[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 57 : Tứ hôn, rối loạn (1)
                                            .
                                    
             Nhìn sắc trời cũng đã đến tiệc tối, Liễu Thần Phong đẩy nhanh bước chân đi tới Ngự hoa viên.
Chỉ  là khi Liễu Thần Phong vừa rời khỏi viện tử kia, lập tức ở cửa phòng  xuất hiện một đạo bóng đen, tầm mắt hắn nhìn vị trí Liễu Thần Phong vừa  mới ẩn thân có chút suy nghĩ, ánh mắt sâu thẳm lại nhìn qua tình hình  được dàn dựng trong phòng, khóe môi không tự giác câu lên một cái độ  cong. Sau đó bóng đen đó rất nhanh biến mất không để lại bất cứ dấu vết  gì, tựa như chưa từng xuất hiện.
Hết thảy trở về bình tĩnh, chẳng qua, sóng to gió lớn còn ẩn thân ở đằng sau.
Tiệc  tối chẳng có một chút thú vị nào, chỉ có một ít tiểu xiếc cùng hí khúc,  tất cả đều không thuộc sở thích của Liễu Thần Phong. Nhìn vị trí của  Kim Kì không có người, mà Sở Mộng Hà chỉ ở một bên không có tinh thần  ngẩn người, liền ngay cả bị thị nữ gọi tên mấy lần đều không hề đáp lại.
Nhìn  về một phương hướng khác, Tiễn Hào Duy lắc lư bầu rượu, sắc mặt đỏ  bừng, hai mắt mê ly, nhìn bộ dáng của hắn muốn có bao nhiêu tùy ý có bấy  nhiêu tự nhiên. Liễu Thần Phong nở nụ cười âm trầm tàn nhẫn, người vừa  cứu Sở Mộng Hà không ai khác khẳng định là hắn, nàng mười phànchắc chắn,  bởi vì người đó thiếu một tay.
Theo lý thuyết, Tiễn Hào Duy là  nhi tử của Tả tướng, cùng một mẫu thân với Tiễn Tiệp Hương, ngay cả khi  tình cảm của hai người không quá sâu đậm thì cũng là máu mủ tình thâm,  quan hệ huyết thống là thế, vậy mà Tiễn Tiệp Hương gặp nạn hắn cũng  không liếc mắt một cái, ngược lại đi cứu thoát một vị công chúa ngoại  quốc không hề quen biết, hợp lí sao? Không hề! Hơn nữa với công phu của  hắn tuyệt đối không kém a. 
Đáng lẽ người nàng động thủ hôm nay  cũng là Tiễn Hào Duy! Liễu Thần Phong mân khởi môi, rốt cuộc là ai làm  hỏng chuyện tốt của nàng?
“Hoàng thượng!” Đúng lúc này, kiệu liễn  của Dực vương đột nhiên xuất hiện ở trong mắt của mọi người, âm thanh  của hắn tràn ngập một cỗ thanh lưu, hoàn toàn không ăn nhập với không  khí của yến hội này.
Kim Bồi nhìn nơi âm thanh vừa mới phát ra,  thịt mỡ nơi khóe miệng  trừu trừu vài cái : “Trẫn nếu không nhớ nhầm,  qua tháng này Dực vương cũng vừa hai mươi tuổi đi? Người bất hiếu có ba  loại, loại không chấp nhận được nhất là…” Kim Bồi lúc này cũng lười ở  đây nghe hí khúc, bắt đầu không muốn tốn hơi thừa lời cùng Dực vương  nữa, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Hoàng thượng tính đem người nào ban cho bản vương?” Dực vương không nhanh không chậm đánh gãy lời nói của hoàng đế.
Kim Bồi vừa nghe lời nói của hắn thì sắc mặt vui vẻ, lập tức nói: “Mật nhi của trẫm thì như thế nào?”
“Hoàng  thượng quên rằng tổ huấn đối với Dực vương phủ sao? Không cần vương nữ,  không cưới thần nữ, không cần bình dân thê…” Trong lời nói của hắn  không che giấu châm chọc.
Thần sắc Kim Bồi lập tức cứng đờ, đuôi  lông mày vừa kéo, một hơi nghẹn ở ngực làm cả người hắn khó chịu, lại là  tổ huấn! Kim Bồi nghiến răng, nhưng lại không thể phản bác.
Mọi  người xung quanh lúc này đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đài cao,  nhưng là không dám nhúc nhích, chỉ hận không thể đem chính mình biến  thành khúc gỗ đỡ rước họa vào thân.
“Ai…bản vương đã sắp hai  mươi, đại hôn quả thật như lửa cháy sém lông mày!” Dực vương than thở,  nhưng ở đây ai cũng có thể nghe ra, trong tiếng nói suy yếu của hắn tràn  đầy bất đắc dĩ. Chỉ là, nếu có người nhìn thấy thần săc dấu dưới mặt nạ  sói của hắn như thế nào, nhất định sẽ chấn động không nhỏ, bởi vì trên  gương mặt ấy lúc này chỉ có nụ cười nghiền ngẫm lạnh lẽo, “Làm cho hoàng  thượng khó xử thật ra là lỗi của bản vương.”
Thân mình Kim Bồi  run lên, các tiên đế Nam Hoàng quốc đều vị hôn sự của Dực vương mà hao  tốn không biết bao nhiêu tâm tư, nhưng cho dù như thế nào hắn cũng không  thể không quản.
“Bất quá, bản vương đã chọn sẵn một người vô  cùng thích hợp!” Dực vương đột nhiên chuyển giọng, “Hôm nay nhân ngày  sinh thần của Hoàng thượng…”
Khuôn mặt bánh bao của Kim Bồi lập tức trương lên, “Người nào?”
“Tích  công chúa Thương quốc!” Mấy chữ này vừa được Dực vương nói ra, liền bị  một âm thanh phun nước lập tức vang lên đánh gãy toàn bộ.
Bàn tay  Liễu Thần Phong không ngừng run rẩy cầm ly trà của mình, nước trà ở  trên bàn văng tung tóe, ngay cả trên khóe môi nàng cũng dính một mảnh lá  trà, nàng trừng to mắt nhìn đỉnh kiệu liễn kia, thật nghi ngờ lỗ tai  chính mình, nàng là nghe nhầm đi?
Kim Bồi suýt chút nữa không  kiềm chế được ngả ngửa ra sau, khuôn mặt béo núc của hắn bắt đầu run  rẩy, khóe miệng mím chặt, bộ dáng giống như sắp khóc đến nơi.
“Tuy  nói rằng nàng là nữ nhi của Thương đế, nhưng Thương quốc đối với Đông  Việt chỉ là một tiểu quốc không đáng chú ý, nàng không phải là nữ nhi  của quan lại triều thân, cũng không phải nữ tử bình dân, tuy nàng là  công chúa Thương quốc thất lạc nhiều năm tìm được, nhưng cũng không có  bằng chứng xác thực, vừa vặn như vậy cũng có thể cho Thương quốc một câu  trả lời hợp lí, hoàng thượng, ngươi thấy như thế nào?” Thanh âm của Dực  vương từ trong kiệu liễn phiêu tán mà ra.
Trước mắt Kim Bồi sáng ngời, nghĩ lại một chút lập tức gật đầu nói: “Đây cũng là một biện pháp tốt.” 
Chỉ  có mỗi Liễu Thần Phong biết, trong đôi mắt chuột kia lại đang nghĩ tính  kế cái gì, lệ quang che lấp kia làm sao qua được con mắt nàng.
Liễu Thần Phong đứng dậy, đùa giỡn cái gì! Chuyện của nàng không cần người khác quan tâm, tứ hôn? Chó má!
[Chuyện ngươi làm với Kim Kì cùng Kim Lệ, nếu muốn cho mọi người biết hết thì cứ việc nói]
Liễu  Thần Phong vừa muốn há mồm nói cái gì, bên tai liền truyền đến một câu  nói tràn đầy cảnh cáo, thanh âm kia lạnh như băng, cùng với giọng nói  của vị Dực vương kia không sai biệt lắm! Nàng cắn răng, trong mắt tức  giận lan tràn thành hai đốm lửa nhỏ.
“Tích công chúa? Nếu là lúc  trước thì có thể chấp nhận, nhưng dung mạo hiện tại của nàng, ngươi còn  muốn nhận?” Kim Bồi hỏi lại hắn, “Dung mạo nhưng rất trọng yếu.”
“Không còn cách nào!” Dực vương trả lời dứt khoát.
Kim Bồi mở to mắt, mở miệng đầy vang dội: “Được, trẫm liền hạ lệnh tứ hôn, vừa vặn tứ hỉ có đôi có cặp.”
Sát tinh xứng xấu nữ, quả là tuyệt phối a! Trong lòng mọi người yên lặng nghĩ.
“Không  tốt, không tốt!” Đúng lúc này, một âm thanh kích động cắt đứt lời nói  của Kim Bồi, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn  rồi….Không thấy Tứ công chúa đâu!”
Hoàng quý phi vừa nghe, thiếu  chút nữa ngất xỉu, Hoàng Hậu túc khởi mi đầu, Kim Bồi ngược lại cực kì  bình tĩnh hạ lệnh: “Phái người lập tức truy tìm, nếu trong cung có tặc  nhân, quả thực dám lớn mật động đến nữ nhi của trẫm…”
Một đội thị vệ lập tức được triệu tập, mọi người cùng nhau đi theo cung nhân đến báo tin hướng đến trạch viện kia mà đi.
Gió  lạnh đột nhiên thổi qua, Liễu Thần Phong lúc này đã khôi phục thần trí,  đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang, lúc này không đi còn đợi đến khi  nào? 
Nhìn đám người kéo nhau rời đi, nàng tự nhiên biết những người  này muốn đi nơi nào, chỉ là Liễu Thần Phong lúc này đã không còn một  chút tâm tình thưởng thức kiệt tác chính mình tạo ra nữa, nàng quay  người đi về hướng ngược lại.
Nhưng là nàng còn chưa đi ra khỏi  phạm vi của Ngự hoa viên đã bị một người chặn đường: “Tích công chúa  nhưng là muốn đi đâu vậy?” Thanh Y lên tiếng, đi phía sau nàng là Hoàng y  nữ tử, đồng thời, kiệu liễn cũng theo đó xuất hiện trong tầm mắt Liễu  Thần Phong.
“Hoàng thượng đã tứ hôn, Tích công chúa còn muốn  kháng chỉ sao? Đối với một cái chất nữ, hành động như vậy thực không có  chút thông minh nào.” Hoàng y nữ tử khinh bỉ trừng mắt nhìn Liễu Thần  Phong, vẻ mặt ghen ghét.
“Hoàng Y, câm miệng.” Thanh Y quát lớn  một tiếng, rồi sau đó nhìn về phía Liễu Thần Phong nói: “Tích công chúa  đi thôi, vương gia có lệnh, muốn ngươi cùng đi xem trò hay! Thỉnh!” Dứt  lời nàng ta liền đi lên phía trước, Hoàng Y đồng thời che chắn ở bên  sườn khác của Liễu Thần Phong, đây mà gọi là thỉnh đi sao?
Muốn  nàng bồi? Liễu Thần Phong mân khởi môi, nếu ánh mắt có thể giết người  thì nam tử ngồi trong kiệu liễn kia chắc chắn đã chết trăm ngàn lần,  Liễu Thần Phong có thể khẳng định mười phần, ngươi phá hư kế hoạch của  nàng chính là vị Dực vương chết tiệt trước mắt.
Thật sự là xui  xẻo! Liễu Thần Phong xoay người, nàng không thể lấy cứng đối cứng ở chỗ  này, Dực vương này rốt cục muốn gì? Nàng không biết gì về hắn nên không  thể khinh địch, một người có thể làm cho cả một quốc gia kiêng kị như  vậy tuyệt đối không phải người bình thường.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện