẹn,  55 Trí lực,   Kỹ năng: Lưu  Tinh Hỏa Vũ: - 30 HP/ 100 ma pháp giá trị phạm vi 50 mét xung quanh  người chơi,   30% phòng ngự ma pháp hoả hệ. Hồi phép 5 phút. (Hạn định  chức nghiệp: Ma Pháp Sư hỏa hệ) 
Mộ Dung Tiểu Thiên phun ra 1 lèo rồi nhìn mọi người. 
Toàn  trường lại thành băng tượng, vì Lam Ẩn Quyền Trượng trong [ Vận Mệnh ]  giờ vẫn loạn cả lên, bởi khả năng ẩn thuộc tính cùng ẩn danh nên mọi  người chỉ đành đoán lung tung mà thôi. 
Bây giờ đột nhiên blink*  ra trước mắt họ, thuộc tính trâu bò vượt xa tưởng tượng làm sao mà họ  không trợn mắt cứng lưỡi được cơ chứ? 
(Blink cách đọc Bờ-Linh 1  động từ đi cùng khiếm Blink trong warcraft chỉ hành động thuần di trong  khoảng cách ngắn thường diễn tả sự đột ngột xuất hiện Ai muốn hiểu rõ  hơn thì vào đây.) 
- Cuối cùng có hứng thú hay không nói ra đi mà! Ta còn có chuyện quan trọng cần làm 
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy mọi người không nói lời nào cũng rất sốt ruột. 
Cái  này không thể trách Mộ Dung Tiểu Thiên được, đây là lần đầu tiên hắn  tiếp xúc với phương diện này. Thứ hai, từ lúc vào [ Vận Mệnh ] đến giờ  hắn cơ bản là không có ý niệm party gì cả. Nhưng những người ngồi ở đây  lại khác, bọn họ có ai không thuộc các guild lớn? Bởi thế bọn họ biết  tầm quan trọng của Lam Ẩn Quyền Trượng. Người nào sở hữu nó có được kỹ  năng sát thương trên phạm vi lớn. Có nó một đoàn đội trong giai đoạn mới  phát triển của [ Vận Mệnh ] sẽ đứng đầu. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện