[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 23 : Trò chơi chưa kết thúc
                                            .
                                    
             Lúc này Kim Kì đột  nhiên nhận được mật báo của ám vệ, cả người bỗng lâm vào trạng thái si  ngốc không nói nên lời, thần khí cả người cũng lập tức suy sút đi rất  nhiều, hai gò má cao nguyên bản vốn hồng nhuận cũng xám tro thâm trầm :
“Người  đang ở đâu?” Thật lâu sau hắn mới tìm lại được thanh âm của chính mình,  dưới chân khẽ động vài cái, lúc này mới lảo đảo đi ra ngoài, …
Dương  Thư Văn đang cùng Trử Hồng Giang bàn luận cái gì đó, vô tình phát hiện  thần sắc hoảng hốt của Nhị hoàng tử, hai người đều nhíu mày liếc nhìn  đối phương.
“Ta đi tìm điện hạ, ngươi ở lại xem xảy ra chuyện  gì?” Trử Hồng Giang thấp giọng nói với Dương Thư văn, rồi lập tức xoay  người rời đi.
Dương Thư Văn ngập ngừng một chút rồi liền đuổi theo bóng lưng Kim Kì.
Kim  Kì tùy người đi tới một mảnh rừng hoang cách Ngọc Ân tự không xa, nhìn  đến chính là một khối thi thể cả người nhiễm đầy máu. Gương mặt kia là  cỡ nào quen thuộc, hiện tại cho dù đã chết không nhắm mắt vẫn thấy rõ  được sự hoảng sợ cùng bướng bỉnh. Yết hầu khó chịu, ngay cả lồng ngực  đều cảm giác bế tắc, Kim Kì nghĩ muốn mình phải nói cái gì đó, nhưng thế  nào cũng nói không ra.
“Điện hạ, hãy nén bi thương.” Có người tiến lên lo lắng nhìn Kim Kì.
“Không,  không có khả năng.” Mặc dù chính mình tận mắt chứng kiến nhưng Kim Kì  vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này, “Đây không phải sự thật, tuyệt  đối không phải.” Kim Kì mím môi, sắc mặt trắng bệch, hắn cúi người xuống  nắm chặt lấy vạt áo của khối thi thể nằm trên mặt đất, “Đứng lên, bản  điện hạ mệnh lệnh ngươi đứng lên! Ngươi cấp bản hoàng tử đứng lên!” Kim  Kì vô thức giống lớn, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên tĩnh lạnh lùng như  băng.
Không biết qua bao lâu, Kim Kì mới chấp nhận nhắm mắt lại,  cơ hồ cơ bắp trên người đều buộc chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói :  “Hậu tang!”
Kim Kì đứng dậy, nắm chặt hai nắm đấm, gân xanh nổi  lên đầy cánh tay hắn, “ Thật to gan!” Kim Kì dần dần khôi phục bình  tĩnh, khoát tay cho thuộc hạ ý bảo đem thi thể kia nâng đi. Lúc này hắn  mới bắt đầu phân tích sự việc.
“Người có công phu vượt qua Thao  tại thành Vĩnh Thịnh này đếm không quá mười đầu ngón tay! Mà vết thương  lại ở vị trí ngay tại trái tim như vậy, nhất định là Thao đã phát hiện  cái gì bí mật quan trọng, nên bị người diệt khẩu.” Một gã nam nhân đứng  bên cạnh Kim Kì nghiêm túc nói.
“Tra, cấp bản hoàng tử tra thật  kĩ, Nơi này cách không xa Ngọc Ân tự, liền theo từ đây bắt đầu đi, nhất  định phải tìm bằng được manh mối cho bản hoàng tử!” Kim Kì chắp hai tay  sau lưng, ánh mắt tăm tối nhìn về phía trước. Răng nanh cơ hồ bị nghiến  chặt đến mức kêu ken két, hắn nhất định phải bắt được tên đầu xỏ nào đã  làm ra chuyện này!
--- ------ ------ ------ ------ --------
“Thao?  Ngươi xác định là Thao đã chết?” Kim Ngạn không rời mắt khỏi gương mặt  Dương Thư Văn, sợ bỏ qua một biểu tình ngập ngừng nào trên đó, lại nhìn  thấy Dương Thư Văn mười phần khẳng định gật đầu, lúc này Kim Ngạn không  kiềm chế mà cười to : “Tốt! Thật sự là trời cũng giúp ta.”
“Thao  vừa chết, cũng giống như bẻ gẫy một cánh tay phải của Kim Kì a!” Kim  Ngạn vui sướng cười lạnh, “Thao ở trong đội ngũ ám vệ hoàng gia nhưng là  một trong những cây mầm tốt nhất, lúc trước phụ hoàng đem người ban cho  Kim Kì ta đã thấy đủ bất công rồi.”
Dương Thư Văn cùng Trử Hồng  Giang đều bảo trì trầm mặc, đề cập đến chuyện tư mật của hoàng gia, bọn  họ không tiện phát biểu ý kiến. Chỉ có thể chuyển hướng đề tài, “Công  phu của Thao không kém, là ai lại có năng lực bậc này?” Trử Hồng Giang  nhíu mày nêu ý kiến, một người cứ như vậy bị giết ngay trên địa bàn của  mình, có phải làm người khác nên sốt ruột một chút không?
Dương  Thư văn trầm tư ngưng thần, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm  không tốt, hắn nhìn thần sắc hưng phấn quá độ của Kim Ngạn không thể  không nói ra suy nghĩ chính mình : “ Điện hạ, thế cục lúc này nhìn qua  có vẻ như bên ta có lợi, kì thực vẫn còn tồn tại rủi do phía sau."
Nhìn  ra được Kim Ngạn không có ngăn cản chính mình, Dương Thư Văn kính cẩn  mở miệng, “Lúc trước ám vệ bên ta bị người đánh lén, hiện tại tâm phúc  của Nhị hoàng tử bị giết, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy nhất định có  người muốn ở giữa châm ngòi ly gián!” Trong giọng nói của hắn không giấu  được lo lắng, “Sự tình chỉ sợ không kết thúc dễ dàng như vậy!”
Tươi  cười trên mặt Kim Ngạn lập tức cứng đờ, đáy mắt lập tức hiện lên một  tia không hờn giận, nhưng may mắn hắn vẫn còn giữ lại được lí trí của  mình. Kim Ngạn đặt tay lên phía trước của sổ, nhìn ra quang cảnh bên  ngoài rồi nhắm mắt lại, “ Trong lòng hắn chắc chắn không bình tĩnh như  mặt ngoài như vậy. Chỉ sợ hiện tại mới lo lắng thì đã muộn!”
“Ta  nghe thế nào cũng cảm thấy không rõ lắm?” Trử Hồng Giang nhìn hai người  trước mặt, giống như đang nghe hai lão hòa thượng ngồi thiền vậy, làm  cho hắn mờ mịt không hiểu, cho đến khi Dương Thư Văn viết cho hắn lại  một lượt, lúc này hắn mới hiểu ra trong nháy mắt, “Ta hiểu rồi, nói như  vậy…”
Nhưng lời nói của hắn còn chưa dứt thì bên ngoài liền truyền đến từng trận ồn ào.
“Nhị hoàng tử, điện hạ đang nghỉ ngơi, xin để cho nô tài thông báo….”
“Cút  ngay….. cẩu nô tài chết tiệt…cút…” Âm thanh tranh mắng cãi ầm ĩ, sau đó  có người phá cửa mà vào, lãnh ý sau đó liền theo âm thanh cửa mở kia mà  tràn vào.
Chỉ thấy Kim Kì sắc mặt đen thui bước vào, thế tới rào rạt, lãnh ý thâm trầm nhìn ba người trong phòng.
Kim  Ngạn thu liễm tâm tình, nhìn Kim Kì không kiêng kị xông vào trong thì  nhíu chặt mi tâm, “Ngọn gió nào đem Nhị hoàng huynh thổi tới nơi này  vậy? Ngươi không bên cạnh bồi Hoàng quý phi, lại đến nơi nghỉ ngơi của  bản hoàng tử là có chuyện gì?” Kim Ngạn vuốt vuốt một chút trường bào  không dính chút bùn đất của mình, trừng mắt cảnh cáo Kim Kì.
“Nhị  hoàng huynh, nói đi cũng phải nói lại, nơi này nhưng là cổ tháp, không  phải là chỗ cho ngươi dương cung tùy ý dương oai như vậy.”
“Kim Ngạn!” Kim Kì chỉ thẳng tay vào mặt Kim Ngạn, bộ mặt dữ tợn, khẩu khí lạnh giá cứng rắn mười phần, “Ngươi thật to gan!”
Tâm  Kim Ngạn lập tức trầm xuống, “Nhị hoàng huynh, thỉnh ngươi ăn nói cẩn  thận.” Hắn nhìn Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đã lui sang một bên,  không tính chọc người khác chú ý mới nhìn Kim Kì, “Tuy nói ngươi thân  phận là hoàng huynh của bản hoàng tử, nhưng cũng không thể đến hồ nháo  như vậy! Nơi này không thuộc địa phận hoàng cung, nếu để dân chúng nhìn  thấy ta còn ngại bị người chê cười!”
“Ba” Kim Kì đánh một chưởng  lên mặt bàn, “Tốt, tốt lắm, Kim Ngạn, ta xem ngươi lợi hại! Chúng ta chờ  xem! Lộc về tay ai còn chưa nhất định đâu!” Kim Kì càng rống lớn, cuối  cùng mới mang theo người rời đi.
“Làm sao có thể?” Im lặng  hồi lâu, Trử Hồng Giang kêu thảm nhảy dựng lên, hai tay hắn siết chặt  cạnh bàn, dường như muốn làm cho cạnh bàn nghiền nát mới thôi, “này như  thế nào ở trong tay hắn?” Thân thủ Trử Hồng Giang nâng từ trên mặt bàn  một khối ngọc bội phỉ thúy vô cùng tinh xảo, hận không thể trừng ra lỗ  thủng trên đó.
Dương Thư Văn vừa nhìn khối ngọc bội kia, sắc mặt  ngày càng u ám, quay đầu nhìn về phía Kim Ngạn. Kim Ngạn lúc này không  thể làm gì hơn, phun ra một ngụm chọc khí, “Xem ra, cũng có người nhớ  thương đến ngươi!” Ánh mắt Kim Ngạn hiển lộ ra một đạo sát ý hung ác,  tầm mắt lúc này cũng dừng lại trên khối ngọc bội trong tay Trử Hồng  Giang.
“Điện hạ, Hồng Giang bị người tính kế!” Trong lòng Dương Thư Văn căng thẳng, vội vàng mở miệng.
“Bản  hoàng tử không ngốc!” Kim Ngạn ổn định cảm xúc chính mình, “Bất luận là  trùng hợp hay bị người tính kế thì một khi tấm giấy này bị xé rách, lại  không thể khôi phục như lúc ban đầu.” Kim Ngạn nghiến chặt hàm răng,  “Nếu bản điện hạ biết ai ở sau dở trò quỷ, nhất định sẽ đem xương hắn  nghiền thành tro.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Phốc…”  Nô Nhi vốn là đang uống trà, đột nhiên không một chút hình tượng nào  văng hết trên mặt đất, cơ bắp trên mặt không tránh được run run, “ Tiểu  thư! Ngài….” Biểu cảm của Nô Nhi càng ngày càng phát ra phong phú, cái  này có thể gọi là mèo mù vớ phải cá rán không? Tùy tiện đem vật vứt ở  trên đường đi, liền có tác dụng như vậy! Trử Hồng Giang, chính là người  ngu xuẩn không đầu óc kia? Gặp phải tiểu thư, coi như số mệnh hắn không  hay ho!
Liễu Thần Phong đi phía trước bỗng ngoái đầu lại  cười, “Tiểu Nô nhi, người đàn bà chanh chua sẽ không có nam nhân yêu  thương nha!” Liễu Thần Phong một chút ý tứ nể mặt người nào đó đều không  có, nàng cười lạnh rồi rời đi.
Làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau,  nàng chẳng qua chỉ trợ giúp một chút. Dám tính kế nàng, sẽ cho bọn họ  biết cái gì là sống không bằng chết! Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu một  chút thôi, chuyện này, vạn lần không thể để kết thúc sớm như vậy!
Liễu Thần Phong sờ sờ tín thư vẫn giữ cẩn thận trong lòng, hiện tại là thời điểm nàng đi làm chính sự! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện