[Dịch]Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần! - Sưu tầm
Chương 23 : Đến kinh thành cũng phải gặp chuyện
.
Lộc cộc...Lộc cộc....
Trên con đường từ trấn Linh Lung đến kinh thành, có một chiếc xe ngựa nhìn bề ngoài khá đơn giản đi đến cổng kinh thành. Nhưng khi vừa đến trạm gác bỗng có một tiếng hét làm chiếc xe dừng lại "Dừng lại !"
Đó là từ một người lính gác cổng, khuôn mặt hắn rất "vuông vức", đôi mắt thì lộ ra vẻ cao ngạo, khi nhìn về phía chiếc xe ngựa đơn giản đó thì lộ ra vẻ khinh thường.
Chắc chỉ là một thường dân mới đến kinh thành, tốt lắm là họ hàng xa với mấy tiểu thương, dù sao dạo này hắn đang thiếu tiền, không thể đến xem Ngọc Liễu cô nương, mà dạo này toàn những chiếc xe ngựa của những nhân vật lớn, vừa đúng lúc chiếc xe ngựa này xuất hiện, khà khà... - Tên lính đó nghĩ.
Quay lại hiên tại, dù xe ngựa đã dừng lại nhưng người đánh xe lại không có chút phản ứng, cả người hắn mặc toàn màu đen, còn đội đấu lạp làm không ai thấy mặt. Tên lính chỉ nghe thấy một giọng nói vô cảm từ xa phu "Có chuyện ?"
Nghe thấy giọng nói của xa phu thì tên lính liền cảm thấy như bị coi thường, hắn tức giận nói :
- Hừ, ngươi có biết ta là ai ? Chỗ này ta coi, đường này ta làm chủ, ngươi phải giao tiền để vào kinh thành.
Bỗng từ trong xe ngựa phát ra tiếng nói :
- Oắt đờ...Hảo thổ phỉ, hảo thổ phỉ a !
- Ngươi nói cái gì ? - Tên lính tức giận lên giọng.
- Uầy, nghe giống heo mẹ kêu quá. Ta là nói ai thì người đó tự biết. Chậc, ông bà ta từng nói, là người thì mình không nên ăn cướp, không có ngày bị nguời khác ăn cướp lại. - Tiếng nói kia lại truyền đến. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn có cảm giác như người trong xe đang ngoáy lỗ tai, còn có tiếng cười phát ra thì phải.
- Ngươi...ngươi có biết ta là ai ? Tên lính cố gắng kiềm chế rồi cười lạnh hỏi.
- Heo mẹ ! Ta đâu có biết ngươi là giống nào đâu, lợn nái, lợn hồng, lợn đất (Mèo : @@),...?
- Ngươi ! Hừ, ngươi sẽ phải hối hận. Tỷ tỷ của ta chính là tỳ nữ thân cận của Lệ phi nương nương - người được hoàng thượng sủng ái. Nếu muốn ta tha cho ngươi thì hãy đưa hết tiền đây, gia sẽ giảm tội cho ngươi. - Tên lính hất cằm, ngạo mạn nói.
Lúc này trong xe ngựa lại là một tình huống đặc biệt khác :
- Ầy...Tiểu Mặc Mặc, tên đó định lấy hết tiền của chúng ta đó. Tỷ tỷ chân yếu tay mềm bị hắn ức hiếp a ! - Không phải ai khác, người vừa nói chính là nữ chính của chúng ta, Thiên Tuyết.
Vậy trong xe chắc chắn sẽ có Ngôn Tử Mặc - Đệ đệ mới nhận của mỗ nữ nguy hiểm nào đó. Ngôn Tử Mặc chỉ nhìn vào quyển sách, không quan tâm nói :
- Đệ đã bảo tỷ đừng nói, nhưng tỷ vẫn muốn nói. Tỷ tự làm tự chịu đi !
- Tỷ chỉ nhẹ nhàng nói vài câu để hắn cải tà quy chính thôi mà. Tỷ có ý tốt, chỉ là hắn là heo nên không hiểu được thôi !
- ....
- Tiểu Mặc Mặc, giúp tỷ đi, một lần thôi !
- ....
- Đi mà....đi mà....đi mà.... 1001 x đi mà....
- Tỷ hãy nhờ biểu ca của tỷ đi. - Ngôn Tử Mặc không chịu được mà nói. Hắn có thể dùng thân phận của mình nhưng hắn không muốn lộ ra quá sớm.
Nghe thế thì Thiên Tuyết quay lại nhìn hai à ba nhân vật không mời kia. Từ trái qua phải lần lượt là Mạc Tư Âm, Minh và tuyết hồ của mặt băng nam nhân - "nice booty" Tuyết Băng.
Nói đến việc này, hãy quay trở lại 16 giờ trước...
Khi Mạc Tư Âm xác định được Thiên Tuyết là nữ nhi của Thánh Nữ tộc Nữ tôn - Lạc Nguyệt Liên thì đương nhiên phải nói cho nhân vật chính rồi.
Nhưng lại trái ngược với tưởng tượng của Mạc Tư Âm, Thiên Tuyết chỉ gây móng tay, hỏi tộc nữ tôn có nhiều tiền không. Dù vậy nhưng hắn vẫn trả lời rất nhiệt tình, còn giới thiệu về tộc Nữ tôn cho nàng nghe, còn cho nàng biết mình là biểu ca của nàng.
Nhưng hắn không có thấy mỗ nữ nào đó đã lăn ra ngủ khi biết gia tộc này là gia tộc lánh đời, theo kết luận của nàng là có ít tiền. Với cả mỹ nam hiền lương thục đức là biểu ca của nàng, không thể ăn được rồi T^T( Mèo : -_-|||| )
Sau khi biết được thân phận của mình là Thánh Nữ đời tiếp theo thì Thiên Tuyết chẳng có phản ứng kiểu như Oh My God, tui được làm Thánh Nữ nè, dính chút bàn tay vàng rồi đại loại thế.
Mà nàng chỉ quan tâm đến việc lên đường đến kinh thành. Đùa nàng sao, Thánh Nữ của gia tộc ít tiền thì sẽ không có nhiều tiền, không có nhiều tiền thì sẽ không có đồ ăn ngon, không có mỹ nam, không có đồ ăn ngon lại càng không có đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể sẽ trở nên xấu, sẽ không có mỹ nam theo.
Thà ở kinh thành chơi với "tổng giám đốc" tiểu Mặc Mặc không phải sướng hơn sao ?
Nàng còn muốn xem trực tiếp 52 xuân cung đồ do hoàng thượng và dàn phi tần đồng biểu diễn a. Với cả nàng còn có nghĩa vụ quan trọng đi trả thù tên Tam vương gia - Thượng Quan Vô Lại nhầm Thượng Quan Vô Hàn tội dám đạp hại chết tiểu Thiên Tuyết, chào mừng nàng xuyên không đầy ấn tượng làm nàng quên không được.
Tộc Nữ tôn ? Để sau đi, với cả mẫu thân nàng đã chốn khỏi tộc, chắc gì mấy người đó thực tâm chào đón nàng, có khi còn coi nàng là nghiệt chủng.
Còn cả tên nam nhân mặt băng kia nữa, lúc nàng về thì hắn đã mất hút, chỉ để tiểu nhị chuyển lời là có việc, làm nàng không thể đòi tiền chăm sóc hắn a. Thế thì cũng thôi đi, nàng là người tốt không so đo, bao giờ có nhiều tiền nàng chỉ thuê sát thủ đòi nợ thôi. Vậy mà hắn còn vứt con tuyết hồ Tuyết Băng gì gì đó ở lại, làm nàng lúc mới vào phòng liền bị dính chưởng khoe mông lần 2. Tội cho khuôn mặt đáng giá ngàn vàng của nàng lắm đấy, có ai biết là nàng phải chịu khuôn mặt bình thương hơn 20 năm để có thể có khuôn mặt này không, vậy mà hết lần này đến lần khác vùi dập nó ?! Phải biết thương hương tiếc ngoc chứ, Tuyết Băng trứng thối !
Quay lại hiện tại, sau khi tự động viên chính mình là cái xe ngựa này của tiểu Mặc Mặc, nàng không phải trả tiền mới kiềm chế cảm xúc muốn đạp mấy con người không mời mà cứ thích dính lấy này : nam nhân ngẩn ngơ, hộ vệ nghiêm túc và tuyết hồ "mông đẹp" .
Thiên Tuyết nói với Mạc Tư Âm :
- Biểu ca, giúp muội đi nhé !?
Giọng nói của Thiên Tuyết đã có tác dụng rất tốt khi đưa Mạc Tư Âm trở về hiện tại.
- A, biểu muội vừa nói gì, ta không có nghe rõ - Mạc Tư Âm cười nói, không nhìn thấy vẻ mặt đầy hắc tuyến của Thiên Tuyết.
- Biểu ca, muội nói là ca hãy giúp muội xử lý tên lính heo mẹ ngoài kia nhé ?!
- Ừm...để ta xem....Minh, đưa cho hắn lệnh bài của ta.
- Nhưng....công tử, người không thể lộ thân phận.
- Không sao đâu, có lẽ hoàng thượng và những người đó biết hết rồi, nếu chúng ta càng giấu thì càng dễ gây nghi ngờ. Cứ làm theo lời ta đi.
- Nhưng...Vâng, thuộc hạ sẽ làm. - Minh hơi có ý phản đối nhưng rồi vẫn tuân lệnh.
Ở bên ngoài xe ngựa, tên lính thấy trong xe ngựa không có tiếng trả lời, liền tưởng là mình làm người trong xe ngựa sợ hãi, đang chuẩn bị tiền liền ha hả cười:
- Ha ha, đã biết sợ rồi ư ? Mau đem tiền ra đây cho gia, gia sẽ cho các ngươi qua.
Chỉ thấy từ trong xe ngựa có một người bước xuống, nhưng người đó lại không cầm theo tiền như hắn nghĩ. Đôi mắt lạnh băng đầy nghiêm túc của hắn (Minh) làm hắn (Tên lính) nhớ đến đại đội trưởng, không, ánh mắt người này kinh khủng hơn nhiều.
Khi Minh chuẩn bị đưa lệnh bài của công tử cho tên lính heo mẹ xem thì bỗng có một giọng nói vang lên :
- Khoan đã...Là tên lính này không biết phải trái, thuộc hạ sẽ dạy lại. Mời các vị đi qua !
Sau khi nghe thấy thì tên lính đó quay lại, sợ hãi cùng kinh ngạc nhìn người phát ra âm thanh. Đó là đại đội trưởng !
Người gọi là đại đội trưởng kia tức giận nhìn tên lính đó, quay lại cúi đầu đầy nhún nhường nhìn Minh :
- Mời các vị đi qua. Đây là sơ sót của thuộc hạ, thuộc hạ sẽ chỉnh đốn lại.
- ....
Minh không nói gì, chỉ nhìn người đại đội trưởng đó làm hắn ( Đại đội trưởng) đầy tức giận nhìn tên lính. Chỉ khi từ trong xe truyền đến một giọng nói gọi Minh vào, chiếc xe ngựa lại tiếp tục đi thì đại đội trưởng mới thở ra. Quay lại đá tên lính càn rỡ kia vài cái làm hắn kêu oai oái :
-Đại đội trưởng, sao lại đánh thuộc hạ ?
- Hừ, ngươi còn nói được ? Nhìn ngươi có chút quan hệ cùng Hệ phi nương nương, ta mới một mắt nhắm một mắt mở, không ngờ ngươi lại ngu ngốc như vậy.
- Nhưng đó không phải chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường hay sao ?
- Bình thường cái đầu ngươi, nhìn thì không có gì nhưng nếu nhìn kỹ ngươi sẽ thấy ấn ký của tứ đại gia tộc ở thành xe. Chắc chắn chỉ có người thuộc tứ đại gia tộc mới được đi loại xe đó, mà còn là ấn ký chìm, chứng tỏ người trên xe không muốn quá chủ ý, chỉ có những vị trưởng lão mới không muốn phi trương.
Người ta không nói gì một là không chấp nhặt cùng ngươi, hai là sẽ nhớ kỹ ngươi. Ngươi nghĩ thời gian kiếm đâu ra người bình thường đến kinh thành, hả ? -Tên đại đội trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Thuộc hạ đã hiểu rồi, đại đội trưởng, người thật tài giỏi a. Người là người thuộc hạ hâm mộ a.
- Hừ....Lần sau nhớ nhìn cho kỹ.
Thực sự mà nói tên đại đội trưởng kia nói không sai lắm, chỉ là người trong xe không phải trưởng lão gì cả, và sự kiện tên lính kia cũng bị quên lãng rất nhanh.
Lúc này, chiếc xe ngựa đã tiến vào kinh thành, mở ra một cuộc hành trình mới cho Thiên Tuyết, tạo một bước ngoặt lớn cho chính cuộc sống của nàng...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện