[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 37 : Trêu chọc
                                            .
                                    
             Liễu Thần Phong khống  để ý đến cổ mình đang bị nam tử uy hiếm chút nào, cả người nàng lập tức  hướng đến lồng ngực trần trụi của hắn, vừa ra tay khóe môi vừa gợi lên  cụ cười tà tứ nhàn nhạt, “Nam nhân!” Hai cánh môi Liễu Thần Phong mở ra  đóng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi phượng mâu thâm thúy khó lường  của hắn, “Ta có thể nhịn một lần hai lần, cũng không thể nhịn mãi!”
Liễu  Thần Phong ngay lập tức muốn ra sát chiêu, cánh tay rảnh rỗi của nàng  nhắm thẳng đến gương mặt của nam nhân, bột phấn dính trong lòng bàn tay  cũng theo gió mà đi.
“Liễu Thần Phong!”
Liễu Thần Phong  đột nhiên nghe được một âm thanh dị thường nguy hiểm, lập tức lực đạo áp  trụ cổ họng nàng buông lỏng. Nàng rõ ràng cảm nhận được một cỗ chưởng  phong áp về phía sau lưng mình, không hiểu sao trong nháy mắt biến mất.  Nàng chưa tự phụ đến mức cho rằng dược của mình phát tác nhanh như vậy,  bởi vì một kích kia hắn hoàn toàn có khả năng giết chết chính mình.
Tại sao? Tại sao hắn lại thu tay lại? Đáy mắt Liễu Thần Phong hiện lên một đạo nghi hoặc.
Một  tiếng ‘Phịch’ vang lên, nam nhân cường tráng vừa mới đứng hiên ngang  trước mặt nàng, hiện tại liền như ngọn núi đổ, nói đổ liền đổ.
Liễu  Thần Phong nhìn nam nhân trước mặt mình ngã xuống, ánh mắt không che  giấu được ý cười, “Đây là ‘bí dược’ ta tự mình điều chế cho ngươi!” Liễu  Thần Phong ngồi xổm trước mặt nam nhân, ánh mắt gian tà ánh lên một tia  hả hê, đây có lẽ là lần đầu tiên Liễu Thần Phong nở nụ cười thuần túy  như thế đi.
Gương mặt vô tình của nam nhân rốt cục bị Liễu Thần  Phong phá vỡ, hiện tại tràn đầy hàn khí lãnh khốc, rõ ràng chung quanh  đều được bao bọc bởi hơi nước ấm nóng nhưng Liễu Thần Phong vẫn như cũ  cảm nhận được lạnh lẽo.
Nhìn thấy y phục của nam nhân được cẩn thận  đặt một bên, Liễu Thần Phong trực tiếp bỏ qua sắc mặt của người nào đó,  lắc mình đi đến tìm kiếm.
Cho đến khi nhìn thấy một khối tròn  tròn khô khốc văng ra từ trong bọc quần áo kia, Liễu Thần Phong suýt nữa  mừng quá mà khóc ra tiếng! Cầm lên vật kia, đưa lên miệng hôn một cái  thật kêu, sau đó nàng lập tức thu vào trong người.
Một lần nữa  quay lại chỗ nam nhân ngã xuống, Liễu Thần Phong tìm một mặt đá bằng  phẳng ngồi xuống, ngồi đối diện gương mặt vô cùng xinh đẹp yêu nghiệt  kia làm tâm nàng không thể không động. Oán khí nàng đè nén lâu như vậy,  rốt cục có thể không kiêng nể gì phát tiết! Liễu Thần Phong cười tà nịnh  một cái, sau đó đột nhiên cúi người, há mồm cắn một ngụm trên gương mặt  nam nhân.
Liễu Thần Phong không nương ‘miệng’ chút nào, răng  nanh nàng nghiến thật mạnh, cho tới khi cảm giác được mùi máu tươi lan  tràn trong miệng mới buông ra. Khoảnh khắc Liễu Thần Phong ngẩng đầu  liền trực tiếp đối diện một đôi con ngươi như muốn ăn thịt người.
Cả  thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có Liễu Thần Phong ăn gan hùm mật gấu mới  dám đối đãi vị nam tử trước mặt như vậy! Nếu những người từng chết dưới  tay hắn mà biết vị thiếu chủ này có một ngày rơi vào cảnh ngộ như vậy,  nhất định là muốn đạp quan tài sống dậy.
Liễu Thần Phong nhìn dấu  răng chỉnh tề của mình in thật sâu trên mặt người nào đó thì gật gật  đầu tỏ vẻ rất hài lòng, rồi sau đó nàng vươn tay, vuốt ve một đôi phương  mâu giống mình y như đúc kia. Ngón tay nàng lướt qua hình dáng mềm nhẹ  của viền mắt, chạm qua hàng lông mi, cuối cùng mới dừng lại ở đuôi lông  mày. Liễu Thần Phong lấy tay mình che đi nửa khuôn mặt của nam nhân, cả  khuôn mặt hắn chỉ chừa lại một đôi mắt kia làm nàng nhìn đến mức thất  thần, đáy mắt không nhịn được tràn ra một chút hoài niệm : “Rất giống,  thực giống một Yêu Ngư sát phạt quyết đoán!”
Thân mình nam nhân  cứng ngắc không thể cử động, chỉ có thể tùy ý Liễu Thần Phong muốn làm  gì thì làm, hắn thề chưa bao giờ từng nghĩ tới, chính mình có thể bị một  thiếu nữ đùa giỡn như vậy. Nữ nhân chết tiệt này! Đáy mắt nam nhân đã  muốn phun hỏa, bởi vì hắn cảm giác được mỗ nữ nào đó càng ngày càng lớn  mật trên người hắn.
Bàn tay Liễu Thần Phong ở trên gương mặt nam  nhân dần dần di chuyển xuống dưới, nàng  nheo lại ánh mắt dừng ở vị trí  dấu răng mình vừa lưu lại kia, nhìn nhìn nam nhân đang rất tức giận,  “Ngươi chắc chắn chưa biết ta!” Dấu răng kia tuy đã đang mờ tan nhưng vị  trí của nó Liễu Thần Phong vẫn nhớ rành mạch rõ ràng.
Liễu Thần  Phong luôn cảm nhận được âm phong sát khí quanh quẩn cần cổ mình, trong  lòng lại cảm thấy buồn cười, hắn nghĩ như vậy dọa được nàng rồi? Nghĩ  làm cho một người từ nơi luyện ngục chất đầy thi thể đi ra như nàng sợ?  Nàng chẳng những đối với sát khí của hắn chẳng những không sợ, ngược lại  còn sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Càng được nước Liễu Thần  Phong càng lấn tới, tiếp tục bừa bãi, ngón tay chạm nhẹ vào cơ bụng nam  nhân, cánh môi không nhịn được than khẽ, “Quả thực là nam nhân lạnh  bạc!” Nàng càng nói càng trêu chọc xuống dưới, ở trước lồng ngực trần  trụi của nam nhân làm đủ loại động tác, chắc chỉ có nam nhân bên dưới  mới cảm nhận được rõ ràng bàn tay như ma quỷ kia của Liễu Thần Phong rốt  cục có bao nhiêu uy lực.
“Chậc chậc chậc, đây là cơ bắp của mỹ  nam nha, một vết sẹo lồi cũng không có!” Liễu Thần Phong nỉ non một  mình, thanh âm vừa vặn không lớn không nhỏ chính là đủ cho người nào đó  nghe được, “Này cho dù là hoa khôi đầu bẳng của tiểu quan quán cũng  không thể so sánh được!” Nàng hiển nhiên muốn chọc cho người nào đó tức  giận.
Dám lấy bản thiếu chủ so sánh với đám kỹ tử ti tiện kia! Nữ  nhân gan lớn chết tiệt này, muốn chết! Phượng mâu hắn tràn ngập thịnh  nộ nhìn Liễu Thần Phong chằm chằm, không ngờ làm cho đáy lòng Liễu Thần  Phong dâng lên một cỗ cảm giác rất quái dị, nàng không xác định lắm  nhưng có cảm giác mình đang là một vị chúa tể còn nam nhân là con mồi  mặc nàng xử trí vậy….
Liễu Thần Phong nhíu mày có chút không hờn  giận, nàng ghé vào trên người nam nhân, hai người đối mặt song song với  nhau, mà bàn tay nàng vẫn chạy qua chạy lại trên người hắn, đương nhiên  sẽ không bỏ qua hầu kết chuyển động kia. Liễu Thần Phong bỗng nhiên cúi  đầu, nhẹ giọng mở miệng bên tai hắn, “Ngươi yêu mị như vậy, thế gian làm  gì có chỗ đứng cho nữ nhân nữa?” 
Dứt lời nàng còn không quên thổi một ngụm nhiệt khí vào trong vành tai.
Trong  mắt hiện lên một đạo ánh sáng âm nhu mị hoặc, một nam nhân như vậy mặc  cho nàng thích làm gì thì làm, nàng thật đúng là giải hận được rồi! 
Loại  tiện nghi như thế này không phải ai cũng có cơ hội được nhận! Nàng có  nên ăn thêm một chút phúc lợi hay không đây? Liễu Thần Phong nghiêng  người, tầm mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm vào hạ thân của hắn.
Ngón  tay di động cuống phía dưới người nam nhân, thời điểm nàng sắp động đến  tiết khố của hắn thì liền dừng lại, nàng quay đầu lộ ra khuôn mặt quỷ  dị khó lường lại tiếc hận lắc đầu, “Đáng tiếc, nếu lúc trước ngươi từng  đụng vào nữ nhân khác không phải cô nãi nãi sẽ lây bệnh hoa liễu này nọ  khi đụng ngươi sao? Không đáng giá, rất không đáng giá!” Liễu Thần Phong  lại lắc đầu thở dài, nhưng mà ngón tay lại cởi ra tiết khố của hắn.
“Ngươi  trừng mắt ta làm cái gì?” Liễu Thần Phong mê mang nhìn ánh mắt quái dị  của hắn, lộ ra khuôn mặt vô cùng vô tội, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?”  Liễu Thần Phong động người một cái thay đổi tư thế, khuỷu tay chống đỡ  lồng ngực nam tử nhìn lên. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện