[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 4 : Thân phận
                                            .
                                    
             
Hiện thời chính là bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, tràn ngập toan tính cùng mưu mô
Mười năm sau.
Trên  đường lớn, tiếng vó ngựa hỗn độn khi xa khi gần, nếu ngươi chú ý nhìn  lên trên đoàn ngựa kia sẽ rất dễ nhìn thấy một lá cờ màu trắng phiêu  động theo gió, lá cờ thêu rồng bay phượng múa, lại nổi bật lên một chữ “  Thương”  .
Đoàn ngựa đi từ xa đến khí thế bức người, ngồi trên  lưng ngựa đều là quan binh cầm trong tay đại đao sắc bén, trên khuôn mặt  mỗi người đều tản ra sát khí làm người khác không dám đến gần.
Đội  ngũ uốn lượn bao vây một chiếc xe ngựa hồng nhạt ở giữa, buồng xe rất  lớn, bốn phía xe ngựa đều có hộ vệ vây quanh, cảnh giác nhìn bốn phía.  Thật giống như đang áp giải tội phạm!
Đội ngũ đi đến đâu, người dân đều sợ hãi tránh né, dường như rất sợ va chạm vào bọn họ.
“Đây là theo Thương quốc mà đến đi?” Một người qua đường trốn ở một bên cẩn thận nghị luận.
Lại  có một người chỉ tay vào cỗ xe ngựa kia mà nói : “Thiên hạ đều đã đồn  ầm lên, năm nay Thương quốc gửi đến Đông Việt một chất nữ, ta nghĩ chính  là người trong xe ngựa kia.”
(Chất nữ hiểu đơn giản thì giống như hạt nhân ấy, là nước chư thần gửi con cái của mình sang nước lớn làm con tin)
“Chất nữ?” Có người kinh ngạc hô lên, “Bao năm qua chưa từng có chuyện như vậy? Đông Việt quốc đồng ý à?”
“Ta làm sao mà biết! Tóm lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ yên ổn ở Tây Sở này là tốt rồi. "
" Nghe nói nàng là công chúa thất lạc nhiều năm Thương vương vừa mới tìm được. Đáng tiếc, một cái kim chi ngọc diệp như vậy ! "
" Vinh hoa phú quý cũng phải có mệnh đẹp mới hưởng được. "
***
Bên  trong xe ngựa, nữ tử lười biếng tựa vào trên tháp, một thân y phục  tuyết trắng, nàng một tay chống đầu, ống tay áo liền như thế tùy ý chảy  xuôi xuống dưới lộ ra ngoài da thịt trắng noãn. Mái tóc đen dài thế  nhưng chỉ đơn giản vén lên bằng một sợi lụa trắng, bên trên búi tóc nho  nhỏ thấp thoáng một cây trâm ngọc bích. Toàn bộ bóng dáng của nàng hoàn  toàn là một màu trắng tinh thuần, màu lục của ngọc bích thế nhưng phá lệ  nổi bật.
Một bàn tay khác của nàng cầm một mảnh gương đồng trong  suốt, gương kia chiết xạ ánh sáng chiếu vào trên khuôn mặt trắng bệch  của nàng. Tại trên gương mặt nàng, một đôi phượng mâu sắc bén khiếp  người híp lại, giống như tu la ẩn nhẫn thông báo ngày cuối cùng còn sống  của nhân loại.
Chất nữ ?
Khóe môi nữ tử chậm rãi giơ lên  độ cong, không che giấu một chút nào châm chọc của mình, mắt nàng dừng  lại hình ảnh phản chiếu trong gương đồng kia, đáy mắt lập tức xuất hiện  một tia mê mang.
Năm đó nàng từ trong rừng rậm kia thoát ra liền  cứ đi không hề có mục đích, nàng cứ thế một mình du đãng khắp nơi. Không  ngờ vì bản thân sở hữu vật này mà làm cho quỹ đạo cuộc sống của nàng  thay đổi nhiều như vậy. Trên đường đi qua Thương quốc, bởi vì trên người  nàng có Linh Lung kết, liền bị Thương vương nhận đinh là cốt nhục thất  lạc nhiều năm của Lệ Phi nương nương. Cũng chính vì một cái Linh Lung  kết, sau một ngày Thương vương liền phong nàng làm Tích công chúa của  Thương quốc, thân phận nàng liền thay đổi hoàn toàn như vậy. Nhưng, nàng  ở vị trí Tích công chúa kia không đủ quá một tháng, liền bị một đạo  thánh chỉ ban cho thân phận chất nữ đưa đi Đông Việt quốc.
" Ha  ha… " Khúc Yêu Nhi cười lạnh, tùy tay vứt đi gương đồng, rồi thu lại  Linh Lung kết, nghĩ muốn nhắm mắt dưỡng thần. Bên tai thỉnh thoảng sẽ  truyền đến âm thanh thanh thúy của chim chóc, hơi thở bùn đất tự nhiên  cùng cỏ cây tràn ngập tươi mát quanh quẩn.
Đầu xuân, hết thảy  cảnh vật đều như được sống lại, mọi thứ đều làm cho người ta cảm thấy  vui vẻ thoải mái. Mùa xuân, căn bản chính là thời gian vô cùng sinh động  với hầu hết sinh vật, nhưng đối với nàng mà nói___
" Khụ khụ  khụ___ " Đột nhiên, Khúc Yêu Nhi mở ra hai mắt, sắc mặt càng thêm tái  nhợt trong nháy mắt. Nàng nhanh chóng đem khăn kìm hãm lại khóe miệng,  âm thanh ho khan kịch liệt theo cổ họng không thể nào kìm chế xuống, mày  nàng nhíu chặt, vẻ mặt vô ba không chút nào để ý xung quanh kia rốt  cuộc bị đánh vỡ.
" Công chúa ! " Cung nữ đợi lệnh bên ngoài buồng  xe lập tức tiến vào, nhìn thấy tình cảnh của nàng mà tràn ngập kinh  hãi, lập tức hướng ra bên ngoài kêu đoàn xe dừng lại.
" Công chúa  điện hạ ! " Lại có thêm một cung nữ đi vào bên trong xe, tay nàng bưng  một chén thuốc đen ngòm, " Công chúa có cần ở lại nghỉ một chút hay  không ? "
Khúc Yêu Nhi bỏ ra tấm khăn tay, nàng cầm lên chén  thuốc uống một hơi cạn sạch, đối với cung nữ kia xua tay nói : " Không  cần vì ta trì hoãn lộ trình, cứ tiếp tục chạy đi ! "
Hai cung nữ nghe  vậy liếc nhau, trên mặt lộ vẻ chần chờ, hai nàng nhìn đến bộ dáng Khúc  Yêu Nhi đã nhắm mắt không muốn nói chuyện, liền không dám tiếp tục mở  miệng, chỉ là lặng lẽ rời khỏi. Sau đó xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía  trước, nhưng tốc độ so với trước đã giảm đi rất nhiều.
Khóe môi  Khúc Yêu Nhi ẩn hiện một tia đùa cợt, tuy rằng nàng có thể sống sót sau  khi rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng lại làm cho thân thể nàng rách  nát như hiện giờ, cả ngày đều bị cơn đau như thủy triều tra tấn. Nhớ đến  mỗi lần bệnh tình phát tác, nàng ngay cả muốn ngủ cũng đều không ngủ  được, sắc mặt lập tức dữ tợn dọa người, một giấc ngủ ngon đối với nàng  hiện giờ là một ước mơ xa vời.
Xuyên qua rèm cửa nhìn trời cao xanh ngắt ngoài kia, thống khổ trên người mới xem như giảm bớt một chút.
Mặc  kệ như thế nào, tóm lại nàng vẫn còn sống, chỉ cần còn sống thì sẽ có  hi vọng, còn sống thì kì tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Ngay cả thân  thể của nàng đã muốn tàn tạ không chịu nổi, nhưng chỉ còn một tia hi  vọng cứu chữa, nàng đều sẽ không buông tay ! Ở thế giới này, nàng muốn  chính mình lại làm một Yêu Ngư, vô ưu vô lo.
Trên mặt Khúc Yêu  Nhi lộ ra hoàn toàn kiên cường cứng cỏi, cả người như tiên nhân đã thoát  thai hoán cốt, quanh người đều là ngạo khí không ai bì kịp.
Nếu nàng đã chấp nhận trùng sinh mà sống trong thân thể này, vậy từ này nàng chính là_Liễu Thần Phong.
Đây chính thức là cuộc sống mới của riêng mình nàng.
***
Đến khi chạng vạng, đoàn xe mới dừng lại tạm nghỉ trong một trấn nhỏ.
Trên  mặt Liệu Thần Phong bịt kín một cái mạng che, được tỳ nữ cẩn thận nâng  xuống xe ngựa, chân nàng vừa chạm xuống mặt đất thân thể suy yếu lập tức  muốn lay động !
Nàng ngẩng đầu đánh giá trạm dịch trước mặt,  cánh cửa lớn tiếp đón người mà cũng  theo gió đong đưa, thi thoảng còn  phát ra tiếng vang chi nha, phòng ốc bên trong thì cũ nát không chịu  nổi. Quả thực là đơn sơ đến đáng thương.
Trong lúc nàng đánh giá  nơi này, mọi người trong đại sảnh cũng đã bị một bóng dáng trắng thuần  đột nhiên xuất hiện giữa một đám người thô kệch mà quên đi hô hấp.
Liễu  Thân Phong đảo mắt qua tất cả đại sảnh, đem hết thảy xung quanh thu vào  trong đáy mắt, nơi này thế nhưng một cái cũng không thiếu : có quan  nhân, có người giang hồ, cũng có dân chúng bình thường nghỉ lại, không  thẹn với câu long xà hỗn tạp. Đáy mắt nàng hiện lên một chút duệ quang,  lập tức bước lên lầu hai.
" Bẩm báo công chúa điện hạ, bước vào  trong Nhạn trấn, chúng ta liền chính thức bước vào lãnh địa của Tây Sở  quốc. Trạm dịch này tuy có chút đơn sơ nhưng tương đối an toàn ! Mọi  điều sơ sót mong công chúa đừng để ý trong lòng. " Một thị vệ tiến lên  cùng Liễu Thần Phong nói chuyện, tuy rằng hành vi khiêm tốn nhưng Liễu  Thần Phong không cảm giác được một chút nào kính ý từ hắn !
Thần  sắc nàng không mặn không nhạt, đơn giản mấp máy môi trả lời : " Mọi việc  đều theo trường thị vệ an bài ! " Bất quá chỉ là một nanh vuốt của  Thương vương phái tới giám thị nàng mà thôi ! Liễu Thần Phong chính là  lười để ý hắn. Tầm mắt nàng xẹt qua một cung nữ bên cạnh, người này cũng  không có ngoại lệ đâu !
" Ta mệt mỏi. " Liễu Thần Phong vừa nói dứt lời, ma ma lớn tuổi ở bên thế nhưng lập tức mở miệng.
"  Công chúa điện hạ nên cẩn thận trong từng lời nói, ra khỏi Thương quốc,  công chúa chính là người đại biểu cho toàn bộ quốc gia, mỗi tiếng nói  cử chỉ của người đều bị chúng nhân nhận thức, uy nghiêm của hoàng tộc  không thể để một người nào khinh miệt… " Lời nói lải nhải kia thế nhưng  thành công làm đau màng tai của Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong  thở dài, đây chính là ma ma giáo huấn trong truyền thuyết sao, quả thực  là vượt quá nhận thức của nàng, nàng ta nói nhiều như vậy không thấy mệt  sao ?
" Bản cung tự biết ! " Liễu Thân Phong mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thị  vệ trưởng kia hướng đến ma ma vẫn đang nói kia trao đổi một cái ánh  mắt, rồi sau đó mọi người cùng nhau nhỏ giọng lại lui ra ngoài.
" Bảo hộ công chúa thật an toàn.” Thị vệ trưởng hướng đến hai thị vệ canh giữ ở bên ngoài cửa rồi mới cất bước rời đi.
Nghe tiếng tiếng bước chân, Liễu Thần Phong mới mở to mắt, đáy mắt xẹt qua một đạo thú vị.
An toàn? Chỉ có trời mới biết ở đây sẽ phát sinh ra cái chuyện tình không thể tưởng tượng gì.
Liễu  Thần Phong đứng dậy, bước đến trên giường, nàng thả lỏng người nằm  xuống, hiện tại có thời gian để ngủ cũng là một loại hưởng thụ không  tồi.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện