[Dịch]Tà Băng Ngạo Thiên - Sưu tầm

Chương 124 : Trừng Trị Mị Yêu

Người đăng: 

.
Bạch Hổ vương có chút mặt đỏ tai hồng khi bị Tà Băng nói như vậy, ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nỉ non : “Khụ khụ, có thể chừa cho ta chút mặt mũi được không?” Bạch Hổ vương nói như vậy khiến cho tâm tình Tà Băng vui vẻ, không nghĩ tới Bạch Hổ vương lại đáng yêu như vậy, tứ đại chủng tộc của hồn thú chi lĩnh, trừ bỏ tộc trưởng của Tử Kim Cự Long có bối phận như gia gia, còn tam tộc đều là những người đồng lứa. “Bạch Hổ vương, nữ nhân này yên ổn không có việc gì làm nên muốn sinh sự, ngươi nghĩ Quân Tà Băng dễ khi dễ như vậy sao?” Tà Băng nhíu mày, rất muốn trêu đùa Bạch Hổ vương đáng yêu này, lúc không nói lời nào thoạt nhìn rất uy nghiêm, nhưng nói chuyện thì quá đáng yêu. “À, còn sống là được.” Bạch Hổ vương giương mắt nhìn về phía Mị Yêu, tay sờ cắm trưng ra bộ dáng nghiêm túc nói. Tà Băng đang đứng ở giữa không trung rõ ràng run lên một chút, thiếu chút nữa đã ngã xuống, cực phẩm nha, Bạch Hổ vương này tuyệt đối chính là một kẻ cực phẩm dở hơi, được rồi, còn sống là được. Tà Băng tiếp tục nói chuyện với Bạch Hổ vương nữa, trực tiếp phi thân đến bên cạnh Mị Yêu, khóe miệng cong lên, nhìn Mị Yêu quần áo tả tơi đang hôn mê, ngồi xổm xuống, lấy một viên đan dược trong ngọc giới nhét váo miệng nàng ta. Nhìn đan dược tiến vào miệng Mị Yêu, Tà Băng liền đau lòng, đan dược này bỏ sức ra luyện vậy mà lại để một hồ ly tinh dùng. Đan dược lập tức có hiệu lực khi tiến vào cơ thể Mị Yêu, đôi mắt run rẩy mở ra, lập tức trước mắt xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập ý cười của Tà Băng, ánh mắt mê mang của Mị Yêu lập tức trở nên âm ngoan vô cùng. “Loài người chết tiệt kia! A, ngươi đã làm gì với ta? Hồn Lực của ta đâu? Lực lượng của ta đâu?” Mị Yêu nhìn thấy Tà Băng liền muốn sử dùng Hồn Lực tiếp tục công kích, không nghĩ tới lại cảm thấy cơ thể không còn một chút lực lượng. Tại thế giới cường giả vi tôn này, nhất là tại hồn thú chi lĩnh cá lớn nuốt cá bé này, không có lực lượng đại biểu cho điều gì? Tuyệt đối so với cái chết còn muốn thống khổ hơn! Ở Áo Tạp Tư đại lục, phế đi Hồn Lực của nàng so với việc giết nàng còn khiến nàng thống khổ hơn. “Lực lượng của ngươi à, lúc nào ta muốn trả cho ngươi thì sẽ trả.” Tà Băng cười như vô hại, bộ dáng xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, Mị Yêu cũng không thưởng thức nét đẹp của Tà Băng, nhưng Tà Băng lại làm cho Mị Yêu thiếu chút nữa hít thở không thông. “Mị yêu a, ta dường như không có chọc giận gì tới ngươi nha, vừa tiến vào hồn thú chi lĩnh liền nhận được một phần đại lễ à.” Tà Băng nhìn khuôn mặt đỏ bừng so không hít thở được của Mị Yêu, tiếp tục nói. Mị Yêu hừ lạnh một tiếng, dời đi ánh mắt đang đặt trên người Tà Băng: “Hừ, muốn giết muốn chém… A, vương, ngài nhanh cứu ta, người này chạy đến chổ chúng ta muốn giương oai, còn dám đả thương ta, vương a…” Mị yêu đảo mắt nhìn thấy Bạch Hổ vương, đôi mắt lập tức trở nên hoảng sợ vô cùng, lớn tiếng khóc lóc kêu gào với Bạch Hổ vương. Bạch Hổ vương thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, hồ ly ngu xuẩn, nếu Tà Băng thật sự muốn đại náo hồn thú chi lĩnh, nơi này đã sớm bị nhân loại biến thái cùng đồng bọn biến thái của nàng làm cho long trời lở đất . “Di? Ta không có nói cho ngươi biết Bạch Hổ vương đã giao cho ta quyền xử trí ngươi sao?” Tà Băng thốt lên nghi hoặc làm cho thanh âm khóc lóc kêu gào của Mị Yêu lập tức ngưng bặt, người này đang nói cái gì? Bạch Hổ vương đem nàng giao cho người này xử trí ? Làm sao có thể? ! “Mị yêu, ngươi can đảm dám vi phạm mệnh lệnh của bổn vương, muốn tìm cái chết sao?” Bạch Hổ vương lại khôi phục uy nghiêm vô cùng vương giả phong phạm, lạnh lùng nói với Mị Yêu đang kinh ngạc. Mệnh lệnh Vương giả không thể làm trái! “Vương, Mị Yêu, Mị Yêu chính là muốn thay ngài nghênh đón khách quý, nhưng không nghĩ tới người này không nói gì đã cắt mất một caí đuôi của ta, vương, ngài sao lại oan uổng ta như vậy?” Mị yêu điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch Hổ vương, đáy mắt xuất hiện nồng đậm bi thương, nếu không phải Tà Băng mới vừa đại chiến một trận với nàng ta, sợ là nàng cũng nhìn không ra Mị Yêu đang nói dối, hiện tại cái nhìn của Tà Băng đối với tộc cửu vĩ hồ càng ngày càng kém . “Nga? Nguyên lai Bạch Hổ vương hậu dùng cửu vĩ hợp nhất để nghênh đón khách nhân, vậy ngươi nói ta có nên đáp lễ đáp lễ cho ngươi?” Tà Băng tiến lên hung hăng nắm cằm Mị Yêu, đáy mắt hiện lên một tia thị huyết sáng bóng, cho rằng Quân Tà Băng nàng là đứa ngốc sao? “Vương…” trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp điềm đạm đáng yêu của Cửu vĩ hồ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, sợ là ai nhìn vào đều cảm thấy đau lòng, nhưng chiêu này của Mị Yêu lại không có chút tác dụng gì với Bạch Hổ vương. Bạch Hổ vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nơi khác, đôi mắt màu trắng có chút ngưng trọng, cửu vĩ hồ bộ tộc, các ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Thật sự nghĩ rằng mị yêu có thể khống chế bổn vương? Không khỏi quá coi thường Bạch Hổ vương ta! “Cửu vĩ hồ à, lần trước cửu vĩ hồ bị ta đánh chết ở thất thải hồ có quan hệ với ngươi? Muốn báo thù cho nàng ta?” Tà Băng nghĩ lại liền nghĩ tới cữu vĩ hồ yêu bị nàng chặt đứt 9 cái đuôi ở thất thải, cùng với việc thần sác của Mị Yêu khi nàng sử dụng Nguyệt loan đao, Tà Băng đại khái đoán ra hai cửu vĩ hồ này sợ là có chút quan hệ. “Chính là tỷ tỷ của ta, bất quá ta còn muốn cảm tạ ngươi đã loại bỏ ả, ha ha, báo thù? Chỉ bằng ả hồ ly đó cũng đáng Mị Yêu ta ra tay ư?” Mị yêu nghe Tà Băng nói, liền hừ lạnh một tiếng. Cữu vĩ hồ lúc trước bị Tà Băng đánh chết tên là Mị Cơ, là tỷ tỷ của Mị Yêu, hai tỷ muội từ nhỏ đã bất hòa, đều muốn mượn cơ hội loại bỏ lẫn nhau, chính là Mị Cơ không có mắt, chẳng những trêu chọc Tà Băng, còn đánh chủ ý lên mấy người Quân Tà Trần, chạm vào nghịch lân của Tà Băng, kiểu chết như vậy quả thực đã rất tiện nghi cho Mị Cơ ! Tà Băng thản nhiên cười, cửu vĩ hồ yêu tộc, luận thực lực thì rất cường đại, kỳ thật tuyệt không hơn tứ đại chủng tộc khác, nhưng ám lưu trong tộc như vậy, muốn siêu việt hơn tứ đại chủng tộc, bọn họ quả thật mơ mộng hão huyền! Một chủng tộc muốn tại địa phương cá lớn nuốt cá bé này sinh tồn, đi cùng với thực lực cường đại, trọng yếu nhất chính là đoàn kết nhất trí! Nếu có ngoại tộc xâm nhập, cho dù là loại người ích kỷ hay tham lam cũng sẽ nhất tề xuất động liên hợp lại đuổi kẻ thù bên ngoài, đây cũng chính là lý do vì loài người ở Áo Tạp Tư đại lục chiếm cứ vị trí chủng tộc cường đại nhất! Mà cửu vĩ hồ chủng tộc này, sự đố kị ganh ghét rất cao, chủng tộc như vậy có thể được như hiện tại đã rất khó khăn rồi. “Mị yêu, ngươi cảm thấy ta hồi báo sự nhiệt liệt hoan nghênh của ngươi như thế nào đây? Hử?” thanh âm thản nhiên mang theo ý cười lại làm cho Mị Yêu run rẩy cả da đầu sau khi nghe được, tỷ tỷ của nàng chết như thế nào nàng cũng đã nghe nói qua, người này thật sự tâm ngoan thủ lạt như lời đồn trong tộc nha? “Hừ, Mị Yêu ta hôm nay ở đây, Bạch Hổ vương ngươi vô tình cũng đừng trách Mị Yêu ta vô nghĩa!” Mị Yêu đôi mắt chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với Bạch Hổ vương, vốn định giữ cho Bạch Hổ vương ngươi một mạng, không nghĩ ngươi lại vô tình như thế, vậy thì đừng trách Mị Yêu ta! “Mị Yêu, nhớ truyền âm nói cho cửu vĩ yêu hồ tộc biết, Bạch Hổ tộc không thể xâm phạm!” Nghe Mị Yêu nói , Bạch Hổ vương liền hướng tầm mắt nhìn về phía Mị Yêu, cuối cùng cùng lòi ra bộ mặt thật của ngươi, Bạch Hổ bộ tộc sao lại sợ dám rác rưởi các ngươi? Tà Băng đứng bên cạnh nghe được có chút mơ hồ, cửu vĩ yêu hồ này không phải là vương hậu của hắn sao? Bỗng nhiên, trong đầu ánh sáng chợt lóe, chẳng lẽ cửu vĩ yêu hồ tộc muốn tiêu diệt Bạch Hổ bộ tộc? Tà Băng không thể lần nữa không cảm thán hành động tìm cái chết của bộ tộc cửu vĩ yêu hồ, Bạch Hổ bộ tộc chiếm cứ hồn thú chi lĩnh lâu như thế, muốn tiêu diệt Bạch Hổ tộc quả thực chính là đang nằm mơ! Hơn nữa Tà Băng rất có hảo cảm đối với Bạch Hổ tộc, thứ nhất là vì trong tứ đại thủ hộ thần của Hoa Hạ thì đứng đầu là Bạch Hổ, trong tiềm thức Tà Băng cũng cho rằng Bạch Hổ bộ tộc là chủng tộc tuyệt đối cường hãn, cho nên hành đồng của tộc cửu vĩ yêu hồ hiện tại chính là hoàn toàn tìm cái chết. “Cửu vĩ hồ yêu bộ tộc lá gan thật không nhỏ nha, ân, hôm nay ta không thể giết ngươi , lưu ngươi một cái mệnh cũng được.” Tà Băng nói như vậy, thần sắc Mị Yêu dần trở nên kinh hỉ, không giết nàng là tốt rồi, chỉ cần còn có mệnh là tốt rồi, bất quá còn không đợi nàng ta cao hứng, câu nói sau cùng của Tà Băng làm cho mặt mũi Mị Yêu trong nháy mắt trở nên trắng bệt. “Ân, chỉ cần cắt 7 cái đuôi của ngươi là được rồi, chừa cho ngươi 1 cái.” Tà Băng ra vẻ rộng lượng nói, trên mặt rõ ràng viết, ta lưu ngươi một mạng, mau cảm cám tạ ta đi. Tiếp theo, Tà Băng lại huýt sáo một tiếng, bạch điêu Tiểu Bạch liện xuất hiện, Tiểu Bạch nhìn 7 cái đuôi, hưng phấn bay vòng quanh trên đầu Tà Băng, chủ nhân thật là thật tốt quá, 7 cái đuôi hồ ly, tộc nhân của nó có thể tiến them 1 bước, sau đó cọ cọ mặt Tà Băng, liền quắp 7 cái đuối bay mất hút trên bầu trời xanh. Tà Băng mắt cười tủm tỉm, đi đến bên cạnh Bạch Hổ vương: “Bạch Hổ tộc hẳn là có thể thu phục cửu vĩ yêu hồ đi?” “Bạch Hổ bộ tộc há có thể để bọn rác rưởi này dòm ngó?” Bạch Hổ vương thẳng sống lưng, khinh thường nhìn thoáng qua Mị yêu đang trợn mắt há mồm, sau đó ra lệnh: “Bạch Tề, đem này rác phẩm này ném tới lãnh địa của cửu vĩ yêu hồ! ” “Tuân mệnh, vương.” Một đạo thanh âm từ không trung phiêu phát ra, theo sau đó một thân ảnh màu trắng hiện lên, túm lấy Mị Yêu rồi bay đi. “A a a a a…” Lúc này thanh âm thống khổ của Mị Yêu mới truyền ra, liên tục bị chặt đứt 8 cái đuôi Mị Yêu đau đớn quả thực muốn chết đi sống lại. “Nhân loại, Bạch Ngọc, Mị Yêu ta sẽ không bỏ qua của các ngươi…” Trong thanh âm thống khổ hỗn loạn nồng đậm hận ý theo gió phiêu tán đến bên tai Tà Băng cùng Bạch Hổ vương. Bạch Hổ vương cùng Tà Băng đồng thời nhún vai, sư ghen ghét của nữ nhân tuy rất đáng sợ, nhưng trước thực lực tuyệt đối, nàng ta tính cái gì? Chủng tộc của nàng ta cũng không là cái gì! Một cây thông nhỏ sinh trưởng ở nơi chung quanh đều là đại thụ, thật cho mình rất ưu việt sao? “Cửu vĩ yêu hồ lá gan không khỏi cũng quá lớn đi, lại dám muốn tiêu diệt Bạch Hổ tộc?” Tà Băng ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ vương đang che mặt. “Cửu vĩ yêu hồ nằm trong lãnh địa thuộc sự quản lý của Bạch Hổ tộc ta, sinh tâm phản nghịch cũng thực bình thường.” Bạch Hổ vương cùng Tà Băng tuy rằng không quen tất, nhưng là đối Tà Băng cũng có chút hảo cảm khó hiểu, chính là đơn thuần hảo cảm mà thôi. “Bình thường? Bình thường cái rắm a, ta sợ là ở trong đại lục có người tác quái .” Tà Băng lúc trước cùng Đông Phương Mộc Vũ, Hoa Thần Dật nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình nghe bọn họ nói ra đại lục gần đây rất dị thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang