[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 3 : Đồng loại
                                            .
                                    
             
‘Ngươi ngủ yên  đi! Ta Yêu Ngư nếu đã trùng sinh đến thân thể này, sẽ thay nàng hảo hảo  sống tốt! Một đời này, nắm được thời cơ thích hợp, ta sẽ giúp ngươi giúp  nàng báo thù rửa hận, làm cho lời nguyền kia của ngươi trở thành sự  thật.’
Tiểu cô nương nhìn lên trời cao mênh mông, trời đã muốn sáng  rõ, mây trắng trên không trung như ẩn như hiện một khuôn mặt vui mừng  của phụ nhân đã chết kia, tựa như với lời hứa của nàng gật đầu đáp ứng.
____
Hắc  y nhân trên đỉnh vách núi canh chừng thật lâu vẫn chưa có ý rời đi, hắc  y nhân cầm đầu hướng xuống vách núi đen chửi thề : “Tiện nhân đáng  chết!” 
“Từ nơi này rơi xuống hoàn toàn không có cơ hội sống sót!”  Hắc y nhân bên cạnh hắn bình tĩnh mở miệng, “Kết cục như thế này ngược  lại cũng tốt!” 
Nhìn hắc y nhân cầm đầu kia vẫn còn có ý định chưa  buông tha, hắn tiếp tục mở miệng thuyết phục : “Nàng đã chết, mật thư  vậy cũng không có bất kì ai biết được, chúng ta không biết, cũng không  có bất kì ai biết.” 
Phẫn nộ trong mắt hắc y nhân cầm đầu này cuối  cùng hóa thành hư không, gật gật đầu, tra lợi kiếm kia vào vỏ : “Trảm  thảo trừ căn, hai tiện nhân cùng chết, cũng giúp chúng ta trừ bỏ hậu  họa.” Nam nhân nhìn về phía hắc y nhân phía sau mình.
“Rút lui.”
_____
Thời  gian từng khắc trôi qua, trong rừng rậm âm u lại là một khoảng trời bốn  mùa như xuân. Màu xanh mướt trải dài, bao phủ toàn bộ mặt đất, làm cho  một mảnh rừng nguyên sinh tràn ngập thần bí khó lường. 
Đúng lúc một  làn gió nhẹ lướt qua, làm cho lá cây sàn sạt rung động. Theo đó, giữa  trốn hoang sơ này thế nhưng xuất hiện một bóng người.
Thân thể gầy  yếu nhỏ bé đang cố sức rẽ ra bụi cỏ, nàng tập trung hết tinh lực, hao  phí bao nhiêu tinh thần muốn tìm tòi cái gì đó bên trong bụi cỏ kia.  Cánh tay nhỏ bé tràn đầy vết thương, từng đạo vết sẹo dữ tợn như ẩn như  hiện khiến người kinh hãi.  Cuối cùng tìm được cái gì, khuôn mặt nhỏ  nhắn vàng như nến của nàng xuất hiện thần sắc vui mừng hiếm có.
“Rốt  cục cũng tìm được ngươi.” Nàng thì thào tự nói với mình, trong mắt áp  chế không được vui sướng, bàn tay nhỏ bé kia hái được một trái cây màu  lục sắc, lập tức đưa vào trong miệng mà thưởng thức.
Hương vị chua  sót lập tức kích thích đầu lưỡi, nguyên bản cánh môi không một tia huyết  sắc chậm rãi chuyển đến một tầng hồng nhạt, phượng mâu có chút đứng  hình : “Lúc trước chính mình là Yêu Ngư, hiện tại nhìn thì chính là Tử  Ngư rồi (Cá chết)!” 
Tiểu cô nương dựa người vào thân cây thở phì phò, đôi đồng tử âm u không rõ nhìn chằm chằm phía trước….
Thân  thể của nàng thoạt nhìn dường như là một cái nha đầu bốn năm tuổi gì  đó, theo trên vách núi kia sớm đã bị thương nặng, lại khi đó trực tiếp  rơi xuống. Mặc dù nàng đã tìm mọi cách chữa trị, nhưng cũng chỉ là sơ bộ  nhất thời, trị được phần ngọn nhưng vô phương trị đi phần gốc. Nơi này  là rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi đều giấu diếm sát khí, khối thân thể  này lại yếu như vậy nàng có thể bảo tồn mạng sống đã là không dễ dàng.  Hiện tại không thể mong muốn gì hơn nữa.
Nếu là chính mình ở kiếp  trước, rừng rậm nguyên thủy đối nàng mà nói cũng chỉ là một loại thú  chơi vặt. Khúc Yêu Nhu nặng nề thở dài…… Thật sự là có chút tưởng niệm  chính mình ở kiếp trước.
Nghỉ ngơi một lát, Khúc Yêu Nhi đứng lên  tiếp tục đi về phía trước. Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ gặp phải quái thú gì  đó, nhưng chúng đều ngoan ngoãn đi đường vòng mà tránh ra nàng, chính  điều này cũng làm bớt cho Khúc Yêu Nhi nàng rất nhiều phiền toái. 
Càng  hướng sâu vào trong rừng, ánh sáng ngày càng yếu, nơi nơi đều là đại  thụ tán cây um tùm, thiết nghĩ nếu có ánh sáng cũng không thể chiếu  xuống dưới này đi. Dưới đất ẩm ướt mờ mịt, thật dễ làm cho người ta mao  cốt tủng thiên.
Kéo thân thể suy nhược đi về phía trước không có mục  đích, không có phương hướng. Không biết đi được bao lâu Khúc Yêu Nhi đột  nhiên nhận thấy xung quanh phát ra dị thường, hơi thở chợt biến. Từ  phía trước rất nhiều dã thú chạy lại đây, một bộ dáng không chạy nhanh  liền sẽ phải bỏ mạng, bọn chúng thế nhưng vẫn biết điều vòng qua nàng mà  bỏ chạy….
Nhìn theo dã thú chạy thục mạng ra phía sau chính mình,  Khúc Yêu Nhi quả thực ngạc nhiên, phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì?  Có thể làm cho dã thú hoang dại e sợ như vậy? Khúc Yêu Nhi khởi động  thân mình, nàng muốn đích thân đi nhìn xem một chút.
Nhưng là, không quá mấy bước chân, nàng giật mình trừng lớn tròng mắt, cả người sững sờ ra tại chỗ, ở nơi này, còn có, người đi!
Phía  trước không xa, có một tiểu nam hài cầm trong tay chùy thủ sắc bén ra  tay ngoan lệ, động tác lưu loát chém giết đàn dã thú có ý đồ công kích  xung quanh, kia là một bộ gió thổi mây trôi, lưu loát chuẩn sác, chỉ cần  vật chạm vào trên chùy thủ của hắn đều lập tức tẫn mạng.
Động tác  nhanh nhẹn tàn nhẫn như vậy! Khúc Yêu Nhi không khỏi cảm thán trong  lòng. Mà đúng lúc này, nam hài kia xoay người liền chú ý đến sự tồn tại  của Khúc Yêu Nhi. 
Bốn mắt nhìn nhau, thân mình Khúc Yêu Nhi run lên,  tâm không hiểu đột nhiên co rút, đôi mắt kia thực đặc biệt? Tự cao tự  đại, yên lặng như hồ nước băng lạnh, bên trong đó không có tức giận  không có cảm xúc, chỉ có thờ ơ, là đối với hết thảy xung quanh mình đều  thờ ơ!
Rõ ràng là một cái đứa nhỏ chưa hoàn toàn trưởng thành, cố ý  lại tản ra hơi thở như thế lão luyện, không lẽ hắn cũng là trùng sinh mà  sống lại? Nhưng rất nhanh Khúc Yêu Nhi liền phủ quyết ý tưởng này.
Mà  càng làm cho Khúc Yêu Nhi cảm thấy kinh tủng chính là  những thi thể  khổng lồ chung quanh hắn, đầu một nơi, tứ chi một nới, thi thể không vẹn  toàn đã muốn chất lên một tòa núi nhỏ, máu tươi theo đó chảy xuôi. Hổ  báo xung quanh thường mãnh thú hung tàn như thế nào, hiện tại nhìn thấy  đều tự động tránh đường!
Khúc Yêu Nhi nheo lại ánh mắt, trên gương  mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện một tia hiểu rõ, bọn chúng chính là sợ  hãi khí thế của nam hài kia, huyết tinh như vậy, đây chính là toát ra từ  nhận thức mà sợ hãi, sợ hãi cường giả mạnh hơn mình.
Cũng như chúng sợ hơi thở của Khúc Yêu Nhi nàng!
Nam  hài nhìn Khúc Yêu Nhi, tuy vẻ mặt vô ba như cũ nhưng trong lòng tràn  đầy không thể ngờ, không ngờ ở địa phương này vẫn có thể gặp được người  sống, hơn nữa so với hắn càng muốn nhỏ hơn. Rất nhanh gạt bỏ đi kinh  ngạc, đôi mắt hắn nhìn Khúc Yêu Nhi liền giống như nhìn vật chết bình  thường, tê liệt.
Khúc Yêu Nhi rõ ràng cảm nhận được một cỗ sát khí  khiếp người bao vây chính mình, nàng khi nào chọc cho hắn động sát ý?  Bất quá thật ngoài dự liệu của nàng, nam hài kia không có trực tiếp đối  nàng động thủ.
Hai người nhìn nhau như vậy hồi lâu, dài giống như một  thế kỉ, tiểu nam hài đột nhiên thu hồi ánh mắt, đồng thời thu hồi chùy  thủ xoay người rời đi.
Đồng từ Khúc Yêu Nhi đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, thật vất vả mới gặp được người khác, há có thể buông tha?
Tâm  niệm vừa động, bước chân Khúc Yêu Nhi liền theo phương hướng nam hài  đuổi theo, nhưng nàng cũng không nóng nảy, chính là dọc theo con đường  từ từ đi.
Liền như vậy, bên trong rừng rậm âm u phá lệ xuất hiện một  màn quái dị, hai tiểu hài đồng cùng nhau bước đi, một trước một sau,  không một người mở miệng. Nhưng hai người lại phá lệ ăn ý với nhau, tiểu  cô nương đi lại bất tiện, thân thể nàng quá yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ cần  nghỉ lại hồi sức, nhưng nam hài chưa bao giờ bỏ lại nàng quá xa___ bước  chân của nàm hài so với ngày thường, dường như chậm đi rất nhiều.
Trước  mặt hai người không có bất cứ dã thú nào dám đến gần, nơi hai người đi  qua mãnh thú đánh hơi thấy mùi đều tự động mở đường.
Hai người ở cùng  nhau thời gian dài, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc quá đối phương, cũng  chưa từng làm việc gì chung, giống như hai cái khách qua đường, không hỗ  trợ, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
*****
Khúc Yêu Nhi  cúi đầu nhìn bộ da thú rách nát trên người mình, bàn tay nàng hiện tại  tràn ngập những vết rách cùng vết sẹo xanh tím, nhìn bóng dáng lưu loát  phía trước, nàng nhếch lên khóe mắt__ đã nửa năm trôi qua. Nàng đã không  dưới một lần đoán xem thân phận của hắn, nhìn tà áo rách nát bên trong  lớp da thú, Khúc Yêu Nhi biết được, người này không phú thì quý, thân  phận chắc chắn không tầm thường, không hơn!
Gió lớn thổi qua, cảm xúc  mê man của Khúc Yêu Nhi lập tức bị đập tan, nàng bỗng nhiên cảm nhận  được nam hài kia hành động dị thường. Nàng cũng sâu sắc cản nhận được  không khí không tầm thường mà cơn gió kia thổi đến.
Vừa tới gần liền  nhận ra không khí tràn ngập căng thằng cùng khẩn trương, còn có mùi máu  tươi tràn ngập. Không giống mùi máu tươi của dã thú, nàng nhanh hơn bước  chân, đuổi theo mùi này mà đi. 
Càng đến gần, nàng dễ dàng nhận ra  thanh âm chém giết, còn có tiếng quái thú rống giận, còn có là thanh âm  tru lên thê thảm của_ con người.
Mi mắt Khúc Yêu Nhi thoáng động, đáy lòng kích động không thôi, rốt cục nàng đã thoát ra cái địa phương quái quỷ này.
Trước mắt chính là chiến trường, là đại chiến giữa người cùng quái thú . Chân thật tàn khốc và huyết tinh. 
Xác  thực mà nói so với tế lễ không khác biệt là bao, con người đứng trước  mặt quái thú khổng lồ kia giống như một đám kiến con, không hề có một  chút uy hiếp, không chịu nổi một kích. 
Quái thú một kích xuất ra, thân thể đám người lập tức bị xé rách, tứ chi gãy vụn. 
Đây là địa ngục, luyện ngục cũng không gì hơn cái này!
Một trận gió đảo qua, bên tai Khúc Yêu Nhi bỗng nhiên bay đến một chút thanh âm thần bí___ Long Giao.
Đầu một trận đau đớn, rồi lập tức khôi phục lại bình thường. Sao lại thế này? Trong lòng Khúc Yêu Nhi tràn đầy nghi hoặc.
Giờ  phút này, mãnh thú giết người, nam hài đứng phía trước hay chính Khúc  Yêu Nhi, đều không có ý muốn ra tay ngăn cản, hai người đứng đó lẳng  lặng nhìn một màn này.
Đột nhiên, cảm xúc nam hài kia dao động! Tuy  rằng chỉ là một chút rất nhỏ, nhưng Khúc Yêu Nhi rõ ràng nhận ra. Theo  phương hướng nam hài nhìn lại, ở bên cạnh chiến trường, có một đội hắc y  nhân đạp gió mà tới, cùng nhau đáp xuống gần nam hài. Thừa dịp Long  Giao không chú ý, liền một lần nữa phi thân đến trước mặt nam hài.
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.” Hắc y nhân một loạt quỳ xuống hành đại lễ, tiếng đầu gối người va chạm mặt đất phá lệ chói tai.
Nam  hài chắp hai tay ở sau người, gương mặt không chút thay đổi nhìn đến  mấy người trước mặt, sâu dưới đáy mắt xẹt qua một đạo u ám__ đến thật  vừa lúc, sau suốt ba năm.
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu  nhìn lại phía sau, lại phát hiện người phía sau đã sớm không nhìn thấy  tung tích, đáy mắt nam hài giật giật, rồi sau đó liền không phản ứng  nữa. 
Hắn một mình bước lên phía trước, ngạo khí bức người, dẫn theo hắc y nhân rời đi không một tia quyến luyến.
Nhìn  theo nam hài rời đi, Khúc Yêu Nhi từ trong tán cây đứng ra, nàng cũng  không liếc mắt một lần nữa, theo một cái phương hướng ngược lại mà đi.
Trên  chiến trường giờ phút này đã sớm không còn một người sống sót. Theo  từng bước chân của Khúc Yêu Nhi, Long Giao đang thưởng thức bữa ăn ngon  của chính mình cũng tự động buông tha tránh né.
Đứng giữa địa phương  nồng đậm máu tanh làm người ta buồn nôn, Khúc Yêu Nhi mày đêu không có  nhăn một cái. Bản thân đang muốn hướng theo phương hướng đã định rời đi,  đột nhiên bị một đạo ánh sáng lóe ra hấp dẫn.
Khúc Yêu Nhi nháy mắt, đi đến phía trước, đẩy ra thi thể chất đống bên trên, lại phát hiện ra một vật nhỏ.
Gương mặt ngàn năm không thay đổi rốt cuộc có một tia tan vỡ, đôi tay nhỏ bé run rẩy nhặt lên vật kia.
Linh Lung kết!
Dĩ nhiên là Linh Lung kết!
Gắt  gao nắm chặt trong tay, không biết nên buồn, hay là vui, ngay cả khi bị  máu nhuốm thành màu đỏ, Linh Lung kết vẫn như cũ phát ra hào quang chói  mắt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thỏa mãn thở ra một hơi, một lần nữa mở ra đôi mắt đã muốn khôi phục như lúc ban đầu. 
Bước chân tiếp tục đi về phía trước, rừng rậm kia nháy mắt lạc vào xa xăm. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện