[Dịch]Ta Là Một Tên Trộm- Sưu tầm
Chương 19 : Bốn Chân Đạp Tuyết
                                            .
                                    
             Mộ Dung Tiểu Thiên dọc theo vách động chậm rãi tiến đến ngọn đồi, vừa di  chuyển vừa quan sát bọn Hồng Huyết Lang. May mắn, mặt trời đã xuống  núi, trong ánh sáng chạng vạng tầm nhìn trở lên mờ mịt. 
Có lẽ Mộ  Dung Tiểu Thiên rất yếu nên Hồng Huyết Lang không coi hắn là uy hiếp gì  đáng nói. Tóm lại Mộ Dung Tiểu Thiên an toàn đến khu đồi. 
Thở hắt ra hơi, lấy tay lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, hắn mới định thần quan sát xung quanh. 
- Chả có gì đặc biệt. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên thất vọng. Hắn vừa tra xét vừa chú ý động tĩnh của Hồng  Huyết Lang bên kia. Ba cấp ma thú là thứ mà hắn không thể đối phó được  lúc này. 
Một tia ánh sáng lọt vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên làm hắn  mừng rỡ, cuối cùng cũng phát hiện được thứ gì đó. Lần theo vệt sáng hắn  thấy một cái huyệt động miệng cao bằng đầu người. Hào quang bắn từ đó  ra. 
Mộ Dung Tiểu Thiên nghĩ ngợi rồi hạ quyết tâm đi vào, đến thì  cũng đến rồi, nếu không xem thì thực có lỗi với bản thân, đã là phúc  thì không phải là họa mà họa thì không thể tránh được, hắn bèn xoay  người tiến vào huyệt động. 
Bên trong rất rộng rãi, diện tích  khoảng 50 mét vuông, đỉnh chóp cao 7 – 8 mét treo một viên dạ minh châu  to bằng nắm tay. Nó tản ra ánh sáng chói mắt chiếu cả ra ngoài động. Mà  sâu nhất trong huyệt động, vách đá có đính một hạt châu bằng ngón cái  phát ra thanh quang như sương như khói. 
Phạm vi bao phủ của Thanh  Quang không lớn chỉ 2 mét vuông. Mà phía dưới là một nhóc Hồng Huyết  Lang xinh xinh, nó đang cuộn tròn trong cái ổ bằng cây cỏ. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên không để ý lắm con vật này, thứ nhất, đây là cấp thấp ma  thú, thứ hai, hắn không phải là triệu hoán sư bắt đi cũng chỉ có thể  tặng người. Lúc này càng hấp dẫn hắn chính là hạt châu phát ra thanh  quang kia. 
Tiểu Hồng Huyết Lang vừa mới sinh mấy ngày, mắt vẫn  còn chưa mở vì thế vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Mộ Dung Tiểu Thiên.  Lúc này nó ngáp một cái lười nhác, đem đầu lưỡi liếm cái mũi, trở mình  rồi ngủ tiếp. 
- Ặc, bốn chân đạp tuyết, ngũ cấp biến dị Huyết Lang Vương. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên đang định lấy cuốc xẻng đào quặng bỗng thấy bốn cái  chân con con màu trắng của Hồng Huyết Lang, hắn kêu lên sợ hãi. 
Trong  thời gian này hắn bỏ công nghiên cứu trang internet của [ Vận Mệnh ]. Rất  nhiều quái đều được giới thiệu, trong đó có Hồng Huyết Lang. Bình thường  toàn thân Hồng Huyết Lang cấp 3 thuần màu đỏ, không pha tạp. Huyết Lang  Vương cấp 4 bốn chân đều màu trắng chấm đen. Còn biến dị Huyết Lang cấp  5 cả 4 chân đều trắng như tuyết. Bên cạnh đó, chính phủ đã nhấn mạnh  nếu có được vật cưng cấp 0, nuôi đến lúc trưởng thành có 80% lên được  một cấp. Đối với hạ giai tiên thú cấp 6 ai chẳng kích động! 
Mộ  Dung Tiểu Thiên ôm Huyết Lang vào trong lòng, nhóc kia lại vươn đầu lưỡi  liếm bàn tay của Tiểu Thiên sau đó ngoan ngoãn nằm yên. 
Mộ Dung  Tiểu Thiên kích động vuốt ve bộ lông mềm mại, song cũng hơi thất vọng,  tại sao mình lại không phải là triệu hoán sư cơ chứ. Xem ra tiểu tử  Dương Tùng lại là hời nhất. Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào hạt  châu trên vách cùng đặt xuống Huyết Lang, mịa, Huyết Lang Vương tặng  người khác, vậy hạt châu này giữ cho mình đi. 
Mộ Dung Tiểu Thiên  lấy cuốc bậy hạt châu xuống. Cầm vào tay mát lạnh cảm giác rất thoải  mái. Đang định nhìn kỹ hơn bỗng toàn bộ mặt đất rung lên nhè nhẹ, tiếng  rít gào từ ngoài truyền đến, từ xa tới gần từ nhỏ đến to. 
- Chém, gì thế? 
Mộ  Dung Tiểu Thiên kêu to, tay vứt hạt châu vào nhẫn Hỗn Độn, tay ôm biến  dị Huyết Lang Vương nhanh chân chạy ra ngoài huyệt động. 
Phía bên  ngoài, tia dương quang cuối cùng đã tắt, không gian một mảnh âm u. Theo  một chút ánh sáng, đi vào mắt Tiểu Thiên là một đám mây đỏ phô thiên  cái địa mang theo tiếng gầm gừ thật lớn. Khí thế bàng bạc như ngàn quân  xung trận đổ tới. 
- NGẤT! 
Mộ Dung Tiểu Thiên run run, mấy  ngàn Hồng Huyết Lang lập trận hình quạt điên cuồng đánh tới. Tuy khoảng  cách còn khá xa nhưng vẫn rõ ràng nhìn ra con đi đầu cao lớn hơn những  Huyết Lang bình thường rất nhiều. 
- Không quản được mày nữa. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên rống, vứt Biến Dị Huyết Lang Vương vào Hỗn Độn giới  chỉ, đây không phải lúc quan tâm đến nó có nghẹn thở hay không nữa. Hùng  hục thi triển Mị Ảnh Phiêu Di chạy thẳng đến “đường lên trời” 
Nhưng  mà tốc độ Huyết Lang quá nhanh, Tiểu Thiên mới chạy vào thông đạo đã bị  Huyết Lang đuổi gần sát. Mà ở phía trước bọn động vật ăn cỏ đã cảm nhận  được nguy hiểm bắt đầu chạy trốn. Cảm giác sắc bén cho chúng thấy sự  xuất hiện của khi tức hung hãn đến từ đường lên trời. 
Đầu lĩnh Huyết Lang vừa đến động khẩu vội dừng lại, buồn bực đảo quanh, dường như nó rất sợ phải đi vào. 
Mộ  Dung Tiểu Thiên thả lỏng trái tim đang đập thình thịch, thân hình cũng  chậm lại. Chỉ có 10 giây ma pháp đã hết hơn một nửa, cũng vì từ trước  đến nay cộng hết vào trí lực. Nếu không, he he, Mộ Dung Tiểu Thiên đắc ý  cười, cảm thấy mình đã an toàn rồi. 
Nhìn thấy con người sắp chạy  ra khỏi tầm mắt con Huyết Lang đầu lĩnh đang buồn bực bèn ngửa đầu lên  tru dài, ngàn lang hô ứng, âm vang đến chín tầng trời! Theo tiếng tru  Huyết Lang Vương nhào lên. 
Tim Mộ Dung Tiểu Thiên vừa ổn định một chút bỗng chốc lại nhảy dựng. 
- Hix, vẫn chưa yên, có lầm không thế! 
Rên rỉ thanh âm từ cổ họng hắn bay ra. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện