[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 31 : Ấn kí
                                            .
                                    
             “Như thế nào?” Trong  phòng, nam nhân một thân hắc y cúi đầu nhìn mật chiết (@@) trong tay,  thanh âm bình thản mà có nhiều từ tính hỏi người đứng ở dưới, một cỗ khí  thế đế vương không giận mà uy trực tiếp xuất ra.
“Xin thứ tội  cho thuộc hạ nói thẳng, nói theo lẽ thường, vị cô nương này hẳn là đã  sớm rời xa nhân thế rồi.” Lời này của Thiên Diệp vừa nói ra, lập tức cảm  giác được một cỗ áp lực sắc bén bắn về phía mình, làm cho cổ họng hắn  căng thẳng, sửa soạn lại lời nói đang muốn nói ra, Thiên Diệp cố gắng  kiên trì chính mình tiếp tục nói : “Bất quá, tuy thân thể nàng bị tàn  phá như vậy, nhưng được một cỗ nội lực thuần dương duy trì tính mệnh,  cũng nhờ cỗ nội lực này mới áp chế được ngoan tật trong người nàng…”
Nghe  đến đó, động tác xoay xoay mật chiết của nam tử dừng lại một chút, lúc  này mới ngẩng đầu lên, phượng mâu lãnh khốc sâu thẳng bắn ra một cỗ mũi  nhọn tràn ngập hàn khí quỷ bí : “Phế nhân?” 
Trong lòng Thiên  Diệp liên tục thở dài, quả thật làm cho người ta thương tiếc, ngay cả  khi nàng có trong người có một cỗ nội lực thâm hậu như vậy, nhưng bất  quá cũng chỉ giống kính hoa thủy nguyệt mà thôi (Nôn ma là nhìn chứ không dùng được đó), “Nàng có thể sống được đến bây giờ, có thể xem như kì tích.” Thiên Diệp cảm khái ngàn vạn.
Nhưng  mà, ngay tại thời khắc Thiên Diệp dứt lời, hắn cảm giác được thân thể  mình run lên, cả người nháy mắt quỳ gối sụp xuống dưới sàn, trong khoảnh  khắc này mồ hôi lạnh túa ra ướt hết sau lưng, âm phong dày đặc kia quả  thực làm cho người ta cảm thấy mao cốt tủng thiên, “Thiết chủ tha lỗi.”  Sắc mặt Thiên Diệp hoảng sợ vô cùng.
“Ngươi biết nên làm như thế  nào?” Lời nói băng liệt của nam tử làm cho cả người Thiên Diệp như xuất  hiện vết nứt, liên tục gật đầu.
Cả người giống như bị chết chìm  trong biển máu, hô hấp mỏng manh, mệt mỏi vô lực, một cỗ hàn khí ở trong  cốt tủy từng tấc lan tỏa khắp toàn thân. 
Lại đột nhiên từ đâu đó,  có một cỗ nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể, giằng co cùng một chỗ với hàn  khí, một lạnh một nóng ở trong cơ thể làm cho cả người nàng giống như  có ngàn vạn con kiến không ngừng gặm cắn.
Hô__
Liễu Thần  Phong mở mắt, trước mặt một mảnh mông lung, xương cốt toàn thân nàng  hiện tại giống như bị người dùng sức nghiền nát qua, cả người mềm nhũn  như một cái túi da. Đau đớn nơi đầu vai kéo đến từng đợt đánh vào thần  kinh Liễu Thần Phong.
“Ngươi tỉnh rồi.” Đang chìm trong mê mang, đột nhiên có một đạo tiếng nói xa lạ đánh vỡ suy nghĩ của Liễu Thần Phong.
Liễu  Thần Phong nhíu mày lại, hai tròng mắt dần dần nhìn thấy một nam tử  đứng trước giường, hắn là một nam tử tuấn mỹ, từ trên người hắn có thể  ngửi thấy hương thảo mộc thơm ngát.
“Ngươi?” Liễu Thần Phong khàn khàn phun ra một chữ, khoang miêng khô cạn nóng bỏng làm nàng nhanh chóng ngậm chặt miệng.
“Ngươi  hôn mê hai ngày rồi, thân thể rất yếu.” Nam tử tránh ra vị trí vừa rồi,  gọi vào một nữ nhân. Trong tay nữ tử bưng một chén dược, nàng từ đầu  đến cuối đều cúi thấp đầu không dám trực tiếp nhìn ánh mắt Liễu Thần  Phong. 
Nàng ta cẩn thận dùng thìa nhỏ uy dược giúp Liễu Thần  Phong, nước thuộc cực kì chua sót tràn vào trong miệng, kích thích lưỡi  nàng, bất quá mặt Liễu Thần Phong không biến sắc dù chỉ một chút. Thực  chất nàng từng uống nhiều loại thuốc khó uống hơn thế này nhiều, chén  dược này mà gặp số dược kia chắc phải gọi bằng sư phụ.
Một chén  thuốc trôi qua yếu hầu, khoang miệng Liễu Thần Phong đã tốt hơn nhiều,  đau đớn trong cơ thể cũng giảm đi không ít. Thần trí dần rõ ràng, tầm  mắt cũng sáng sủa hơn nhiều, Liễu Thần Phong đánh giá hai người trước  mắt, ánh mắt lạnh như băng của nàng dừng lại trên người nữ tử kia một  lúc lâu.
“Ảo Mộng,  ngươi xuống nhìn một chút nấu thuốc đi.” Nhìn  được cảm xúc Ảo Mộng không tốt lắm, Thiên Diệp liền để cho nàng rời đi,  “Tại hạ là Thiên Diệp, là thiếu chủ mệnh lệnh cho tại hạ trị liệu cho  cô nương, thứ cho ta nói thẳng, thân thể cô nương thiếu hụt nghiêm  trọng, hơn nữa còn trúng kịch độc.”
Liễu Thần Phong cho hắn một  ánh mắt xem thường vô cùng, cái này nàng đã biết từ lâu, hiện tại hắn  mới nói ra căn bản là tự mình tốn nước miếng, vô nghĩa.
“Cũng may  thiếu chủ hạ thủ lưu tình, người sẽ không làm gì ảnh hưởng đến ngoan  tật trong người cô nương.” Thiên Diệp không chú ý đến biểu tình của Liễu  Thần Phong, tiếp tục nói, “Chống lại thiếu chủ không có cái gì tốt…”
Thiên Diệp giúp Liễu Thần Phong bắt mạch lại một lần, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt như trước, chưa từng buông lỏng.
Liễu  Thần Phong không để ý hắn, nhìn bên ngoài trời đã sớm tối đen, lại tiếp  tục nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Cho đến khi nàng tỉnh dậy đã là sáng sớm  ngày hôm sau, thật sâu thở ra một hơi, rốt cục cảm thấy thân thể có chút  khí lực.
Ảo Mộng bưng một chậu nước đi vào trong phòng, nhìn  thấy người trên giường nhìn mình chằm chằm thì sợ tới mức suýt nữa quăng  chậu nước đi chạy ra ngoài.
“Cô nương tỉnh rồi.” Ở trong kích  động, Ảo Mộng tìm được giọng nói của mình, mượn câu nói này che giấu đi  dị sắc bất thường của mình. Ảo Mộng đặt chậu nước lên kệ đầu giường, ở  giữa chậu nước là một bát dược đã không còn bốc khói nữa, đây là dược  cấp Liễu Thần Phong dùng ngay.
Ảo Mộng nâng Liễu Thần Phong ngồi  dậy, làm cho nàng tựa người vào đầu giường, rồi sau đó dùng khăn tẩm ướt  chà lau hai tay giúp Liễu Thần Phong, trong phòng im lặng đến cực điểm,  thẳng đến khi Ảo Mộng bưng chậu nước rời đi vẫn không ai mở miệng.
Liễu  Thần Phong nheo lại ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại kia,  thần sắc thay đổi liên tục. Nàng đang muốn nâng tay nhưng bả vai lập tức  truyền đến đau đớn, nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy những lớp băng gạc  thật dày. Mân khởi môi, Liễu Thần Phong cắn chặt răng nanh, nàng suy yếu  nâng lên cánh tay trái, bóc từng lớp từng lớp băng gạc kia ra.
Tê….
Nhìn  thấy rõ ràng tình huống bả vai của mình, Liễu Thần Phong chậm rãi hít  một luồng khí lạnh, vết máu thật dài trên bả vai, mơ hồ nhìn thấy cả  xương trắng bên trong. Toàn thân nàng phẫn nộ đến mức run rẩy, miết thật  chặt lấy băng gạc trong tay, móng tay cơ hồ đâm thủng cả bàn tay mình.
Trên  vết thương bả vai mình, chính là một đóa mạn hoa châu sa đỏ chói nở rộ  xinh đẹp, máu của nàng đang nuôi nụ hoa kia. Nụ hoa kia dường như có một  sinh mệnh ở bên trong, nàng có thể cảm nhận được linh hồn run rẩy của  nó tương liên với bản thân mình, đó là một loại cảm giác xuyên thấu  xương cốt.
Vết thương do mũi tên găm sâu vào da thịt, tiến nhập  xương cốt này Liễu Thần Phong không bao giờ quên, vì mỗi mũi tên này  nàng phế một tay Tiễn Hào Duy, thiết kế bẫy rập cho hai huynh đệ Kim Kỳ  nhảy vào... Vết thương chưa lành lại chút nào, hiện tại bị người hung  hăng rạch ra thật nhiều đường máu loang lổ....
Trước mắt một mảnh hỗn loạn, hai cánh môi gần như bị nàng cắn nát nhưng vẫn không ngăn lại hết đau đớn.
“Nam nhân chết tiệt!” 
Đột  nhiên, cửa bị người đẩy ra, khí lạnh âm lãnh theo bên ngoài tràn vào  trong phòng. Liễu Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp nam nhân một  thân hắc y đứng ở xa nhìn nàng chằm chằm. Liễu Thần Phong nhìn hắn tràn  đầy hàn khí, năm ngón tay bám chặt bả vai mình, dùng sức, tựa hồ như  nàng muốn đem nụ hoa Mạn Châu Sa kia xé rách khỏi da thịt mình.
Nhưng  nàng vừa đụng đến nó lại bị một cỗ khí tức cường ngạnh khống chế thân  thể. Nam nhân đi lên phía trước, nâng cằm Liễu Thần Phong, “Ngươi là nô  tài của bản thiếu chủ, phải có giác ngộ thân phận của mình.”
Thanh  âm trầm thấp không chứa một tia tình cảm, “Muốn đổi ý?” Ngón tay cái  của hắn lướt nhẹ qua cánh môi Liễu Thần Phong, dùng sức nắm chặt cằm  nàng, “Muộn rồi.”
Trước mặt Liễu Thần Phong tối sầm, nàng thực tức giận, người này quả là đủ âm hiểm bá đạo. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện