[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 60 : Chương 57.4
                                            .
                                    
             
Tiễn Tiệp Hương  tựa hồ sớm biết sẽ nghe được câu trả lời như vậy, cũng không làm ra phản  ứng thái quá gì, nàng nghiêng người nhìn chằm chằm Kim Kì, vẻ mặt châm  biếm: “Ngươi là có ý gì?” Nàng nói thẳng thắn, “Là hối hận chưa giết  chết ta? Hay vẫn là không chiếm được em dâu nên âm mưu chiếm lấy? Ngươi  nghĩ cả thiên hạ này đều là của ngươi sao? Dung thứ ngươi thích làm gì  thì làm?”
“Câm miệng!” Kim Bồi nhìn Tiễn Tiệp Hương ngày càng ăn nói kì cục liền ra tiếng ngăn cản.
Nhưng  là Tiễn Tiệp Hương tựa hồ đã không them để ý đến tình cảnh của mình  nữa, ngược lại càng nhìn Kim Kì nàng càng muốn cười lớn hơn, tựa như một  dã thú mất đi kiểm soát: “Ngươi cậy mình là hoàng tử một nước phải  không? Là hoàng tử thì có thể muốn làm gì thì làm phải không? Kim Kì,  ngươi cho rằng người trong thiên hạ này đều là kẻ ngu sao? Ta thật muốn  nhìn một ngày ngươi thân bại danh liệt.” Nàng ngửa mặt cười lớn, rồi sau  đó im bặt trong nháy mắt, một bụng máu phun ở trên người Kim Kì, bất  lực ngã xuống đất, chỉ có mỗi đôi con ngươi kia vẫn nhìn chằm chằm hắn  không muốn buông tha.
“Hương nhi? Hương nhi?” Tả tướng phu nhân  run rẩy đưa ngón tay đặt ở chóp mũi Tiễn Tiệp Hương, hét lớn một tiếng  rồi cũng lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Tả tướng đứng ở một bên, cả  người tựa hồ hóa đá hết cả, sắc mặt hắn đen thui hơn cả rỉ sắt bình  thường, đã muốn không biết phải phản ứng với cục diện trước mắt như thế  nào. Đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm Tiễn Tiệp Hương, nhìn nữ nhi của mình  chết không nhắm mắt như thế.
Kim Kì vươn cánh tay cứng ngắc lên  giữa không trung, hắn kinh ngạc nhìn nữ tử nằm trên người mình, đôi mắt  ấy liền theo dõi hắn gắt gao như vậy, vô luận hắn muốn né tránh như thế  nào cũng không muốn buông tha, khóe môi nàng đến khi chết vẫn cố tình  trào phúng hắn, nàng đang chúc mừng cho sự thất bại của hắn phải không!
Kim  Ngạn đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, đáy mắt  tuy hiện lên một chút trào phúng nhưng biểu hoàn toàn không liên quan  đến mình. Hắn liếc mắt nhìn Kim Bồi, cười như không cười nói: “Không  biết Hà Nhi trong miệng hoàng huynh là vị nào?”
Liễu Thần Phong  nhìn Tiễn Tiệp Hương đã chết bất đắc kì tử, chỉ có thể âm thầm lắc đầu,  dựa theo tính toán của nàng, Tiễn Tiệp Hương rõ ràng có thể sống lâu  thêm một đoạn thời gian, có điều không thể dự đoán trước được nàng ta  lại bị giận dữ công tâm mà táng mệnh như vậy, thật sự là làm cho người  ta tiếc hận, bất quá, nàng cũng có một chút coi trọng nữ tử này! Không  lãng phí cơ hội duy nhất mà nàng cố ý tạo ra.
Dư quang nhìn ‘cây  đen’ ngồi bên cạnh mình, Liễu Thần Phong không khỏi không suy ngẫm. Lần  đầu tiên kiệu liễn kia xuất hiện, Liễu Thần Phong cảm thấy hơi thở người  bên trong rất quái dị, nhưng là hiện tạ để ý mới thấy, hắn so với những  người có mặt trong điện này bình tĩnh hơn rất nhiều. Liễu Thần Phong  nổi lên nghi ngờ, con người này thật sự ốm yếu như vẻ bề ngoài, hay là  một người thâm tàng bất lộ đây?
“Chẳng lẽ đúng như trong lời của Tiễn tiểu thư sao?” Kim Ngạn không có chút ý tứ buông tha nào, nhìn chằm chằm Kim Kì chất vấn.
“Tam Nhi!” Kim Bồi ra tiếng quát lớn.
“Hừ!”  Kim Ngạn cười lạnh, “Phụ hoàng, chuyện này liên quan đến mặt mũi về sau  của nhi thần, nhi thần không thể vô duyên cho qua như vậy được. Hoàng  huynh vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao? Trước mặt quần thần diễn một  màn đông cung sống như vậy. Nhị hoàng huynh, bên ngoài lúc nào cũng cố  gắng đeo một cái túi da tri thức lễ nghĩa, nhưng bên trong thì…”
Kim  Kì nghe giọng điệu châm chọc khiêu khích của Kim Ngạn, cố gắng áp chế  xúc động của chính mình, hắn ngẩng đầu bình tĩnh đáp: “Thỉnh phụ hoàng  trách phạt, là nhi thần làm tổn thương thể diện hoàng gia, nhi thần cam  nguyện chịu phạt.”
“Hoàng nhi! Hoàng nhi!” Hoàng quý phi vừa mới  tỉnh táo liền vọt tới trước mặt Kim Kì, tuyệt vọng nhìn hắn: “Hoàng  thượng, nhất định là có người hãm hại hoàng nhi, nếu không hắn tuyệt đối  sẽ không làm ra loại chuyện này, Hoàng thượng người phải nắm rõ được,  hoàng nhi là một người trong sạch a.” 
“Muội muội yên tâm, hoàng  thượng đều có quyết đoán!” Hoàng hậu hợp thời mở miệng, “Nhìn sắc mặt  muội muội kém lắm, vẫn là nên đi xuống tĩnh dưỡng đi thôi, nếu thân thể  không được chính là mất nhiều hơn được…”
Hoàng quý phi còn đang  định nói cái gì thì Hoàng hậu lại lập tức lên tiếng: “Muội muội không  nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ tới hai nhi tử a, nếu ngươi xảy  ra mệnh hệ gì, ai tới chiếu cố hai người họ đây!”
Sắc mặt hoàng  quý phi lập tức biến sắc, tự nhiên nghĩ tới những chuyện vừa mới xảy ra,  hoàng hậu nhân cơ hội mở lời rộng lượng hiền lành: “Các ngươi mau rìu  hoàng quý phi đi nghỉ tạm đi!” Bà ta vẫy tay ra lệnh cho cung nhân,  hoàng thượng nhìn vậy cũng không ngăn cản, động tác mọi người cũng trở  nên lưu loát hơn.
“Kỳ nhi, ngươi lập tức đi bế môn tư quá, hành  vi hôm nay của ngươi quả thực quá hoang đường, đường đường một Nhị hoàng  tử nhưng lại làm ra chuyện tình không có thân phận như vậy…. Ở trong  phòng ngẫm nghĩ cho trẫm, không có lệnh của trẫm, không được bước ra  khỏi phòng nửa bước.” Kim Bồi đột nhiên mở miệng, quả nhiên là giơ cao  nhưng đánh khẽ.’
Ngự y được triệu đến trẩn trị cho Tiễn Tiệp  Hương lúc này lắc đầu thở dài bẩm báo: “Hoàng thượng, Tiễn tiểu thư giận  dữ công tâm, đã muốn không cứu chữa được.”
“A, nữ nhi của ta, nữ  nhi của ta, ngươi vì sao muốn bỏ lại nương…” Tả tướng phu nhân còn chưa  kịp tỉnh táo lại nghe được những lời này của ngự y, khóc ruột gan đứt  từng khúc, một tay ôm lấy Tiễn Tiệp Hương vào trong ngực, một tay thống  khổ lau nước mắt.
Bàn tay nắm chặt của Tả tướng chậm rãi thả lỏng  ra, hắn bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, đụng đầu xuống đất hướng về phía  Kim Bồi: “Bẩm hoàng thượng, là vi thần không có phúc khí nhận ân điển  của hoàng thượng, vi thần thay tiểu nữ khấu tạ ân đãi của Hoàng thượng,  xin cho vi thần cáo lui!” Âm thanh của hắn run run, giống như đang cực  lực chr giấu bi phẫn của mình.
Kim Bồi không có mở miệng, chính là tự tay nâng hắn dậy: “Tả tướng hãy nén bi thương.”
Tả  tướng ứng thanh rồi lảo đảo đứng dậy, trong nháy mắt tựa như già đi vài  tuổi, hắn nâng phu nhân mình đang ôm lấy cơ thể Tiễn Tiệp Hương, từng  bước một đi ra ngoài cửa điện.
Liễu Thần Phong nhìn một nhà Tả  tướng chầm chậm đi qua mình, bắt giữ xơ xác tiêu điều xẹt qua đáy mắt Tả  tướng, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dực vương, cuối cùng cũng đều  không có lên tiếng.
“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa,  bản vương không muốn lại tiếp tục làm phiền.” Dực vương lạnh nhạt mở  miệng, giọng điệu bình tĩnh dị thường, “Những chuyện trong hoàng gia bản  vương không tiện quấy rầy, bất quá, bản vương còn đang đợi Hoàng thượng  sớm ban ra thánh chỉ tứ hôn mới tốt!” 
Dứt lời hắn liền đứng  dậy, quay đầu nhìn Liễu Thần Phong, “Tích công chúa, bồi bản vương tản  bộ một chút thì như thế nào?” Hắn vậy mà không có bước lên kiệu liễn,  trực tiếp đi tránh qua một bên.
Theo Dực vương bước ra đại điện,  Liễu Thần Phong phát hiện ra Sở Mộng Hà đứng chờ ở cách đó không xa, đáy  mắt xẹt qua một chút ám quang, rồi sau đó tiếp tục đi phía sau lưng  hắn.
Bước chân Dực vương rất không ổn định, tựa hồ lực đạo không  đủ, vừa nhìn đã biết cơ thể hắn có vấn đề, hơn nữa nhất định là vấn đề  không nhẹ.
Dực vương xoay người, nhìn về phía Liễu Thần Phong mở  miệng nói: “Đã là hôn thê của bản vương, cũng không nên có ý muốn đào  tẩu.” Hắn vươn bàn tay bọc da đen xì của mình lên kéo kéo áo choàng tiếp  tục nói, “Trong cung cuộc sống cũng không im lặng, đơi cho thánh chỉ tứ  hôn ban ra, ngươi liền chuyển đến Dực vương phủ, mấy ngày nay, ta để  Thanh Y ở bên cạnh ngươi.” 
Lời nói của hắn rất cứng rắn mạnh mẽ,  căn bản không cho Liễu Thần Phong bất cứ cơ hội phản đối nào, cũng  không chờ Liễu Thần Phong đáp lại hắn liền đi đến bên kiệu liễn chờ sẵn  rời đi.
Một hơi nghẹn ở cổ họng Liễu Thần Phong cố gắng nuốt lại  trong lòng, nhất thời bực bội khó chịu, nàng trừng mắt nhìn kiệu liễn  kia nghênh ngang rời đi, lại nhìn Thanh Y cả người hàn khí đóng băng bên  cạnh, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Ở cùng? Hắn nói thật dễ nghe đi,  cứ nói thẳng là giám thị nàng có phải tốt hơn không!
Dực vương  này, tại sao lại chọn lựa chính mình đây? Liễu Thần Phong nhìn bầu trời  đêm trên đầu suy nghĩ đến thất thần, bầu trời đêm chiếu sang ngàn sao,  tâm tình buồn bực lúc này mới được giải tỏa đôi chút.
Liễu Thần  Phong trực tiếp không nhìn đến Thanh Y, xoay người hướng tới tiểu viện  của mình mà đi. Trên cả đoạn đường, Thanh Y đều trầm mặc không nói, nếu  có cung nhân vô ý đi qua chỗ các nàng cũng đều tự động né tránh, hiển  nhiên rất là kiêng kị.
Trở lại Thệ Thủy các, Liễu Thần Phong trực  tiếp đi vào trong phòng ngủ, nhìn bóng dáng ai đó cứ đứng không nhúc  nhích ở cửa, đáy mắt liền hiện lên một đạo ánh sang âm trầm, nàng lấy bồ  đề tử trong tay áo ra, mím môi quan sát một lát rồi trực tiếp đưa vào  trong miệng. Liễu Thần Phong trực tiếp dung rang nanh cắn vỏ bọc bên  ngoài, chờ đợi chất lỏng nào đó chảy ra, nhưng là đợi hơn nửa ngày đều  không cảm nhận được cái gì, khoang miệng vẫn chỉ có nước miếng chính  mình, còn có một hương vị chua xót kinh khủng nữa.
Đem Bồ đề tử  nhà xuống lòng bàn tay, mắt phượng trừng lớn nhìn khoảng không đen thui  bên trong, dĩ nhiên là giả! Tâm Liễu Thần Phong không ngừng trầm xuống,  nàng cảm giác cả người giống như bị rơi vào đáy vực, một con mãng xà độc  ác đang ắgao quấn lấy cần cổ mình, hận không thể đem chính mình vặn đến  gãy nát.
Nam nhân chết tiệt kia! Răng nanh Liễu Thần Phong  nghiến đến rung động, thần sắc nàng có chút dữ tợn, nàng chính là lần  đầu tiên phẫn nộ như vậy, trong lòng tựa hồ có một cỗ lửa giận không  ngừng thiêu đốt.
Dám đem nàng ra đùa giỡn? Liễu Thần Phong xiết  chặt đồ giả trong lòng bàn tay, thật sâu nhắm lại hai mắt, hai cánh môi  đỏ mọng bắt đầu trắng bệch, ánh sáng nơi đáy mắt cũng lập tức biến mất  không thấy___Ngươi trăm ngàn lần đừng rơi vào trong tay cô nãi nãi, nam  nhân, thù này ta nhất định trả lại cho ngươi xem!
Liễu Thần Phong  bóp nát bồ đề tử trong tay, rồi sau đó mặc cho chúng rơi đầy trên mặt  đất, phương mâu đen láy như hắc diệu thạch lóe ra một cỗ cốt khí bá đạo  xinh đẹp, hơi thở quanh người chợt lóe sắc bén rồi biến mất. Xem ra bồ  đề tử thật còn ở trên người nam nhân kia! 
Liễu Thần Phong vừa nghĩ đến những hành động lớn mật ngày hôm đó của mình, trong lòng liền vô cùng hả giận.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện