[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 26 : Yếu nhân
                                            .
                                    
             Hương bị hoa đào tràn  ngập trong không khí, phóng mắt nhìn thật xa cũng không có gì ngoài màu  xanh lục bao quát hết thảy rừng đào này, người trước mắt đã biến mất vô  tung vô ảnh nhưng mùi hương đào cùng một cỗ thanh u vẫn còn lưu lại  thoang thoảng, đủ để khắc trong tâm khảm Liễu Thần Phong.
Phục hồi  lại tinh thần, Liễu Thần Phong cảm nhận được trong tay áo có chút khác  thường làm bàn tay nàng run run.Chợt nhìn thấy vô số ánh bạc vụn vỡ theo  ống tay áo Liễu Thần Phong rơi xuống, rồi theo cơn gió cuốn đi thật xa.
Ba một tiếng, một thanh chủy thủ lủi thủi không chọn vẹn bị nàng đánh  rơi trên mặt đất, mặt Liễu Thần Phong đen xì, hung hang nhìn chằm chằm  cán chủy thủ của mình, trơ trọi dưới đất, chỉ hận không thể trừng cho nó  thủng ra vài cái lỗ.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh đều lặng  ngắt như tờ, một bóng người cũng không có. Liễu Thần Phong liền đi đến  trước bàn cờ kia, đầu ngón tay chạm vào những quân cờ lạnh lẽo, một cỗ  mát mẻ thoải mái đột nhiên chảy xuôi vào trong lòng. Nàng nhìn bàn cờ  vốn mờ mịt kia, trên mặt bàn bạch ngọc chính là một thế trận trắng đen  giao nhau, nhìn như rất hỗn loạn nhưng lại tạo ra một hình tròn không  lối thoát, khóe mắt hiện ra một tia châm chọc tự giễu, nói ra có lẽ  không ai tin được. Nói kiếp trước là ‘Yêu Ngư; hay vẫn là kiếp này, đối  với chơi cờ nàng đều không biết cái gì cả, mấy thứ này chắc chắn có liên  quan nàng nhưng nàng không nhận thức được chúng nó!
Liễu Thần  Phong mân miệng, thân thủ một tay đảo loạn hết bố cục của bản ờ kia, rồi  sau đó bắt đầu hạ cờ  lại từ đầu. Nàng bắt đầu bố trí một chút, chỉ  chốc lát sau liền hài lòng vỗ vỗ tay, khóe môi giơ lên một độ cong vô  cung gian trá. Rồi sau đó nàng liền hướng đến một phương mà đi. Bước đi  trong một Đào Lân trụi lủi như vậy, không có hơi thở nguy hiểm gì, nàng  đi một đương đều bình bình an an.
Đợi cho Liễu Thần Phong rời đi,  hắc bào nam tử vừa mới li khai lại một lần nữa quay trở lại bãi đá, hai  tay chắp sau người, phượng mâu thâm thúy quỷ dị chiết xạ ánh sáng của  những quân cờ màu trắng hiện lên những điểm tinh mang. Trên mặt bàn bạch  ngọc kia, những quân cờ màu trắng xếp hàng theo thứ tự, chẳng qua tương  đối hấp dẫn ánh mắt người khác chính là những quân cờ bằng phỉ thúy  xanh thẫm kia, đang vòng lên thành một khuôn mặt tươi cười, tuy rằng sự  sắp xếp vô cùng đơng iarn, nhưng độ cong vừa văn gợi lên kia làm cho  người ta thấy một cảm giác tà ác không nói nên lời.
Phượng mâu  lạnh như băng đảo qua bàn cờ, tay áo bào ở trong không trung vung lên  tạo thành một đường vòng cung, một tín thư từ trong tay áo bay ra ngoài,  mà ngay tại thời điểm ở trong không trung đó đã bị một đạo lực lượng  đánh tan thành tro bụi. Nam tử nhìn về phương hướng Liễu Thần Phong rời  đi, phượng mâu nheo lại:
“Yếu như vậy.” Bỏ lại ba chữ lãnh khốc như vậy, hắn liền biến mất hoàn toàn ở trong Đào Lâm.
Liễu  Thần Phong trở về căn nhà nhỏ trước đó, sắc mặt buộc chặt như trước,  vừa bước vào trong phòng liền sâu sắc nghe thấy có gì đó dị thường.
“Tiểu  thư!” Nô Nhi kính cẩn đứng ở một bên, nhìn ánh mắt Liễu Thần Phong liền  cúi đầu trốn tránh, sắc mặt cũng dường như không khỏe.
Liễu Thần  Phong ngồi xuống ghế, đánh giá Nô Nhi, liền chú ý đến cánh tay trái của  Nô Nhi, “Như thế nào?” Liễu Thần Phong nhíu mày, “Là vì mặc liên sao?”  Tuy hỏi nhưng giọng điệu nàng khẳng định mười phần, Nô Nhi thay đổi sắc  mặt, Liễu Thần Phong càng phát ta nghiền ngẫm.
“Lần này là ai?”
Khuôn  mặt cứng ngắc của Nô Nhi toát ra một tia hung tàn, “Nhi tử Tả tướng,  Tiễn Hào Duy!” Nô Nhi quyết tâm kiềm chế hung phấn của mình, nhìn về  phía Liễu Thần Phong, “Tả tướng treo cái giá trên trời muốn mua mặc  liên, nghe nói là vì chân của Tiễn Hào Duy…” Đây chính là một cơ hội tốt  nha!
Liễu Thần Phong gõ ngón tay trên mặt bàn, nhìn Nô Nhi, “Cho  nên liền tự mình động thủ, làm cho chính mình biến thành như vậy?” Ngữ  điệu thanh âm đều vô cùng uyển chuyển bình thường, nhưng mà Nô Nhi vừa  nghe đến liền biến sắc. Liễu Thần Phong lại không để ý đến thần sắc biến  hóa của Nô Nhi, lập tức khẽ cười một tiếng, “Coi như thông minh.” Nô  Nhi nghe được lời nói của Liễu Thần Phong, thần kinh khẩn trương buộc  chặt từ nãy đến giờ mới lơi lỏng buông xuống.
Chỉ có đả thảo kinh  xà, như vậy bước tiếp theo của nàng mới dễ dàng. Nhưng nhớ đến nam tử  mặc áo bào phiền toái hôm nay , lại nghĩ đến điều kiện trong lời nói của  hắn, Liễu Thần Phong liền cảm thấy đau đầu! Nâng tay vuốt một chút mi  tâm chính mình, mà động tác này vừa động liền đem cổ tay nàng hoàn toàn  bày ra.
“Tiểu thư!”” Nô Nhi nguyên bản đang ngoan ngoãn như mèo  con nháy mắt biến thành báo tử, “Đây là người nào không muốn sống!” Khí  thế Nô Nhi nháy mắt thay đổi.
Trên cổ tay trắng nõn vừa vặn có  một vết dây màu đỏ, hiển lộ ra vết xanh tím rõ ràng vô cùng chói mắt,  nhìn qua liền đoán được đối phương ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.
Liễu Thần Phong không muốn nói về vấn đề này, liền chuyển đề tài khác, “Động tác của Kim Kì cùng Kim Ngạn như thế nào?”
Nô  Nhi mím môi, tuy không cam lòng nhưng lại không dám hỏi lại, rầu rầu rĩ  rĩ nói, “Hủy của hắn một cánh tay, hiện tại có thể làm được cái gì?” Nô  Nhi miết miết một chút khóe miệng, “Đội danh dự đã hộ tống Hoàng quý  phi trở về trước, không khí rất là nghiêm túc. Sáng sớm hôm nay, Tiễn  Tiệp Hương cũng đã trở về phủ Tả tướng…”
Liễu Thần Phong đình chỉ  ngón tay, khóe môi liền giơ lên, Kim Kì, Kim Ngạn, Tiễn Hào Duy, Tiễn  Tiệp Hương, cộng thêm một cái Sở Mộng Hà… trăm ngàn lần đừng coi thường  thực lực của nữ nhân nha! Liễu Thần Phong thoải mái thở ra một hơi,  “Tính nhẫn nại của con người đại khái là không được lâu lắm, nhất là  tính tình nam nhân, càng đối với nhục dục tránh không thoát!” 
Liễu Thần Phong lắc đầu thở dài, “Chính là đáng tiếc, nàng không có cơ hội chính mắt nhìn một chút!” 
Thời điểm âm cuối của tiếng thở dài còn chưa biến mất, trước cửa liền trực tiếp xuất hiện một bóng dáng.
Nô  Nhi lập tức đem Liễu Thần Phong ra sau người bảo hộ, cầm chặt binh khí  trong tay, cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm. Hô hấp Nô Nhi ổn trọng  không chút bối rối, con người có chút nheo lại nhìn rõ đối phương là ai.
“Thiếu  chủ nhà ta cho tại hạ đến hỏi một câu!” Nam tử bước qua cửa, lời nói  phun ra đều tràn ngập khí phách nhìn chằm chằm vào người Liễu Thần  Phong, “Kỳ hạn ba tháng đã muốn bắt đầu hay chưa?”
Liễu Thần  Phong cười như không cười đánh giá nam tử nham hiểm trước mắt, lại nhìn  phản ứng biến hóa của Nô Nhi, Nô Nhi cũng không phải đối thủ của người  nam nhân này.
“Tự nhiên!” Trong lòng bế tắc một đoàn ác khí, liền  đem nam nhân yêu nghiệt kia ra mắng cơ số lần, Liễu Thần Phong lúc này  mới đứng dậy đi về phía trước.
Nô Nhi liền tính đi theo, nhưng  thời điểm đi gần nam tử kia liền bị hắn nâng tay cản lại, “Chỉ có một  người!” Nam tử cười tủm tỉm nhìn thần sắc căm tức của Nô Nhi, chính là  ánh mắt lạnh như băng trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Nô Nhi liền  vỡ tan.
“Không sao?” Liễu Thần Phong nghiêng đầu xua tay với Nô  Nhi “Đi làm chuyện của ngươi đi!” Liễu Thần Phong dứt lời liền đi ra  ngoài, ngoài cổng đã có một chiếc xe ngựa bình thường đợi sẵn, xa phu  một thân tử y nhìn thẳng về phía trước, nhưng con ngựa kéo xe kia lại im  lặng đến thần kì, đợi như vậy mà không gây ra chút động tĩnh. Liễu Thần  Phong liền biết người trước mắt thâm tang bất lộ.
Xe ngựa cất bước vững vàng, tốc độ không nhanh không chậm, cuối cùng biến mất ở ngã tư đường……
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện