[Dịch]Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Sưu tầm
Chương 12 : Si nhi
                                            .
                                    
             Liễu Thần Phong khó  khăn di chuyển ra khỏi rừng trúc, miệng không ngừng ho khan, âm thanh  phát ra từ cổ họng đều là khàn khàn trầm thấp, có lẽ bị nàng đè nén quá  nhiều nên lần này bệnh tình bộc phát có chút lợi hại. Bàn tay vịn chặt  vào trên thân cây, càng bước đi cơn ho càng dữ dội, thân hình cũng bởi  vì ẩn nhẫn đau đớn mà run run…
Đúng lúc này từ phía sau nàng, một  cổ xe ngựa chạy đến, trên dưới cỗ xe đều đen thui, ngay cả thùng xe hay  bánh xe cũng vậy, khắp nơi đều phát ra một loại tử khí âm trầm quỷ dị.
Xe  ngựa kia không vì tình cảnh của Liễu Thần Phong mà dừng lại, nhưng tại  trong nháy mắt lướt qua nàng kia, Liễu Thần Phong chân thực cảm giác  được một cỗ cốt khí lạnh thấu xương trực diện vây lấy cơ thể nàng, hàn  khí theo lòng bàn chân lan thẳng lên đến dọc sống lưng nàng. Liễu Thần  Phong rất rõ ràng, hơi thở âm khí kia là tử bên trong xe ngựa đi ra.
Thân  thể Liễu Thần Phong suy yếu tựa vào thân cây nhìn xe ngựa đi ra, hai  tay vô lực buông thõng xuống bên người. Liễu Thần Phong nguy hiểm nheo  mắt lại, đáy mắt một lần nữa xẹt qua một đạo tinh quang, phương hướng xe  ngựa vừa rời đi, kia không phải là nơi ở của Nhất Trí đại sư sao?
Nàng  nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đến khi một lần nữa mở ra, bên trong đã  hoàn toàn sạch sẽ rõ ràng, lần sau nếu có gặp phải xe ngựa kia nàng nhất  định sẽ quay lại đi đường vòng!
Lảo đảo bước về phía trước, nàng  một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, đó chắc chắn là một cái đại  phiền toái, nhất định không nên đụng vào làm gì.
***
Màn đêm buông xuống nuốt trọng Ngọc Ân tự, âm thanh gõ mõ liên tục vẫn chưa hề ngừng lại.
Liêu Phòng. 
Hậu  viện Ngọc Ân tự được bố trí giống như một hệ thống phòng riêng, nơi này  là nơi ở của tăng nhân, cũng là dân chúng đến chùa bái phật nghỉ tạm  qua đêm, tầng lớp quý tộc đến Ngọc Ân tự tu hành ở đây cũng không ít  người. 
Liễu Thần Phong trực tiếp ẩn mình trong chỗ tối, từ khi  nàng bước vào trong Liêu phòng đến giờ đã nửa canh giờ trôi qua, vậy mà  gặp chỉ toàn lũ ruồi bọ đi lại linh tinh, gương mặt nàng đã đen lại từ  lâu, âm thầm thở hổn hển trong lòng.
“Tiện loại! Ngu ngốc! Đánh cho ta, hung hăng đánh cho ta! Cái gì gọi là quý công tử, cũng chỉ là cái người ngu mà thôi!”
Bất  ngờ, từ xa truyền đến thanh âm chửi mắng, ánh mắt vừa động, Liễu Thần  Phong liền chạy theo tiếng động đi đến, cuối cùng bắt gặp cảnh tượng một  đám hài đồng cầm trong đá cầm gậy cầm roi đánh đập thứ gì nằm dưới đất.
“Không  phải, cút ngay, cút ngay! Không phải ngốc tử, các ngươi mới là ngốc tử,  cút đi, cút đi…” Tiếng rống lớn của nam tử bỗng nhiên vang lên, trong  khẩu khí có chút ngốc, nhưng cũng đủ cho hơn mười đứa nhỏ này bị dọa cho  sợ hãi.
Một hồi lâu sau trong đám người mới có người phản ứng  lại, hắn thẹn quá thành giận hét lên : “Ngốc tử tàn phế nhà ngươi cũng  dám dọa bản thiếu gia, ngươi muốn chết!” Đứa nhỏ kia thần sắc dữ tợn,  hắn giương lên gậy gộc trong tay không kiêng nể đập đến trên người nam  tử kia.
Xuyên thấu qua khe hở, Liễu Thần Phong mơ hồ có thể nhìn  thấy một bóng dáng cao lớn giữa đám người. Người nọ trên người dính đầy  nước bùn đất, hắn muốn từ trong vũng buồn thoát ra nhưng vì ngoại lực  ngăn cản chung quy vẫn không thể làm được. Gậy gộc, roi da vô tình quật  trên người hắn, đau điếng vạn phần, hắn suy yếu nức nở, hai tay ôm đầu  mình cuộn chặt người lại, toàn thân đều phát ra run rẩy.
“Tránh  ra…” Đột nhiên, người đang nằm úp sấp trên mặt đất hướng tới một đứa nhỏ  chộp tới, trực tiếp đem hài tử đó quăng đi ra ngoài, những đứa nhỏ khác  thấy vậy một lần nữa sững sờ tại chỗ. Nam hài bị túm lấy kia nhanh  chóng đứng lên, lại bắt gặp một đôi con ngươi căm tức nhìn mình chằm  chằm, cả người lập tức run rẩy bất an, không biết làm sao.
Liễu  Thần Phong híp mắt, đá vụn nắm sẵn trong tay lập tức ném văng ra vang  lên những tiếng đá nện nặng nề trên tường, cũng văng lên trên bậc thang  phía xa, thanh âm thanh thúy kia làm cho bọn tiểu tử kia kinh tủng trong  nháy mắt.
“Có người đến đây! Có người đến đây, chạy mau, chạy  mau…..” Bọn chúng hoảng sợ dị thường, lập tức bỏ hết hung khí trong tay  chạy ra bốn phía thoát thân.
Chốc lát qua đi, nam nhân si ngốc  kia vẫn cuộn mình run run giữa đám bùn đất lầy lội hòa một chút máu  tươi, miệng hắn còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ cùng với  tiếng khóc rống đau đớn. Cách đó không xa, một chiếc xe lăn bị đánh  nghiêng sang một bên.
Trong chốc lát sau, hắn đột nhiên có động  tĩnh, hắn cào cào đất bùn ý muốn thoát khỏi hố bùn đó, nhưng có thể do  khắp mình đau đớn, cũng có thể do tay chân bị hạn chế, hiện giờ nhìn hắn  không khác gì một con chó bị đánh cho tả tơi, tay chân đều bị phế, muốn  trốn đi cũng không cách nào làm được. Một vũng bùn nho nhỏ thế nhưng  cũng thực khó khăn với hắn.
Liễu Thần Phong ở trong bóng tối đi  ra, nhìn từng chút một màn thê thảm chật vật trước mắt. Một nam tử tuổi  tác không nhỏ không lớn, hai chân tàn phế không thể cử động, hắn đang  dùng sức lực của cánh tay cùng thân mình cố gắng leo ra khỏi cái hố kia.
“Các  ngươi tất cả đều ngốc, ta không có ngốc! Không phải!” Hắn vừa nỗ lực  leo lên. Vừa tâm tâm niệm niệm nói như vậy, sự xuất hiện của Liễu Thần  Phong hắn không có một chút phát giác nào.
Liễu Thần Phong cúi  xuống nhìn hắn, trên gương mặt nàng không có chút biểu tình, chỉ lạnh  nhạt nhìn hắn, một chút ý tứ ra tay giúp đỡ hắn cũng không có. Nhìn nam  tử lê kéo thân mình đến chỗ chiếc xe lăn kia, nhìn hắn cố gắng vịn theo  xe lăn muốn đứng dậy, lại nhìn hắn mỗi lần cố gắng lại kết thúc bằng  thất bại. Cả người hắn lầy lội bẩn thỉu không chịu nổi, toàn thân còn  rách nát lộ ra những vệt roi dài do bọn nam hài kia để lại….
“Ngươi  cũng khi dễ ta! Ngươi cũng khi dễ ta ! Ô ô ô…Oa… ! " Lúc này, sau một  lần nữa làm mình đứng dậy thất bại, nam tử kia oa oa kêu to lên như một  oa nhi, một phen nước mũi, một phen nước mắt gào khóc lên.
Khóe miệng Liễu Thần Phong run rẩy nhìn một màn quái dị trước mắt, lại vẫn như cũ không có chút ý tứ giúp đỡ nào.
Dường  như lúc này nam tử đang khóc kia mới chú ý đến sự tồn tại của Liễu Thần  Phong, hắn đột nhiên ngừng khóc, trừng mắt rưng rưng nhìn về phía Liễu  Thân Phong, vẻ mặt thực ủy khuất.
" Ca ca..oa… " Dừng một chút,  nước mắt hắn lại bắt đầu không ngừng rơi xuống, có chút giống không cầm  được nước mắt, miệng cũng không ngừng hô khóc. Không ngờ hắn lại bỏ ý  định leo lên xe lăn, xoay người bò về phía hướng Liễu Thần Phong, một  tấc gần lại một tấc.
Liễu Thần Phong đứng tại chỗ, híp lại phượng  mâu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đầu nàng lúc này hiện lên một đôi  con người trong suốt sạch sẽ, đôi mắt kia như một vầng trăng lưỡi liềm  hiện giờ đang cong cong, tựa như rất vui vẻ. Một lần nữa mở mắt ra, lại  nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn nước mắt, thở dài một hơi, Liễu Thần  Phong rốt cuộc đi đến trước người hắn.
" Ca ca, có người khi dễ  Duy nhi… " Thân ảnh cao lớn của nam tử nằm trước người Liễu Thần Phong  tràn ngập ủy khuất, Liễu Thần Phong cũng nhìn được trong mắt đối phương  hoàn toàn là tin tưởng, đôi con ngươi trong sáng tựa như ánh sáng rạng  đông.
Liễu Thần Phong cúi xuống nâng thân mình nam tử đứng lên, cũng giúp đối phương ngòi lại lên xe lăn.
"  Đại ca ! " Lúc này, một âm thanh vội vàng truyền đến, người đến là một  nữ tử mặc y phục tăng y, nàng vừa đến liền bổ nhào đến trước người nam  tử kia, " Đại ca, ngươi thế nào. Làm sao đau ? Làm sao bị thương ? " Nữ  tử kia bức thiết kiểm tra trên dưới nam tử một lượt, giọng nói nàng mang  chút run rẩy không bình thường.
" Hương nhi ngoan ngoãn, ca ca  cứu, ca ca cứu… " Một bàn tay nam tử mềm nhẹ vuốt đầu nữ tử, một tay kia  không rời đi ống tay áo Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong nhìn bàn tay kia trắng nõn nắm chặt ống tay áo mình không rời, nhíu mày.
Nữ  tăng y kia dùng khăn tay cẩn thận lau sạch những vết ô bẩn trên mặt nam  tử, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Thần Phong, đây không  phải là nữ nhân vừa mới cùng Kim Kì nói chuyện trong rừng trúc sao ! 
Xinh đẹp động lòng người, đúng là một tiểu mỹ nhân nha ! 
" Cám ơn ân cứu giúp của công tử ! " Nàng làm một cái lễ trong phật môn đối với Liễu Thần Phong.
"  Chỉ là tiện đường đi qua mà thôi ! " Liễu Thần Phong không chút nào để  ý, nàng muốn rút lại ống tay áo của mình nhưng nam tử kia dùng sức quá  lớn, nàng căn bản không thể nào rút ra được. Cũng chính lúc này, Liễu  Thần Phong mới nhìn rõ diện mạo của hắn, ngũ quan rõ ràng sắc nét như  điêu khắc, tuy rằng còn  một chút bùn đất làm mất đi phong thái nhưng  không thể nào che lấp được ánh sáng tinh thuần trong đôi mắt kia dù chỉ  một chút.
Nữ tăng y cười nhẹ, nàng cũng không ghét bỏ bộ dạng như  tên ăn mày của Liễu Thần Phong chút nào, " Nếu công tử không chê liền  có thể để đại ca ta nắm tay áo một chút, đại ca ta đã thật lâu rồi không  có vui vẻ như vậy. "
Nàng nhìn đại cả mình ngây ngốc cười cười,  cũng cảm nhận được đại ca mình khẩn trương, liền vỗ vỗ tay đại ca an  ủi, "Công tử chắc cũng biết, đại ca ta không giống được người bình  thường, nếu ngươi không muốn, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. "
"  Không cần như vậy ! " Nam tử kia cố chấp hất tay nữ tử kia ra khỏi vai  mình, tội nghiệp nhìn về phía Liễu Thần Phong, " Ca ca, Duy nhi sẽ thực  ngoan, ca ca đừng đi, ca ca ở lại… " Hắn thực sốt ruột, hệt như một đứa  nhỏ trông ngóng được thưởng kẹo đường. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện