[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 55 : Rủi ro
                                            .
                                    
             
“Điện hạ!” Dương  Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đến bên cạnh Kim Ngạn, mỗi người mang một  thần sắc khác nhau. Trử Hồng Giang làm một bộ mặt cười cười trêu ghẹo,  chạm vào cái chén, “Chúc mừng chúc mừng, tiểu mỹ nhân như thế lại rơi  vào trong tay của điện hạ! Rốt cục có thể…”
Dương Thư Văn thuận  thế nâng một ly rượu trên bàn, trực tiếp nhép vào miệng Trử Hồng Giang,  “Bao nhiêu rượu cũng không thể lấp đầy cái miệng của ngươi!”
Dương  Thư Văn nhìn Kim Ngạn, có chút động ngón tay nói: “Điện hạ vẫn nên gặp  tân nương tử sớm đi, sắc mặt nương nương vừa rồi không được tốt cho  lắm.”
Kim Ngạn đặt chén của mình lên bàn, tự giễu cười, “Tâm tư  của hắn, bản điện hạ sớm không còn ôm một chút hi vọng, không biết bản  điện hạ có nên cảm thấy may mắn thì không được ban cho cái xấu nữ kia  hay không?” Dứt lời hắn liền nặng nề rời đi.
Dương Thư Văn cùng  Trử Hồng Giang không nói gì, chỉ đồng loạt thở dài, “Thánh ý khó dò, ai  dám cả gan đoán bừa đây?” Trử Hồng Giang có chút nghiền ngẫm nói, “Chỉ  sợ có vài thứ, không có đủ phúc để mà hưởng. Thư Văn, ngươi nhìn bộ dáng  muốn ăn thịt người của Nhị hoàng tử kìa, chỉ sợ hắn chưa từ bỏ ý đồ  đâu!”
“Xem ra tin tức không phải là giả, Nhị hoàng tử để ý Hà công chúa đã lâu!” 
Vẻ  mặt Dương Thư Văn hiện lên lo lắng, “Nhưng mà hắn được Tả tướng một bên  trợ lực đã may mắn không ít rồi! Đuổi một người lại đến một người!” 
Dương  Thư Văn nhìn Tả tướng mặt ửng hồng bị quan viên lớn nhỏ vây quanh, nhìn  vẻ mặt gian thần của bọn chúng, quả thực thấy đủ ngán.
“Người đi  rồi, nghĩ cũng đã nghĩ cong, chúng ta không còn chuyện gì để phí tâm  tình ở đây đâu.” Trử Hồng Giang ôm lấy bả vai bằng hữu của mình, xoay  người rời khỏi đám người.
Liễu Thần Phong không để ý những ánh  mắt xung quanh nhìn nàng như thấy phải ôn dịch, nàng chỉ yên lặng tìm  một đường nhỏ mà đi, vừa đi về phía trước vừa tùy tiện ngắm nhìn một  chút phong cảnh, cũng là một loại thú vui giết thời gian lúc trước của  nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên cao, đáy mắt không che  giấu được thần sắc chờ mong, nàng đang chờ khi màn đêm buông xuống để  nhìn một màn trình diễn càng thêm khoa trương.
“Người nào!” Liễu  Thần Phong biến sắc, nàng chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, một đạo bóng  dáng màu vàng đã xuất hiện ở ngay trước mặt, lợi kiếm rút ra khỏi vỏ  chỉ vào trước mặt, “Nếu không muốn chết, nhanh chóng rời đi.”
Gương  mặt trước mặt vô cùng trẻ con, trong lơ đãng lại hé ra tươi cười vô  hại, chính là bị  khẩu khí lạnh lùng cùng sát ý lạnh như băng kia  phá  hoại hoàn toàn.
Liễu Thần Phong nhíu mi, “Nơi này là cấm địa?”  Nàng hỏi người trước mặt, nhưng không đợi đối phương mở miệng, nàng đã  đạm cười nói trước, “Nếu không phải cấm địa, tự nhiên có thể đi! Hoàng  thượng cũng không nói, nếu đi đường này sẽ phải chết đâu!”
“Hoàng  đế không nói nhưng Dực vương có lệnh, cút!” Hoàng y nữ tử quát lớn,  nàng ta nhìn Liễu Thần Phong đột nhiên nổi lên sát ý, “Ngươi mang khăn  che mặt, nhưng thật ra ta muốn nhìn xem ngươi rốt cục là có hình dạng  gì.”
Hoàng y nữ tử thu hồi kiếm, chỉ là tay kia dùng tốc độ không tưởng chụp vào trên mặt Liễu Thần Phong.
Liễu  Thần Phong nhìn bàn tay kia tiến tới trước mặt mình, nheo lại đôi mắt,  nàng tự nhiên có cơ hội ngăn cản, nhưng lại để mặc hành vi phóng túng  của đối phương. Nháy mắt trước mặt sáng ngời, khăn che mặt của nàng đã  xuất hiện trong tay đối phương. Toàn bộ gương mặt lộ ra không thể nghi  ngờ.
Hoàng y nữ tử trừng to mắt, sắc mặt vui cười có chút cứng  ngắc, miệng mím lại rồi lại giãn ra, nửa ngày đều không nói nổi một chữ,  tình cờ Liễu Thần Phong còn cảm thấy được cơ mặt nàng ta không ngừng  run run.
Liễu Thần Phong không giận phản cười, vương tay, “Cô  nương có đem khăn che mặt trả lại không?” Nàng nhe mặt nhìn về sau người  hoàng y nữ tử nói: “Ngươi muốn Dực vương nhìn thấy bộ dạng này?” 
Đoạt  lại khăn che mặt trong tay hoàng y nữ tử, Liễu Thần Phong từng bước lui  về phía sau, nhưng nàng cũng không lập tức mang lại lên mặt, mà chỉ giữ  ở trong tay nghiền ngẫm thưởng thức.
“Tích công chúa, thỉnh!”  Thanh Y đi ra, trừng mặt nhìn Hoàng Y nữ tử một cái, rồi sau đó không  mặn không nhạt mở miệng, đáy mắt tỏa ra một chút lãnh ý nhìn Liễu Thần  Phong.
Kiệu liễn ẩn giữa đám cây cối ánh vào mi mắt, Liễu Thần  Phong khỏi động bước  chân, trong con ngươi hiện lên một ít nghi hoặc,  nhưng lại lập tức biến mất không thấy, nàng đi theo Thanh Y đến trước  kiệu liễn, nhìn từ trên xuống dưới, đoán xem dưới mặt nạ nanh sói kia  rốt cuộc là gương mặt như thế nào.
Nửa ngày trôi qua, người bên trong đều không có ý định nói chuyện, Liễu Thần Phong nhíu mày mở miệng, “Nhìn đủ rồi?”
Đối  phương vẫn như cũ không lên tiếng, Liễu Thần Phong không muốn lãng phí  thời gian của chính mình nên trực tiếp xoay người rời đi, cũng không  quay đầu lại.
Vô duyên vô cớ, không có nhận thức, bệnh thần kinh!  Liễu Thần Phong mắng thầm trong lòng, nàng chưa đi được bao nhiêu bước  chân, đã có hai bà tử thân hình cường tráng chặn lại lối đi của nàng.  Nhìn y phục của các nàng, không ai khác chính là những ma ma ở trong  cung.
“Tích công chúa, mời theo nô tì đi bên này một chuyến, chủ  nhân của nô tỳ muốn gặp ngươi!” Một gã bà tử trong đó mở miệng, khẩu khí  cường ngạnh không thể phản bác, nhìn tư thế này, chỉ sợ nếu Liễu Thần  Phong không để ý, các nàng sẽ dùng đến sức mạnh.
Tà tà liếc mắt  nhìn ánh tịch dương trên đầu, khóe môi Liễu Thần Phong mân khởi: “Dẫn  đường!” Nếu tránh không khỏi, vậy trực tiếp đối mắt đi.
Hai gã bà  tử đem Liễu Thần Phong đến một địa phương yên lặng, đây là một tiểu  viện vô cùng xa lạ cũ nát, thời điểm nàng bước vào cửa, chỉ cảm thấy cần  cổ truyền đến đau xót, cả người nháy mắt lâm vào trong bóng tối. Hai gã  bà tử động tác vô cùng nhanh nhẹn đem Liễu Thần Phong nhét vào trong  bao tải, vội vàng nâng đi.
Không lâu sau đó, Liễu Thần Phong  nguyên bản đang hôn mê lại đột nhiên mở mắt, chỉ là trước mắt hoàn toàn  tối đen, hơn nữa nàng phát giác chính mình đang bị di chuyển. Liễu Thần  Phong đảo qua ánh mắt, xác định chính mình ở trong bao tải liền im lặng  nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Cẩn thận một chút, để ở nơi này  đi!” Một trong hai người nhẹ giọng mở miệng, Liễu Thần Phong chỉ cảm  thấy chính mình bị đặt ngồi xuống, đầu cụng phải một vách tường, đau đớn  làm nàng phải nhe răng nhếch miệng cười lạnh.
Tiếng bước chân  càng ngày càng xa, Liễu Thần Phong đang muốn động thủ trốn thoát, lại  đột nhiên nghe được động tĩnh truyền đến, sau đó xung quanh lại lâm vào  yên lặng, chính là trong tay áo nàng lúc này đã nhiều ra một thanh chủy  thủ.
Cửa bị người nhẹ nhàng mở ra, rồi sau đó đỉnh đầu truyền đến  âm thanh nữ tử than thở: “Bản công chúa đương nhiên không nhìn nhầm,  trong bao tải này khẳng định là có người, đừng nghĩ có thể lừa gạt bản  công chúa, không có cửa đâu! Đi nhìn một cái, người trong bao tải kia  rốt cuộc là ai?”
Dây thừng bị cơi bỏ, miệng bao tải cũng được  người mở ra, Liễu Thần Phong đang lâm vào mê man trực tiếp hiện ra trước  mắt mọi người.
“Người quái dị!” Nữ tử bị dọa vội vàng lui về sau vài bước, “Tích công chúa?” 
Nữ  tử lên tiếng đầu tiên nghe thấy vậy lập tức đi lên trước, cẩn hận kêu  vài tiếng ‘Liễu Thần Phong’, nhưng nhìn nữ tử hôn mê không có bất cứ  phản ứng gì thì lập tức gian trá cười ha ha: “Công chúa? A phi! Hôm nay  ngươi rơi vào tay bản công chúa, chính là ngày tàn của ngươi! Quái vật  nhà ngươi, hừ! Chờ xem! Xem….ngươi…”
Trong phút chốc, Liễu Thần  Phong đột nhiên mở to mắt, nữ tử hoảng sợ không thể nói ra lời, Liễu  Thần Phong nháy mắt đã kháp trụ yết hầu của nữ tử, vừa dựa vào vách  tường mượn lực đứng lên: “Tứ công chúa, thật sự đã lâu không gặp.” 
Liễu Thần Phong khống chết yết hầu Kim Lệ, nàng ta căn bản không có bất cứ cơ hội phát ra âm thanh nào. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện