[Dịch]Tà Băng Ngạo Thiên - Sưu tầm
Chương 11 : Xuất phát đi Tử Kim Sơn.
.
Tà Băng khi đi tới khách sạn, đã thấy Hoa Thần Dật đang ở bên cửa sổ cười dài nhìn nàng. . Khiến cho Tà Băng một trận oán thầm, nha , người này có thể hay không đừng cười a, thật là!
_”Ai, nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc, lời này có lẽ nói chính là ngươi Hoa Thần Dật !” Nhìn hắn như vậy, Tà Băng không khỏi cười mở miệng nói.
Ách… Hoa Thần Dật thực thích ánh mắt Tà Băng nhìn mình, lần đầu tiên cảm thấy ra ngoài thật tốt. Nhưng khi hắn đang âm thầm vui mừng vì mình hấp dẫn được Tà Băng khóe miệng tươi cười lại bị Tà Băng nói một câu này, ngay sau đó khóe miệng giật giật, tiểu nha đầu này! có cần khoa trương như vậy không ?
_”Hừ hừ, ngươi nhìn là được rồi? Chúng ta mau xuất phát đi, Băng nhi chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem ngươi lừa bán sao ?” Hoa Thần Dật tiến lên chuẩn bị ôm lấy Tà Băng, lại bị Tà Băng nhanh nhẹn né qua. Ôm một lần còn chưa đủ, đang còn muốn ôm nữa. Nhìn hai tay trống rỗng, Hoa Thần Dật nội tâm lại nổi lên một trận mất mát, liền tìm đề tài để che giấu sự thất thố của mình. (Puz:dễ thương chết mất a)
_”Lừa bán? Hoa thiếu chủ, nơi này là địa bàn của Quân gia ta nha!” Tà Băng hai tay chống nạnh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn khẽ nhếch, làm ra bộ dáng lão đại nhìn Hoa Thần Dật, ánh mắt kia giống như đang nói: lừa bán? Còn không biết ai bán ai đâu?
_” Được rồi, được rồi, tiểu địa chủ của ta!”. Hoa Thần Dật nhìn bộ dáng kiêu ngạo đáng yêu của Tà Băng, vươn tay khẽ nhéo một chút cái mũi nhỏ của Tà Băng, ánh mắt sủng nịch cười nói.
_”Hì hì, chúng ta xuất phát thôi !” Tà Băng kéo tay Hoa Thần Dật hướng dưới lầu đi đến. Mà Hoa Thần Dật nhìn bàn tay phấn nộn tay nhỏ bé đang kéo tay mình, liên quên mất mất mát lúc trước, quay ngược tay lại kéo Tà Băng, vui mừng rạo rực cùng Tà Băng đi xuống lâu.
Nếu để cho người quen thuộc Hoa Thần Dật nhìn thấy bộ dáng hắn lúc này, tuyệt đối tưởng rằng nhận sai người. Nếu nói cho bọn họ biết người có cái vẻ mặt tươi cười, ôn nhu hồng y thiếu niên kia thật là người lãnh khốc cuồng vọng, kiệu ngạo bất tuân Hoa gia thiếu chủ Hoa Thần Dật bọn họ thường gặp, không biết sẽ có bao nhiêu người ngửa mặt lên trời hỏi: ông trời a, ngài hôm nay mọc lên ở phía tây thăng chăng?
Hai người đi ở trên đường cái, người áo bào đỏ thì yêu mị , người áo trắng đáng yêu, nhất thời thu hút không ít ánh mắt nữ giới trên đường cái .
_”Tiểu công tử thật suất a, không biết là con cái nhà ai a?” .Nghe thấy những thanh âm này mặt Hoa Thần Dật đã đen một nửa.
_”Vị tiểu cô nương kia cũng rất đáng yêu, ngươi xem ngươi xem, nàng cười rộ lên lại càng đáng yêu, thật muốn xoa véo khuôn mặt nhỏ nhắn kia một chút .” Nghe câu này Tà Băng cúi đầu suy tư, khóe miệng co rút như vậy gọi là cười sao?
_”Không đúng, vị hồng y thiếu niên kia đáng yêu hơn ,không tin ngươi xem vẻ mặt của hắn!” Vị đại tỷ thứ nhất chỉ vào khuôn mặt đen một nửa của Hoa Thần Dật quay sang nữ tử bên cạnh phản bác.
Hoa Thần Dật nghe thanh âm chung quanh nối liền không dứt, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không chờ Tà Băng đồng ý, triệu hồi ra hồn sủng của mình, sau ôm lấy Tà Băng ngồi ở trên lưng hồn thú hướng Tử Kim Sơn bay đi.
Tà Băng nhìn thần thú Ngân Lang dưới thân, không khỏi thầm nghĩ, Hoa gia thiếu chủ này thật đúng là đại tài , thần thú tại Aucas đại lục này vốn rất thưa thớt, mà siêu thần thú đã thuộc loại cấp bậc truyền thuyết .
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Thần Dật còn thối thối, Tà Băng cười khanh khách mở miệng nói:
_ “Này, tiểu mỹ nhân, mau cười với đại gia ta một cái coi !” Nói xong còn tượng trưng xua xua tay phấn nộn nhỏ bé của mình.
Xì… Nhìn bộ dáng Tà Băng tiểu nhân đắc chí, Hoa Thần Dật rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười ra tiếng, nha đầu kia, chính mình là càng ngày càng thích !
_”Nga? Vị đại gia này, có biết hay không nụ cười của ta rất đắt tiền nha?” Hoa Thần Dật trêu tức mở miệng trả lời, dám đùa giỡn hắn ?
_”Nga? Vậy nụ cười của Hoa thiếu chủ có bao nhiêu quý a?” Tà Băng vẫn là một bộ dáng cười khanh khách, nhìn cảnh sắc luôn biến hóa trước mắt không khỏi một trận cảm thán, dị thế này phong cảnh thật đẹp, ở hiện đại thật tìm không ra cảnh đẹp nào như vậy.
_”À , ta nghĩ rằng, Băng nhi về sau gọi ta Dật, cứ như vậy đi.” Hoa Thần Dật ngón tay dài nhỏ vuốt ve cằm, đôi mắt sáng ngời, nhìn Tà Băng, làm như đưa ra giá của mình thực vừa lòng, đồng thời tỏa ra có phong phạm vô lại. Nghe nói như thế Tà Băng hướng Hoa Thần Dật ném cái xem thường.
Ngân Lang nhìn hai người trên lưng, không khỏi nhìn hướng mặt trời mọc, một hồi không thấy khác thường, chủ nhân này của ta chẳng lẽ biến tính sao? Thiếu niên vô lại này thật sự là chủ nhân của ta sao ? Bất quá chủ nhân như vậy tốt hơn nhiều.
Dọc theo đường đi tràn ngập tiếng hoan hô truyện cười của hai người, Ngân Lang cảm giác được tâm tình chủ nhân mình, cũng một trận vui vẻ, nó chưa từng nhìn thấy chủ nhân vui vẻ như vậy bao giờ, không ai biết đệ nhất thiên tài của đại lục đệ lại cất giấu một nội tâm cô tịch. Có tiểu cô nương này xuất hiện, chủ nhân của mình mới là một thiếu niên, mà không phải là Hoa gia thiếu chủ, thiên tài đại lục.
_”Chủ nhân, đến!” Ngân Lang nhìn thấy doanh trại càng ngày càng gần, mở miệng nhắc nhở.
( Hồn thú chỉ cần đến cấp bậc thần thú thì có thể nói, Siêu thần thú có thể hóa thành hình người )
_”Ừm, Băng nhi chúng ta đi xuống thôi!” Hoa Thần Dật ôm Tà Băng nhảy xuống lưng Ngân Lang, hướng nơi bọn họ cần đi đến.
Tà Băng nhìn các lều trại to nhỏ trước mắt cùng đám người qua lại nổi lên một trận buồn bực, ai, sao lại nhiều người như vậy chứ ?
Phảng phất như hiểu nghi hặc trong lòng Tà Băng, Hoa Thần Dật cười mở miệng nói:
_”Nơi này là nơi năm nay tứ đại gia tộc tham gia thử luyện người, đồng thời muốn hái Tử Dương quả, chúng ta hiện tại muốn tới doanh trại Bắc Ngạn gia tộc, ta là cùng bằng hữu Bắc Ngạn Phong đến đây…” Còn có một câu, Hoa Thần Dật cũng không nói ra, là: may mắn nhất chính là có thể gặp được Băng nhi.
Chỉ chốc lát hai người đã đi đến doanh trại của Bắc Ngạn gia tộc. Vừa đến cửa doanh trại, một trận thanh âm oán giận vang lên:
_”Tiểu Dật Dật a, ngươi xuất môn cũng không nói một tiếng, hại ta tìm ngươi lâu như vậy, hừ hừ ~ “
Chỉ thấy Hoa Thần Dật sắc mặt nhất thời biến đen, mở miệng nói:
_ “Bắc Ngạn Phong! Ta nói bao nhiêu lần, không cho phép kêu tên ta ghê tởm như vậy!”
_”Hừ, ngươi… Oa! Tiểu cô nương thật đáng yêu a, tiểu Dật Dật, ngươi từ nơi nào mang trở về a?” .Bắc Ngạn Phong còn muốn tranh cãi, lại nhìn thấy Tà Băng ở phía sau, ngay lập tức chuyển hướng, nhanh như gió vươn hai cánh tay muốn ôm lấy Tà Băng.
Bắc Ngạn Phong nhanh, Hoa Thần Dật so với hắn còn nhanh hơn! Một phen ôm lấy Tà Băng, trừng mắt liếc Bắc Ngạn Phong, ngay cả chính hắn cũng không biết chính mình vì sao vậy, vừa thấy Bắc Ngạn Phong muốn ôm Tà Băng, không tự chủ được nổi lên một trận khó chịu.
Bắc Ngạn Phong nhìn hai tay của mình đang mở ra, không để ý tới ánh mắt Hoa Thần Dật không tốt, ai oán nhìn Tà Băng trong lòng Hoa Thần Dật.
Tà Băng vẻ mặt hắc tuyến nhìn thiếu niên trước mắt này, không thể không thừa nhận, hắn cũng là mỹ thiếu niên. Cũng là bộ dáng khoảng 11, 12 tuổi, một thân quần áo màu xanh da trời, tóc đen như mực tùy ý xõa ở sau đầu, điều duy nhất không được hoàn mỹ đó là trên khuôn mặt tuấn tú giờ phút này tràn ngập ai oán, ánh mắt ngập nước hướng Hoa Thần Dật lên án.
_”Ách… Xin chào, ta là Quân Tà Băng.” Dù là da mặt dày như Tà Băng cũng chịu không nổi ánh mắt đáng thương hề hề của Bắc Ngạn Phong kia, nhảy ra khỏi ôm ấp của Hoa Thần Dật, hướng Bắc Ngạn Phong mỉm cười.
_”Oa! Ngươi… Ngươi là Quân Tà Băng? Người thứ ba trên đại lục có thiên tiên kim Hồn Lực sao? Là tiểu công chúa thiên tài của Quân gia ? ” .Bắc Ngạn Phong nghe được tên Quân Tà Băng, nháy mắt kinh ngạc bao trùm khuôn mặt, việc này cũng thể trách hắn, cái tên Quân Tà Băng đã sớm truyền khắp đại lục, người thứ ba trên đại lục có thiên tiên kim Hồn Lực, lại là Quân gia tiểu công chúa, dù luận bối cảnh hay năng lực cũng đủ để cho các thế lực lớn trên đại lục coi trọng!
Bắc Ngạn Phong thật là không nghĩ tới, Hoa Thần Dật đi ra ngoài đi bộ một vòng lại đem được tiểu thiên tài mới của Quân gia tới đây a? Có lẽ hắn cũng nên đi ra ngoài dạo một lần xem sao? Xem có thể hay không cũng đem đến một tiểu thiên tài mới trở về!
Nhìn biểu tình Bắc Ngạn Phong, Tà Băng một trận bực mình! Không khỏi sờ sờ cái mũi nhỏ, mình chẳng lẽ nổi danh như vậy? Tà Băng gật gật đầu, mở miệng nói:
_ “Ngươi nói , hẳn là ta.”
_”Thật sự ? Không nghĩ tới Quân Tà Băng làm cho toàn bộ đại lục tò mò lại quá đáng yêu như vậy! Tiểu Băng nhi, ta là Bắc Ngạn Phong, ngươi có thể gọi ta phong ca ca !” . Khả năng biến đổi sắc mặt của Bắc Ngạn Phong thật giống tiểu mập mạp Quân Tử Hiên, cũng giống hắn luôn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tà Băng
.
_”Bắc Ngạn Phong, chẳng lẽ ngươi định để cho chúng ta đứng ở chỗ này mãi sao ?” Hoa Thần Dật khó chịu trừng mắt nhìn liếc nhìn Bắc Ngạn Phong một cái, hắn lại dám véo mặt Băng nhi! (* hít hít * mùi giấm chua nồng nặc quá..)
Tà Băng nhìn hai người trước mắt, mỉm cười, đối với Bắc Ngạn Phong này ấn tượng rất tốt.
_”Xem ta.., nhìn thấy tiểu Băng nhi kích động quá nên cái gì cũng quên, chúng ta vào đi thôi!” .Bắc Ngạn Phong nghe xong lời Hoa Thần Dật , có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy, lập tức mang theo hai người tiến vào doanh trại.
Dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy Bắc Ngạn Phong cùng Hoa Thần Dật đều cung kính hành lễ, đồng thời còn hồ nghi hoặc nhìn Tà Băng, không rõ Bạch nhị thiếu gia cùng Hoa thiếu chủ tại sao lại mang theo một tiểu cô nương đến doanh trại, nơi này vốn là nơi nguy hiểm nhất Tử Kim Sơn a!
_”A? Tiểu Phong, tại sao lại mang một tiểu nữ oa đến doanh trại a, nơi này rất là nguy hiểm !” Bắc Ngạn gia nhị trưởng lão Bắc Ngạn, khi nhìn thấy Tà Băng, mở miệng hướng Bắc Ngạn Phong hỏi, đồng thời có chút quan tâm đối Tà Băng nói:
_ “Tiểu oa nhi, nơi này rất nguy hiểm , người nhà ngươi đâu?”
Nhìn vị lão nhân trước mắt này, Tà Băng mỉm cười nói:
_”Lão bá bá yên tâm, ta sẽ bảo vệ chính mình . Dật ca ca cũng sẽ bảo hộ ta, đúng không?” Nói xong nhìn thoáng qua Hoa Thần Dật.
Nghe được Tà Băng một câu Dật ca ca, Hoa Thần Dật nhất thời tâm hoa nộ phóng, hướng tới nhị trưởng lão nói:
_ “Đúng, ta sẽ bảo vệ tốt Băng nhi !”
_”Còn có ta a, ta cũng sẽ bảo hộ tiểu Băng nhi !” Bắc Ngạn Phong cũng không cam lòng yếu thế vỗ bộ ngực hứa hẹn .
Nhị trưởng lão nhìn ánh mắt ba người kiên định, chỉ nói:
_”Vậy nhóm ngươi không nên chạy lung tung, cũng không nên cách ta quá xa a, tiểu oa nhi nếu có việc có thể tới tìm ta nga!”
_”Không tốt , không tốt ! !Có hồn thú tập kích doanh trại!” Nghe từng đợt tiếng la như thế, nhị trưởng lão nhắc nhở ba người không nên đi ra phía sau doanh trại, rồi phi thân hướng bên ngoài doanh trại chạy đi.
Ba người nhìn nhau, theo sát phía sau nhị trưởng lão cũng hướng bên ngoài doanh trại đi đến. Ba người này không phải loại người thích sống yên ổn, gặp loại sự việc này còn muốn bọn họ an tâm đứng ở trong doanh trại, làm sao có thể chứ ?
Ba người đi ra khỏi doanh trại, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện