[Dịch]Tà Băng Ngạo Thiên - Sưu tầm
Chương 16 : Giết chóc, đột phá!
.
Đoàn người đi một chút lại ngừng, trên đường gặp không ít hồn thú, nhưng đều được tứ đại gia tộc xử lý ổn thỏa . Cơ bản Tà Băng cũng không phải đụng tay đến chuyện gì. Nhưng lại khiến Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong lo lắng muốn chết, chỉ sợ Tà Băng mới năm tuổi sẽ bị mệt, mà bọn họ quan tâm quá nên bị loạn, không hề phát hiện Tà Băng đi dọc đường ngay cả hô hấp cũng không từng thay đổi một chút nào .
Một ít người âm thầm chú ý Tà Băng đều một mảnh kinh hãi ! Bọn họ trên đường đi chuyên chọn nơi có nhiều hồn thú để đi, muốn khó xử Quân gia thiên tài công chúa, nhưng lại không ngờ Tà Băng lại không cần bất cứ ai dìu dắt ,đi lâu như vậy cũng không thấy một tia mệt mỏi, không khỏi càng cảm thấy quyết định của mình đúng đắn, tiểu nữ oa này nhất định phải đối sử thật tốt ! Dù không phải vì thực lực của Quân gia, cũng vì tiềm lực của Tà Băng rất lớn.
Tà Băng vẫn chú ý những người này, bọn họ tưởng tiểu kỹ xảo của mình nàng không biết sao , quả thực cũng quá khinh thường nàng. Kiếp trước Tà tôn có cái gì chưa trải qua ? Mọi người đều chú ý tới danh thiên tài, liệu có ai biết thiên tài có bao nhiêu khổ sở không ?
Dần dần mọi người đã bước vào trong Tử Kim Sơn, sắc trời cũng dần buông xuống, tìm một nơi rộng rãi thông thoáng, mọi người dừng cước bộ.
_”Hiện tại sắc trời đã dần tối, ban đêm tại Tử Kim Sơn không thể đi, hạ trại ngay tại nơi này đi, chú ý an toàn!” Bắc Ngạn nhị trưởng lão vung y bào, hai tay để sau lưng, rất có uy nghiêm nói.
Nghe tiếng của nhị trưởng lão , mấy vị công tử tiểu thư như được giải phóng, miệng xì xào nói chuyện , tất cả đều ngồi xuống.Vài vị dẫn dắt đội ngũ nhìn đám đệ tử, lại nhìn mấy người bên Tà Băng, nhất thời một trận rung đùi đắc ý! Thật là, đều công tử tiểu thư của các đại gia tộc, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy!
Theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy ba người Tà Băng, Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong đã nhanh chóng dựng lên lều trại của riêng mình, hơn nữa Tà Băng từ ngọc giới chỉ lấy ra một ít thịt hồn thú vừa mới bắt được. Ba người cho cái bụng cả ngày chưa ăn gì của mình ăn một bữa no nê .
Không gian giới chỉ ở Aucas đại lục cũng không khó gặp, chỉ cần có đủ tiền là có thể mua được, cho nên cũng không có người kinh ngạc. Nếu là người được sủng ái nhất của Quân gia tiểu công chúa ngay cả không gian giới chỉ cũng không có, mới làm người ta kinh ngạc nha.
Các đệ tử của các gia tộc khác cũng bắt đầu chuẩn bị lều trại cùng đồ ăn của mình, mọi người đã mệt nhọc một ngày cũng không thầm oán cái gì, một đám ăn xong liền trở lại lều trại ngủ .
Tà Băng cũng về lều trại của mình, ngồi xuống vận khởi Quy Nguyên Đốt Thiên bí quyết, sau trận chiến với đàn rắn, Tà Băng cảm giác được sắp đột phá cấp đầu của tầng thứ ba . Quả nhiên muốn thăng cấp nên đi đánh nhau sẽ rất nhanh a.
Bỗng dưng, Tà Băng mở hai tròng mắt tối đen của mình, hiện lên mỉm cười, chính mình vừa định tìm người đánh nhau, bao cát này là tự đưa tới cửa nha! Báo cho Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong ở cách vách, rồi Bắc Ngạn Phong lại đi báo cho các thành viên của tứ đại gia tộc.
Mọi người dần dần tỉnh dậy, một đè xuống tức giận rời giường đi ra ngoài lều trại. Tức giận ? Làm sao có thể không tức giận, mệt mỏi cả một ngày, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, lại bị người khác kéo dậy . Bất quá khi đi ra ngoài lều trại một khắc, liền lập tức hết giận.
Thiên? Kia là cái gì, chỉ thấy bốn phía mọi người là một đám đôi mắt xanh đang chằm chằm nhìn bọn họ.
Nha ! Trước gặp đàn rắn giờ lại gặp bầy sói ! Vốn là người có tính tình ôn hòa như nhị trưởng lão cũng không tránh được phun ra một câu thô tục.
_”Dật, Phong, có hứng thú hay không giết chóc một lần?” Tà Băng đôi mắt ẩn chứa nồng đậm hứng thú, đuôi lông mày nhếch lên , hướng hai người bên cạnh hỏi.
Hai người cảm giác được chiến ý của Tà Băng, lập tức cũng nhếch mi, khóe miệng gợi lên, Bắc Ngạn Phong nói:
_ “Thi đấu ? Tốt, nếu là thi đấu nhất định sẽ có phần thưởng!”
Hoa Thần Dật không nói gì, đôi mắt cũng toát ra nồng hậu chiến ý, hắn vốn là phần tử của chiến đấu.
Nhị trưởng lão nhìn này ba tiểu tử chỉ sợ thiên hạ chưa loạn này , nhất thời một trận đau đầu:
_”Ba cái tiểu tử kia, nhóm các ngươi đã hưng trí cao như vậy, vậy phần thưởng ta sẽ đưa ra!” Nói xong từ trong giới chỉ lấy ra một bao cổ tay màu trắng rất .
_ “Đây là thứ phòng ngự thánh hồn khí, ai thắng sẽ là của kẻ đó !”
Ba người nhìn nhau, cùng có thể nhìn thấy trong mắt rung động. Aucas đại lục hồn khí chia làm: hồn khí, thiên hồn khí, thánh hồn khí cùng thần hồn khí! Mà nay nhị trưởng lão lại mang ra thánh hồn khí cho bọn họ làm phần thưởng, không rung động không được.
Mà những người khác cũng chú ý tới đối thoại của mấy người, nhất là mấy gia tộc dẫn đầu, bọn họ vốn là rất muốn biết thực lực của Tà Băng, nhưng khi nhìn thấy nhị trưởng lão mang ra thánh hồn khí nhất thời cũng lắp bắp kinh hãi! Lúc này mấy đại gia tộc ôm thái độ xem diễn, đem đệ tử của mình để ở sau người.
Hoa Thần Dật thấy vậy ha ha cười, hồng y bay trong gió, khôi phục lại kiêu ngạo cuồng vọng ngày xưa:
_”Được! Hôm nay ba người chúng ta sẽ thi đấu một lần, ta đi bên trái, Bắc Ngạn Phong bên phải, phía trước liền giao cho Băng nhi !” Hoa Thần Dật sắp xếp như vậy để hai người có thể chú ý Tà Băng thật tốt, để tránh nàng bị thương.
Bắc Ngạn Phong gật gật đầu, Tà Băng khóe môi hới nhếch, lộ ra tươi cười tà tứ, ba người nhìn nhau cười, hướng bầy sói vọt đi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một đỏ ,một trắng , một lam tiến lên , chỉ nghe bầy sói không ngừng kêu rên, mọi người chỉ cảm thấy tim của mình đập liền hồi , sợ hãi .
Tà Băng giống như trước không sử dụng hồn lực, chỉ cần nắm chủy thủ, triển khai kĩ năng giết chóc cơ bản của nàng. Một đường tiến lên, phía sau là xác sói nhiều không đếm được, nếu mọi người nhìn kỹ , các xác sói toàn bộ là một kích bị mất mạng. Không có một vết thương nào nữa . Cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đang nhanh chóng lưu chuyển, Tà Băng gia tăng them tốc giết choc.
Hoa Thần Dật hồn Sư cấp 9 , khả năng đối phó với mấy hồn thú này rất bình thường vừa có thể bảo đảm không có nguy hiểm sau Tà Băng, vừa nhanh chóng ra nhập trận chiến dịch, cũng không thể để thua Tà Băng .
Bắc Ngạn Phong hưng phấn , đàn rắn trước giết chưa đã lại bị Tà Băng dọa . Trận chiến này phải triển khai thân thủ thật tốt .
Mọi người tầm mắt đã hoàn toàn bị bóng trắng trong bầy sói kia hấp dẫn, Tà Băng động tác bất khoái, nhưng là thực sắc bén, một loại sắc bén mà không có ngôn ngữ nào tả nổi, chỉ cần đao ra, là một kích mất mạng. Công kích của bầy sói dường như không có một chút uy hiếp đối với Tà Băng.
Năm tuổi, đừng quên, Tà Băng trước mắt chỉ có năm tuổi a! Cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không đến mức biến thái như vậy đi! Này… Qủa thật khiến người sống tức chết nha! Có một số người đều toát ra cái ý tưởng này trong đầu!.Nếu là thiên phú cao, mọi người có lẽ sẽ ghen tị, nhưng nếu là thiên tài này đã đạt tới độ cao mà mọi người không thể với tới, như vậy mọi người cũng chỉ có thể hâm mộ .
Mọi người lập tức ngây người, chỉ nghe một tiếng sói rống hùng hậu, khàn khàn còn mang theo một chút bi thương, mọi người biết, đây là Lang Vương ở triệu tập đàn sói rút lui.
Quả nhiên, bầy sói nhận được mệnh lệnh, liền nhanh chóng hướng phía sau lui đi, ba người thấy vậy cũng không đuổi giết tiếp. Đứng tại chỗ, nhìn đối phương, lại nhìn một đống xác sói bên người ,nhìn nhau cười!
Vì thế, ở trước mắt mọi người xuất hiện một màn: ba người tuyệt thế nhìn nhau mỉm cười, quanh thân chất đầy xác sói ,khí thế lăng nhiên, sát phạt quyết tuyệt.
Không đợi mọi người phản ứng, Tà Băng đã thẳng tắp quay trở về lều trại, cũng truyền âm nói với hai người mình sắp tăng cấp .
Nghe được Tà Băng truyền âm, hai người đầu tiên là cả kinh, theo sau canh giữ ở bên ngoài lều trại của Tà Băng, vì Tà Băng hộ pháp.
Lúc này, mọi người mới thoáng hoàn hồn, nhìn lều trại Tà Băng tựa như đang nhìn một quái vật. Mà Tây Môn Ngọc dẫn đầu Tây Môn gia sau khi nhìn thấy một màn này, vụng trộm đem lau mồ hôi lạnh, may mắn .May mắn hôm qua mình không cùng người gây thù chuốc oán . Nếu không đám người của mình không biết có thể trở về an toàn hay không .
Tà Băng trong lều không để ý mọi người bên ngoài nghĩ như thế nào, giờ phút này nàng chỉ chuyên tâm đối phó trướng ngại để lên cấp, không ngừng đem chướng ngại như thủy triều đang cuồn cuộn ép ra ngoài. Mà để đem nó đẩy ra không khỏi khiến Tà Băng toát mồ hôi hột, cố gắng, một chút nữa thôi.
Qủa không phụ lòng người, nước cũng ăn đá, huống chi là Tà Băng trong cơ thể có thiên tiên chân nguyên. Sau một hồi cố gắng kiên trì , Tà Băng đã đem trướng ngại kia giải quyết hết . Tà Băng lúc này cảm thấy toàn thân sảng khoái, cảm nhận được chân nguyên chảy qua tứ chi, kinh mạch của mình.
Rốt cục đột phá tầng thứ ba . Tà Băng chậm rãi mở hai tròng mắt, nhìn tà áo tuyết trắng của mình bị dính nhiều máu tươi, không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài lều trại.
Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong nhìn thấy Tà Băng đi ra, hai người đều yên tâm. Nhìn hai người vẫn bảo vệ mình, Tà Băng trong lòng ấm áp.
_ “Các ngươi nhanh đi tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi, ta không sao !”
Hai người nghe Tà Băng nói như thế, nhìn xuống quần áo của mình cũng nhíu mày, hướng Tà Băng nói hai câu, liền hướng lều trại của mình đi đến.
Tà Băng nhìn hai người rời đi, vận khởi công pháp hướng thần thức điều tra hướng hồ nước bay đi, nàng cần phải tắm rửa thật kĩ một chút.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện