[Dịch]Ta Là Một Tên Trộm- Sưu tầm
Chương 17 : Lĩnh ngộ
.
Dương Tùng nghe xong những lời của Vô Phong nói, nhiệt tình tràn ngập trong lòng lập tức hóa thành hư vô, bất giác uể oải nói:
- Nghe anh nói vừa vậy chẳng lẽ em không còn chút hy vọng nào?
Sát Thủ thu hồi ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, nói tiếp:
- Như vậy cũng không nhất định. Mỗi người đều trải qua cuộc sống khác nhau, mỗi người sáng chế kỹ năng cũng không phải giống như nhau. Nếu có cơ duyên thích hợp, hơn nữa không ngừng khổ luyện cùng nỗ lực, cũng có thể sáng chế ra kỹ năng thuộc về mình, thích hợp cho mình sử dụng.
Vô Phong vừa lòng gật gật đầu với Sát Thủ, tiếp theo dùng ánh mắt nghiêm túc quét mắt liếc nhìn qua mấy người bạn một cái nói tiếp:
- Sát Thủ nói rất đúng. Có lẽ mọi người đều có thể sáng chế ra kỹ năng, có lẽ cũng không có ai có cơ duyên cùng thiên phú làm được chuyện này. Nhưng ta muốn nói chính là, đừng tưởng mình nghĩ ra kỹ năng là có thể vô địch thiên hạ, cũng không phải bởi vì mình không sáng tạo ra kỹ năng mà nổi giận. Không phải nhất định tự nghĩ ra kỹ năng mới có thể tung hoành trong [Vận Mệnh]. Một người nếu muốn ở trong trò chơi có thành quả gì, sẽ càng phải cố gắng nhiều hơn trả giá nhiều hơn người khác. Chỉ cần có thể thuần thục nắm chắc khống chế kỹ thuật, đó mới đích thực là đế vương trong trò chơi.
Vô Phong nói xong, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Thiên ở xa xa một cái, quay đầu chuyển hướng lại nói với mọi người:
- Mọi người nghĩ rằng anh Thiên mấy ngày qua chịu chết ở chỗ này đơn giản chỉ là muốn nghĩ ra kỹ năng sao?
Vô Phong nói xong lạnh lùng lắc đầu nói tiếp:
- Nếu nghĩ như vậy, mọi người sai lầm rồi, anh Thiên làm như vậy là muốn luyện một thân bản lĩnh khống chế độc nhất vô nhị. Mà tự nghĩ ra kỹ năng, chỉ là một ngạc nhiên vui mừng cho anh ấy từ trên trời rơi xuống mà thôi!
Mấy người đều trầm mặc không nói gì, lời nói của Vô Phong làm cho bọn họ chấn động rất lớn, đồng thời, cũng làm cho bọn họ cảm nhận được Vô Phong hùng mạnh tới bực nào. Làm cho bọn họ hiểu được, Vô Phong này mấy năm qua là cao thủ thanh danh hiển hách trong các trò chơi lớn không chỉ là dựa vào vận may mà còn là rất lớn cố gắng của bản thân mình!
Thật lâu sau, Triệu Hoán Sư bình thường trầm mặc ít nói nhất mở miệng lên tiếng:
- Dương Tùng, có câu này không biết anh có nên nói cho chú hay không.
- Anh cứ nói!~ Dương Tùng trên mặt cũng không nhìn thấy vẻ tươi cười hớn hở ngày xưa nữa.
- Chúng ta lúc mới tiến vào trong trò chơi, trình độ khống chế của anh Thiên còn không bằng chú, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy bảy tám ngày, hiện giờ chú đã kém anh Thiên không chỉ là một chút tí tẹo nữa. Chú em cũng biết là vì sao không? Anh không nói những lời thừa nữa, chỉ có một câu thôi, chăm chỉ cộng với tài năng mới thành công được!
- Đúng vậy Dương Tùng!~ Phiêu Tuyết vẻ mặt sáng lạng nhìn Dương Từng, trong mắt lộ ra hào quang hi vọng.
- Mọi người đều coi anh là anh em của mình, hy vọng anh có thể sớm ngày gia nhập vào hàng ngũ nhân việc chính thức, mà không phải như bây giờ, chỉ là một nhân viên ngoài biên chế mà thôi.
Dương Tùng trầm mặc, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Vô Phong, Sát Thủ, Triệu Hoán Sư, Phiêu Tuyết bọn họ vừa gợn lên trăm ngàn sóng lớn trong lòng hắn! lần trở mình này, đã làm cải biến tư tưởng của hắn, cũng cải biến đi cuộc sống của hắn, lần trở mình này, cũng tạo ra một cao thủ tương lại trong [Vận Mệnh].
Mộ Dung Tiểu Thiên chà đạp chết con ngựa quái cuối cùng, không đợi nảy sinh quái mới, cất bước hướng tới bọn Vô Phong.
- Anh Thiên, chúc mừng anh, rốt cuộc mây tan thấy mặt trời ló dạng!
Vô Phong nhã nhặn nhìn chăm chú vào Mộ Dung Tiểu Thiên, đối với thành tựu của Mộ Dung Tiểu Thiên cực kỳ vui mừng.
- Ha ha, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải cố gắng, chê cười, chê cười.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười ha ha, ngượng ngùng nói.
- Anh Thiên không cần phải khiêm tốn như vậy, một lần khiêm tốn là bốn lần tự kiêu đó.
Sát Thủ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cố tình nghiêm chỉnh nói.
- Ha Ha Ha!~ Triệu Hoán Sư cười lớn như từng bao giờ cười, chỉ vào Sát Thủ:
- Cậu nha, đi năm mươi bước thì cười một trăm bước, cậu có biết nghiêm chỉnh quá chính là cổ hủ không.
Mấy người nghe vậy đều nở nụ cười ha hả.
- Ồ!~ Mộ Dung Tiểu Thiên tò mò nhìn Dương Tùng:
- Kỳ quái nha, con gà nhiều chuyện của chúng ta, sao tự nhiên hôm nay lại biến thành câm điếc như vậy.
Mấy người đều ngậm miệng, cười khẽ không nói. Nhưng là Phiêu Tuyết nhẫn không được, ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn Dương Tùng một cái cười cười nói:
- Anh ấy nha, vừa mới nhận được Đảng cùng nhân dân phê bình cùng giáo dục.
Mấy người nghe thấy lời nói của Phiêu Tuyết cười ra tiếng, chỉ có Dương Tùng mặt đỏ bừng đứng nơi đó, bày ra biểu tình xấu hổ, làm cho Mộ Dung Tiểu Thiên ngày càng không hiểu gì.
- Anh nha, sao lại biến thành đầu gỗ như vậy.
Phiêu Tuyết đưa tay kéo Dương Tùng một cái:
- Còn đứng lặng đó làm gì, không mau lấy quần áo ra đưa cho anh Thiên mặc.
A!~ Dương Tùng cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy quần áo trong túi đồ ra ngoài.
- Không cần!~ Vô Phong phất tay ngăn Dương Tùng lại, sau đó chuyển hướng tới Sát Thủ mở miệng nói:
- Sát Thủ, đưa kiện trang bị màu trắng lực lượng 5 kia cho anh Thiên đi.
Sát Thủ gật gật đầu, lấy quần áo ra đưa cho Mộ Dung Tiểu Thiên.
Thấy Mộ Dung Tiểu Thiên mặc quần áo xong xuôi, Vô Phong mở miệng nói:
- Vốn hai ngày trước em đã muốn đưa cho anh rồi, nhưng sợ anh chết rơi ra mất. Tuy rằng không phải là thứ gì tốt, nhưng muốn đánh rơi ra một kiện trang bị như vậy cũng không dễ dàng gì.
- Đúng vậy, [Vận Mệnh] này tỉ lệ quái rơi ra đồ đúng là thấp thái quá.
Sát Thủ gật gật đầu xác nhận.
- Ta cũng không nói lời cảm ơn vô nghĩa, tóm lại đi đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người. Mộ Dung Tiểu Thiên ta tới tột cùng là dạng người như thế nào, tới lúc đó mọi người sẽ tự biết.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa ánh mắt đảo qua mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Dương Tùng nói:
- Dương Tùng, em là người anh quen biết đầu tiên khi mới ra tù, anh có thể có cơ hội vào [Vận Mệnh] cũng là do em, Mộ Dung Tiểu Thiên ta không tự lượng sức mình trong lòng đã coi em như một người em trai mình rồi. Anh không dám nói về sau này mình ở trong [Vận Mệnh] có thể oai phong lẫm liệt một cõi, cũng không dám cam đoan, bản thân mình sẽ nổi bật trong [Vận Mệnh]. Nhưng anh có thể cam đoan với em, Mộ Dung Tiểu Thiên ta nếu có một chút cơm ăn, em sẽ có một nửa.
Dương Tùng ánh mắt hàm chứa chút nước mắt vui mừng kích động, tuy rằng hắn không quen Mộ Dung Tiểu Thiên được bao lâu, nhưng hắn có thể cảm thấy được sự chân thành trên người Mộ Dung Tiểu Thiên. Càng có thể cảm thấy được trong ánh mắt tang thương của Mộ Dung Tiểu Thiên có bao hàm cả quyết tâm bất di bất dịch.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, tầm mắt chuyển hướng về phía Vô Phong.
- Ta sẽ không đi cùng mọi người luyện cấp đâu, suốt một ngày hôm qua, lại cả một đêm, thật sự là có chút mệt mỏi rồi, ta nghĩ phải nghỉ ngơi một chút trước đã.
Vô Phong gật đầu:
- Là nên đi nghỉ ngơi một chút, liên tục hơn hai mấy giờ, người anh có làm bằng sắt cũng không chịu được. Hơn nữa, chuyện luyện cấp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
- Ừ!~ Mộ Dung Tiểu Thiên lên tiếng đáp ứng, hướng tới Sát Thủ, Phiêu Tuyết mấy người gật gật đầu, trước lúc logout lại chỉ chỉ tay về phía Dương Tùng vội nói mấy câu:
- Mọi người chỉ bảo dạy dỗ tiểu tử này thật tốt dùm anh nhé.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện