[Dịch]Tà Hoàng - Dạ Đế - Sưu tầm
Chương 7 : Chương 7
.
Hơn hai canh giờ sau khi Y Lam rời đi cùng Nam Cung Ngọc, Mạc Kỳ Tuyên rốt cuộc cũng trở về. Ba ngày liền ở trong cung thảo luận về kế hoạch chinh phạt Bắc Lỗ quốc, cơ thể và tinh thần hắn đã mệt mỏi rã rời. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp kia đang ở trong phủ đợi mình là bao nhiêu mệt mỏi đều nhất nhất tan biến.
- Chủ tử, người không cần phải gấp gáp như thế đâu. Giờ này Y Lam cô nương chắc đã nghỉ ngơi rồi. – Vệ Minh đứng bên cạnh trông thấy thần thái của Mạc Kỳ Tuyên không nhịn nổi trêu chọc, ám vệ trong bóng tối cũng cất tiếng cười khúc khích. Mạc Kỳ Tuyên nghe được mặt có chút đỏ lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt uy hiếp:
-Đừng nhiều lời, mau đi đi cho ta. Kẻ nào đi chậm nhất thì tự giác bước vào Luyện Ngục Lộ năm ngày.
Lời vừa dứt, hắn liền phi thân mà đi thẳng. Vệ Minh và các ám vệ không khỏi cười khổ, vội vàng đuổi theo. Mặc dù trêu chọc chủ tử đúng là rất vui, nhưng nếu vì vậy mà phải đi vào Luyện Ngục Lộ năm ngày thì thật không đáng a.
Lấy tốc độ của Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên rất nhanh có thể trở về Chiến vương phủ, nhưng khi vừa về đến nơi thì trông thấy Vương quản gia run rẩy quỳ trước cửa. Vương quản gia quỳ ở đây chính là kế sách của Triệu Nhan, trước tiên hướng Vương gia cáo trạng, vu oan cho nữ nhân kia, khiến cho Vương gia chán ghét nàng ta. Như vậy nàng có thể tranh thủ đến an ủi làm bạn với Vương gia, sau đó thuận bước ngồi lên ngôi vị Chiến vương phi hằng mơ ước. Không thể không thừa nhận, vì ngôi vị Chiến vương phi này, Triệu Nhan đã bỏ ra không ít công sức.
Mạc Kỳ Tuyên vừa trở về thì Vương quản gia đang quỳ trước cửa cả người run lên, khóc lóc kể khổ trước mặt hắn :
- Vương gia thứ tội, lão nô đã không giữ được vị cô nương kia ở lại. Nàng đã cùng Thừa tướng đại nhân đi rồi ạ.
Sắc mặt Mạc Kỳ Tuyên lập tức trở nên âm trầm, nộ hỏa bùng phát lạnh lẽo nhìn Vương quản gia:
- Là các ngươi chiêu đãi nàng không tốt?
Vương quản gia cảm thấy vô cùng áp lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, vội dập đầu nói:
- Vương gia, oan cho lão nô quá. Lão nô đã làm theo lời dặn của Vương gia, cho vị cô nương đó hưởng đãi ngộ tốt nhất của Vương phủ. Nhưng cô nương đó suốt ngày gây khó dễ cho lão phu, thậm chí còn quát mắng, bắt nạt các nha hoàn hầu hạ, nói chúng ta phục vụ không tốt, sau đó liền cùng Thừa tướng đại nhân rời đi.
Mạc Kỳ Tuyên lông mày cau lại, cảm thấy có gì đó kì lạ. Vương quản gia theo hắn đã lâu, chắc chắn sẽ không nói dối. Chẳng lẽ Y Lam kia, là hắn nhìn nhầm rồi sao. Hay là chuyện này còn gì khúc mắc bên trong.
Suy nghĩ một lát, Mạc Kỳ Tuyên quyết định đến Thừa tướng phủ tìm Y Lam hỏi cho rõ ràng. Nam Cung Ngọc kia cùng hắn vốn là bằng hữu thân thiết, bình thường hắn đến đây đều tự do ra vào, nhưng hôm nay thì...
- Vương gia, đại nhân nhà ta đang dùng bữa cùng Y Lam cô nương, không tiện tiếp khách. Mời Vương gia trở về, lần sau lại đến.
Mạc Kỳ Tuyên nghe xong trong lòng tràn đầy lửa giận, trực tiếp đánh bay hộ vệ kia, cường thế xông vào. Y Lam ơi là Y Lam, xem ra bổn vương đã nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi là vì cho rằng ta đây quyền lực quá thấp, chỉ là nhân vật nhỏ nên mới tìm đến Nam Cung Ngọc sao? Nếu như hiện tại ngươi biết được ta chính là Chiến vương gia lừng danh Lưu Ly quốc này thì ngươi sẽ có cảm giác như thế nào đây? Bổn vương đúng là rất tò mò đấy.
Một đường xông thẳng vào trong, Mạc Kỳ Tuyên đã phát hiện ra Nam Cung Ngọc cùng một tiểu cô nương đang dùng bữa, vừa ăn vừa nói cười, hết sức vui vẻ. Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng hắn khẳng định đó chính là nàng. Mạc Kỳ Tuyên đứng yên tại chỗ, nộ hỏa bốc lên hướng phía hai người đang ăn, âm trầm hỏi:
- Y Lam, chẳng phải bổn vương đã dặn ngươi không được phép rời khỏi sao, vì sao ngươi lại đến đây? Hay là ngươi cảm thấy đãi ngộ của Vương phủ không khiến ngươi hài lòng?
Y Lam đang dùng bữa, nghe được âm thanh kia, cả người lập tức khựng lại. Lửa giận suốt ba ngày vừa mới nguôi được một chút lập tức bùng lên. Thế nhưng sự khựng lại của nàng trong mắt Mạc Kỳ Tuyên lại chính là sự chột dạ. Hắn hừ lạnh trong lòng, càng thêm xem thường nàng, thậm chí còn hối hận vì đã quen biết nàng. Y Lam đặt đôi đũa trong tay xuống, không thèm quay người lại, mỉa mai đáp:
- Đãi ngộ của Vương phủ quả thật rất “tốt”. “Tốt” đến nỗi ta không cách nào ở nổi, phải chuyển ra ngoài.
Mạc Kỳ Tuyên có chút mơ hồ không hiểu. Giọng điệu kia của nàng, rốt cuộc là thế nào? Tại sao nàng lại nói như vậy? Đúng lúc này, Y Lam đứng lên, quay mặt lại đối diện với hắn, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không có việc gì nữa, vậy tốt nhất đừng cản trở ta dùng cơm.
Dứt lời, liền quay lại, chuyên tâm ăn, không để ý gì đến xung quanh nữa.
Khoảnh khắc trông thấy Y Lam, trong mắt Mạc Kỳ Tuyên tràn đầy hốt hoảng khi nhận ra rằng, chỉ mới ba ngày không gặp, nàng đã gầy hẳn đi trông thấy. Khuôn mặt xinh đẹp trước kia luôn vui vẻ với hắn, nay lại trở nên lạnh băng không chút cảm xúc. Trái tim hắn không khỏi nhói lên một cái, cảm giác đau đớn chậm rãi lan khắp cơ thể. Thật khó chịu.
Đúng lúc này, Vệ Minh bất chợt từ trong bóng tối xuất hiện, thì thầm gì đó vào tai Mạc Kỳ Tuyên khiến hắn biến sắc, lập tức hướng Y Lam hỏi, trên mặt có chút khẩn trương:
- Y Lam, đãi ngộ mấy ngày qua của ngươi...thật sự không tốt sao?
Y Lam cười lạnh, trào phúng trả lời:
- Đãi ngộ của ta mấy ngày qua tất nhiên là rất “tốt”. “Tốt” đến không thể “tốt” hơn được nữa. Đặc biệt là đồ ăn, khiến ta không thể nói được câu nào. Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa,ngày thứ nhất là cơm nguội, rau luộc và đậu phụ. Ngày thứ hai chỉ còn một cái màn thầu nguội lạnh, đã bị chuột ăn mất một nửa. Ngày thứ ba chỉ có một ly nước lọc. Ngươi nói xem, có phải rất “tốt” không?
Mạc Kỳ Tuyên chỉ im lặng không nói gì, lẳng lặng trở về. Y Lam cũng chẳng để ý, ăn xong lập tức về phòng đi ngủ.
Mạc Kỳ Tuyên sau khi trở về phủ liền sai người tỏa ra tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai ám vệ mà Vệ Minh lưu lại, bị nhốt trong một tòa nhà hoang ở ngoại thành. Hai ám vệ này chỉ biết Y Lam có đãi ngộ không tốt trong Chiến vương phủ, nhưng lại không biết hung thủ là ai. Mạc Kỳ Tuyên nửa đêm đánh thức toàn bộ người làm trong phủ dậy mà tra hỏi, nhưng tất cả đều nói giống hệt như lời Vương quản gia. Mãi một lúc sau mới tìm được một tiểu nha hoàn dũng cảm nói ra sự thật. Thậm chí còn đem việc chứng kiến Triệu Nhan mua chuộc Vương quản gia cùng các nha hoàn, nô tài trong phủ, nhất nhất nói ra. Vương quản gia sắc mặt xám như tro tàn lạy lục xin tha. Mạc Kỳ Tuyên đang lúc tức giận, tàn nhẫn hạ lệnh, đem Vương quản gia xuống, loạn côn đánh chết. Những người hầu thông đồng cùng thì bị phạt mỗi người ba mươi trượng, sau đó đuổi ra khỏi Vương phủ. Còn về phần Triệu Nhan kia, ngay tối hôm đó truyền ra tin bị bắt cóc, ngày hôm sau thì tìm thấy xác chết ở bìa rừng thành Tây. Trên xác chết còn đầy những dấu vết đáng xấu hổ.
Mặc dù đã trừng trị thích đáng đám người kia, nhưng tâm trạng Mạc Kỳ Tuyên vẫn không hề tốt hơn chút nào. Ngược lại còn vô cùng ủ rũ cùng hối hận. Hắn sao lại có thể nghi ngờ, nghĩ xấu về nàng như vậy chứ. Hơn nữa lại còn để nàng ở trong địa bàn của mình bị người khi dễ đến mức phải bỏ đi. Hắn đúng là quá vô dụng mà. Mấy ngày nay cũng không được gặp nàng, lần nào cũng bị tên Nam Cung Ngọc chết tiệt kia cản lại. Thật khiến hắn tức điên lên mất.
Tối ngày thứ ba kể từ khi Y Lam rời khỏi Chiến vương phủ.
Y Lam một thân dạ hành nhẹ nhàng trốn ra khỏi phủ Thừa tướng, nhanh chóng hướng Chiến vương phủ mà đi. Mục đích của nàng tối nay chính là muốn đòi lại số tiền đáng có của mình từ Chiến vương phủ bằng mọi thủ đoạn cần thiết. Thế nhưng một điều khiến nàng không thể tin nổi là tối nay cũng có người ra tay, hơn nữa còn sớm hơn cả nàng. Y Lam thấy đã có người thì cũng không manh động, yên lặng ngồi trên cây quan sát, vừa nhìn lại vừa mắng to trong lòng. Nàng hiện tại thật nghi ngờ kẻ kia có phải là lần đầu đi trộm hay không nữa. Võ công thoạt nhìn không kém, nhưng thủ pháp hành động quá mức kém cỏi, rất nhanh đã bị thị vệ trong phủ phát hiện.
Tên trộm kia vừa thấy bị phát hiện liền triển khai khinh công tẩu thoát, nhưng rất nhanh liền bị thị vệ trong phủ vây lại. Y Lam nheo mắt lại quan sát tình hình, định nhân lúc loạn mà đi vào cướp...không, là lấy lại những gì của mình mới đúng. Nhưng lúc trông thấy đôi mắt của tên trộm kia, nàng mới giật thót một phen. Nam Cung Ngọc? Hắn ở đây làm gì? Hơn nữa lại còn đến trộm đồ? Ở chung mấy ngày, nàng đối với đôi mắt kia quả thực hết sức quen thuộc. Hơn nữa ấn tượng của nàng về hắn có thể nói là rất tốt, nên quyết định giúp hắn lần này. Tiện tay hái vài chiếc lá bắn ra, làm chậm động tác của đám thị vệ lại, tạo ra khoảng trống cho hắn đột phá. Nam Cung Ngọc cũng nhận ra là có người giúp mình, vội vàng thoát đi. Y Lam cũng nhanh chóng rút lui, đuổi theo Nam Cung Ngọc.
Ở một nói cách khá xa Chiến vương phủ, Nam Cung Ngọc ngồi tựa lưng xuống gốc cây, thở hồng hộc. Đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, quả nhiên là không thuận lợi chút nào. Nếu như không phải lúc cuối có người trong bóng tối tương trợ thì hắn đã bị bắt lại rồi. Lúc đó tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia chắc chắn sẽ không do dự mà nện cho hắn một trận nên thân.
Đúng lúc này, một cơn gió bất chợt thổi tới, một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Nam Cung Ngọc, sao tối nay ngươi lại có nhã hứng đến Chiến vương phủ đi dạo vậy?
Nam Cung Ngọc giật mình quay lại thì trông thấy Y Lam đang đứng tựa mình vào một gốc cây, đôi mắt trong trẻo cùng khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp, để lộ ý cười vui vẻ. Nhìn thấy cảnh này, trái tim hắn lập tức trở nên không an phận, nhảy nhót liên hồi. Khuôn mặt cũng không nhịn được mà đỏ bừng lên. May mắn hiện tại hắn đang đeo khăn che mặt, nếu không thì đúng là rất xấu hổ.
Nam Cung Ngọc khẽ ho một tiếng, sau đó đem bao đồ sau lưng đưa cho Y Lam, ngượng ngùng nói:
- Cái này là của ngươi.
Hai mắt Y Lam tràn đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy. Bên trong bao đồ là các loại châu báu quý hiếm, tổng giá trị chắc cũng được tám vạn lượng hoàng kim. Không ngờ hắn đường đường là một tể tướng lại vì nàng mà đi ăn trộm. Quả thật là rất khó tin.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện