[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 5 : Ám sát
                                            .
                                    
             Liễu Thần Phong qua  rèm lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, nàng nhận thấy được hộ vệ bên ngoài xe  ngựa của nàng hôm nay tăng lên gấp đôi. Trên đường qua Tây Sở quốc, tuy  rằng đoàn xe ngựa các nàng đều cố ý tránh đi những trung tâm phồn hoa  náo nhiệt, nhưng vẫn như trước theo đường lớn mà đi. Quá nửa tháng bôn  ba, rốt cục cũng rời khỏi Tây Sở, một đường tuy rằng bình an vô sự nhưng  nàng biết, con đường phía trước mới chính là khảo nghiệm chân chính của  bọn họ.
“Công chúa điện hạ, ngài nên chịu đựng, nơi này địa hình  phức tạp, giặc cỏ chắc chắn không ít, chúng ta không thể nào trì hoãn!”  Thị vệ trưởng ở bên ngoài xe báo cáo tình hình với Liễu Thần Phong.
“Tùy  ngươi!” Liễu Thần Phong nâng lên khóe môi, cả người lười nhác nằm trên  nhuyễn tháp, để mặc cho hai cũng nữ lúc trước vì nàng hầu hạ. Liễu Thần  Phong nằm nghiêng người tựa như đã ngủ, tốc độ xe ngựa không tiếng động  tăng lên cũng không ảnh hưởng đến tâm tình nàng chút nào.
Liễu Thần  Phong ở trong đầu tự động sắp xếp lại một số tin tức. Cái đại lục nàng  xuyên không mà đến này cùng Trung Quốc cổ đại không khác nhau là bao,  nhưng mà cấu tạo bên trong nó lại hoàn toàn bất đồng. Thiên hạ được con  người biết đến được chia làm sáu phần, ba phần lớn ba phần nhỏ, mà mỗi  phần đều sẽ có một nước đứng ra cai quản, tất nhiên sẽ còn rất nhiều  quốc gia nhỏ lẻ nhưng đều không đáng nhắc tới. 
Tây Sở quốc, Đông  Việt quốc cùng Bắc Tề là ba nước lớn hùng mạnh nhất, mà Thương quốc, Yến  quốc cùng Nam Cương chỉ là tiểu quốc phụ thuộc vào ba nước kia. Mấy năm  gần đây, Yến quốc cùng Nam Cương đột nhiên bị người ta lãng quên, mai  danh ẩn tích, không giao thiệp với bên ngoài.
Còn lại tứ quốc lấy  Đông Việt làm quốc gia đứng đầu, địa vị bá chủ của Đông Việt quốc qua  bao nhiêu năm qua không có quốc gia nào lay động được, việc Đông Việt  thu nạp con tin của các nước chư hầu đã là quy củ tồn tại lâu đời ai ai  cũng biết.
Thương quốc gửi đến hạt nhân từ trước đến nay đều chưa  từng có, lần này thế nhưng bị Liễu Thần Phong phá vỡ rồi. Liễu Thần  Phong thân phong Tích công chúa, đi làm chất nữ, theo quy định nàng chỉ  có thời hạn ba tháng để đến Đông Việt mà thôi, nếu không chính là bất  kính với cường quốc! Hiện tại thời gian không nhiều, bọn họ chỉ còn nửa  tháng.
Liễu Thần Phong mở mắt. khoát tay cho hai cung nữ kia lui ra  ngoài, đáy mắt rất nhanh xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh __rốt cuộc cũng  bắt đầu! 
Vừa đúng lúc, vó ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền  đến từng đợt thanh âm ồn ào, còn có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang  vào trong xe ngựa của nàng.
“Là đạo phỉ!” Một cung nữ có chút lớn  tuổi sác mặt trắng bệch hô lên, nàng không dám chần chờ, trực tiếp tỏ vẻ  kiên cường đem Liễu Thần Phong bảo hộ phía sau.
“Hộ giá!” Nàng kia  vừa mới hô lên liền có lợi kiếm xuyên qua thành xe cắm vào trước mặt các  nàng, lợi kiếm sắc bén làm cho người ta không rét mà run.
Thanh âm  đánh giết ở bên ngoài càng ngày càng phá ra kịch liệt. Liễu Thần Phong  nheo lại ánh mắt, trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia sợ hãi, nàng  theo màn che nhìn ra bên ngoài, hộ vệ đã không  còn nhiều lắm, đối  phương nhìn qua đã biết là chuẩn bị kĩ càng mà đến, bên mạnh bên yếu đã  quá rõ ràng rồi. Nhìn thị vệ trưởng gian nan kháng địch, Liễu Thần Phong  không lộ ra một chút nào đồng tình.
Nhìn hai cung nữ run rẩy trước  mắt, Liễu Thần Phong không tiếng động cười cợt, đối phương cũng không  đến để lấy mạng các nàng, các nàng sợ hãi có phải thừa quá rồi hay  không!
“Các người là loại người nào?” Thị vệ trưởng lòng đầy căm phẫn  chất vấn người trước mặt, thị vệ đi cùng hắn đã chết nhiều vô số kể,  chính mình hiện tại cũng chịu trọng thương mà không làm gì được.
“Người  nào sao?” Giữa đám người bỗng nhiên có một tiếng cười âm lãnh đáp lại  lời hắn, “Tự nhiên là người muốn mạng của các ngươi.” Nhìn lo lắng dưới  đáy mắt thị vệ trưởng, người kia càng phát ra cười lớn hơn, “Không cần  đợi, cứu binh của ngươi sẽ không đến đâu, thời điểm cứu binh của các  ngươi đến nơi này, các ngươi là một đống tử thi mà thôi! Lên!” Dứt lời,  lợi kiếm vung lên, người phía trước lại tràn lên chém giết.
“Bọn họ  đây là muốn__” Tiểu cung nữ bị dọa cho muốn tiểu ra quần, thân thể mất  đi không chế mà ngã trên mặt đất, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, làm sao bây giờ, ô ô,  ta không muốn chết, ta không muốn chết!” Tiểu cung nữ khóc thút thít.
Đại  cung nữ nghe được đối thoại của hai cung nữ bên ngoài xe, sắc mặt cũng  muốn trắng bệch, nhưng dù sao nàng vẫn giữ được lí trí chính mình.
“Câm  miệng!” Đại cung nữ hướng về phía tiểu cung nữ vừa la khóc quát lớm,  nhìn đến thân hình trưởng thị vệ phía trước đã muốn lung lay sắp đổ, đại  cung nữ trong lòng đều tràn ngập đau đớn.
“Không…” Trong mắt chứa  đầy không thể tin, nàng la lớn lên, ngay sau đó trơ mắt nhìn lợi kiếm  sắc bén cắt qua yết hầu thị vệ trưởng.
Rèm cửa hồng nhạt nháy mắt bị  nhuốm đỏ màu máu, đại cung nữ bị dọa cho ngây người. Bỗng nhiên, cửa xe  bị người chém nát, sát khí cũng theo bên ngoài mà ùa vào làm cho người  ra nghẹt thở, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, trong xe ngựa lúc này đều là  huyết tinh tanh nồng.
Người cầm đầu kia sử dụng kiếm đẩy ra thi thể  cung nữ đè vào trên người Liễu Thần Phong, nhìn người nằm trên nhuyễn  tháp đeo mạng che mặt nhắm chặt hai mắt kia mà âm trầm cười.
“Giết tất cả sao?” Một người đi đến bên cạnh xe ngựa hỏi hắn.
“Lưu lại nàng.” Tiếng khàn khàn đáp lại, “Xử lí nhanh gọn rồi rút lui đi.” 
Đến cũng nhanh, đi cũng mau, công phu thoát thân bậc này đã đạt đến mức vô tung vô ảnh đi!
***
Ngay  khi đám người rời đi không còn một bóng, từ trong bụi cỏ một thân hình  lưu loát đi ra, nàng chạy đến trước xe ngựa, nhíu mày hô : “Tiểu thư!”
Liễu  Thần Phong mở to mắt, nhìn hoàn cảnh chính mình trong  xe, đáy mắt  thoáng qua ánh sáng lạnh rồi cười nhẹ : “Đã lâu không thấy ngươi, tiểu  Nô Nhi! Chậc chậc chậc, càng ngày càng đẹp! Ngươi đã đi hưởng thụ ở nơi  nào rồi?” Dứt lời bàn tay liền hướng trên mặt đối phương dày xéo một  phen, ý từ đùa dai nồng đậm.
Nhìn đến Liễu Thần Phong một bộ bình yên  vô sự, đáy mắt nữ tử hiện lên một tia thả lỏng, nhưng mà trên gương mặt  vẫn như cũ trưng ra vô cảm như bao công, cuối cùng một câu cũng không  nói, chỉ đơn giản nâng Liễu Thần Phong xuống xe ngựa.
“Không thú vị!”  Thoáng nhìn gương mặt than ngàn năm không đổi của Nô Nhi, Liễu Thần  Phong bĩu môi, nàng bước xuốn đất liền vô lực tựa trên người nữ tử đánh  giá ‘chiến trường’ trước mặt.
“Hừ! Giặc cỏ? Giặc cỏ có thể huấn luyện  thành như vậy! Hiếm có!” Phượng mâu âm u như địa ngục, phảng phất làm  người ta liên tưởng đến bộ dáng vui đùa phía trước là ảo giác mà thôi.
“Xử  lí rất lưu loát!” Một người cũng không lưu lại, hiện trường đều đã bị  người sắp xếp dàn dựng, quả thực là một chủ tử kín đáo cẩn trọng, Liễu  Thần Phong âm thầm nghĩ.
“Nô Nhi đến chậm làm kinh động tiểu thư.” Nô Nhi cúi đầu thỉnh tội với Liễu Thần Phong.
Liễu  Thần Phong rất nhanh hồi phục lại tinh thần, “Không muộn, đúng giờ mới  đúng chứ.” Liễu Thần Phong ho khan vào tiếng, sắc mặt càng phát ra xanh  mét, nàng tóm chặt lất cổ tay của Nô Nhi ổn định một chút hô hấp chính  mình. Nô Nhi lập tức lo lắng dìu nàng ngồi xuống một tảng đá nghỉ tạm.
“Tiểu thư, người…” Gương mặt cứng ngắc của Nô Nhi nhăn lại, vừa muốn nói cái gì lại đột nhiên dừng lại nhìn về một hướng.
“Quả  thực là đúng giờ đi!” Liễu Thần Phong ôm ngực nhìn về đội nhân mã ở  phía xa ca, nàng nhu nhược tựa vào trên người Nô Nhi. Nô Nhi cũng đồng  thời thu liễm hơi thở, cúi đầu cùng Liễu Thần Phong ngã về một hướng,  nhắm mắt lại.
“Đại nhân, toàn bộ đã chết!” Chợt có tiếng nói vang  lên, rồi sau đó là từng đạo tiếng bước chân. “Không còn ai ngoài hai  người này, hơn nữa hiện trường đều bị người thu dọn, không tìm ra được  một chút chứng cớ.” Có người tiến lên tra xét rồi quay trở lại đội nhân  mã kia bẩm báo.
“Người này chính là Tích công chúa sao! Quả thực là  người bất hạnh! Chúng ta đích thực là chậm một bước.” Người đi đầu kia  một bộ dáng tiếc hận thay cho Tích công chúa.
“Xem ra nàng bị dọa  ngất.” Nhìn hai má tái nhợt dưới mạng che mặt của Liễu Thần Phong, người  nọ lại lên tiếng, “Đem người nâng lên xe ngựa, lưu lại người thu thập  lại nơi này, cũng phái người truyền tin về kinh bẩm báo cùng điện hạ.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.
***
Liễu  Thần Phong biết chính mình hiện tại an toàn, nàng thả lỏng thần kinh  chân chính đi vào giấc ngủ. Liễu Thần Phong được người an trí trên xe  ngựa, tất cả đoàn người cũng theo sau đó rời đi.
Xe ngựa vạn phần đơn  sơ, Liễu Thần Phong theo giấc ngủ mà tỉnh lại vài lần, trong xe ngựa  một người hầu hạ đều không có hơn nữa đệm chăn cũng đều cũ rich bốc mùi,  xe ngựa lại chạy như bay nữa, quả thực là không một chút cố kị chút nào  ‘công chúa’ đang ngủ. 
Liễu Thần Phong mím môi cười lạnh, những thứ này đủ để cho nàng nhận thức được thái độ khinh thị của đối phương.
Tốt lắm! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện