[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu

Chương 42 : Vu khống.

Người đăng: 

.
Hạ Thiên và Tam Tử đang hát ở trong phòng thì Phỉ Phỉ đã mượn cớ bị Tào Tháo đuổi đi té mất hút. Sau khi nhìn ngó xung quanh thấy không có ai chú ý tới mình, lòng nơm nớp bước nhanh vào một góc khuất. Chưa được một phút Phỉ Phỉ đã thở hổn hển, dừng lại nhìn về sau thấy quán karaoke Hoàng Triều đã ở xa, mới từ từ đi tới bên đường vẫy taxi. Sau 5 phút taxi tới trước khách sạn Linh Lung, Phỉ Phỉ chạy thẳng vào thang máy. Trong phòng 605 Trầm Ninh đang có chút khẩn trương ngó đồng hồ đeo tay, nửa tiếng trước Phỉ Phỉ nhắn tin nói thằng chó Thiên nó đã tới Hoàng Triều, làm ầm lên nói tối nay phải xả vài phát để giải stress. Lúc Hạ Thiên chơi khoái dùng thuốc cũng chả phải bí mật gì, Phỉ Phỉ sai mấy con bé ngồi tiếp Hạ Thiên, lần nào cũng bị nó trong trạng thái hưng phấn bem cho chết đi sống lại, không đủ hai ngày thì đừng mong xuống giường. Rất nhiều đứa không muốn ngồi tiếp Hạ Thiên, nhưng làm nghề này thì không thể trốn được, lần nào Hạ Thiên xuất hiện mấy đứa em út của Phỉ Phỉ đều phải gượng cười đứng điểm danh, trong lòng thầm mong không bị thằng chó đó chọn trúng. Tiếng gõ cửa vang lên, thân hình to béo của Trầm Ninh bật khỏi giường, sau khi mở của Phỉ Phỉ thở phì phò đi vào. "Thế nào rồi?" Trầm Ninh vội vã hỏi. "Em đã giấu dưới sa lông bên trái ba trăm viên thuốc rồi, còn có mấy chục bao heroin nữa nữa. Một tiếng nữa, trong phòng đó kiểu gì cũng loạn." Phỉ Phỉ run rẩy nói, Trầm Ninh nghe xong cười một trận man rợ, sau đó lấy điện thoại thay sim ngay lập tức. Phỉ Phỉ bỗng lấy tay nắm lấy tay Trầm Ninh nói:" Anh Ninh, em có thể xin anh một việc không?" Trầm Ninh hiểu sai ý của nó, thờ ơ nói:" Trong lòng anh tự khắc có tính toán, đám em út của em tuyệt đối không bị làm khó đâu. Công lao lần này của em rất lớn, xong việc anh cho em thêm 1k." Phỉ Phỉ lắc đầu nói:" Không phải việc này, tiền em có thể không cần, chỉ mong anh bắt thằng chó má Tam Tử đó bóc lịch vài năm, tốt nhất là để cho nó bị đám tù nhân trong đó hội đồng hàng ngày, em có tốn chút tiền cũng đáng." Trầm Ninh ngừng lại, nghĩ con đàn bà này quá ác độc rồi, không khỏi cẩn thận thêm vài phần, trên mặt lại cười hỏi:" Em hận nó tới mức này sao?" Phỉ Phỉ nghiến răng nói:" Lúc trước khi em vừa còn đi học này đã bị đám chó của nó lừa tới Hoàng Triều, kết quả bọn nó mang em ra để nịnh thằng Tam Tử, chuốc thuốc vào nước của em. Cả lò bọn nó chứ, một mình thằng chó má Tam Tử nó làm đã đủ lắm rồi, không ngờ nó còn để cho đám đàn em thay nhau hành em nữa. Nếu không phải thân thể em khỏe mạnh thì chắc là bị bọn nó làm cho chết mẹ rồi. Nó còn để đàn em bắt em đi lừa gái tới Hoàng Triều. Hôm nay em sẽ chơi cho nó người không người, quỷ không ra quỷ, không dám bước về nhà." Chuyện giống Phỉ Phỉ ở thời đại này chả có gì mới mẻ nữa, nhìn mấy đứa cấp hai vừa tan học là đã có đôi có cặp vào nhà nghỉ ầm ầm rồi đấy thôi. Không có việc như vậy mới gọi là mới mẻ đó. Có đứa rất nhanh là say mê cuộc sống như vậy, có đứa thì bị dùng thuốc ép buộc. Trầm Ninh còn tưởng rằng Phỉ Phỉ là loại đầu tiên, bởi vì nó luôn luôn tỏ vẻ rất hám tiền. Hiện tại Trầm Ninh phát hiện Phỉ Phỉ kỳ thực luôn che giấu rất tốt, thấy lửa giận trong mắt nó cùng với cái vẻ khát máu đó là biết trước kia mình nhìn nhầm rồi. "300 viên thuốc, mấy chục bao heroin." Trầm Ninh nhẩm lại, khóe mắt mang theo một tia tiếu ý hỏi Phỉ Phỉ:" Sao số liệu này lại khác với những gì anh dặn em chuẩn bị thế, khó trách. Em tự mình bỏ vào bao nhiêu bao? Sau này anh trả lại em. Anh đây mặc dù không phải là loại tốt lành gì cho cam nhưng ghét nhất là chơi thuốc đó." Phỉ Phỉ nghiến răng nói:" Cảm ơn anh Ninh, lần này coi như em nợ anh đi." Trầm Ninh gật đầu, sau đó bấm một số nào đó rồi nhỏ giọng nói:" Anh Liễu, phòng Tú Sơn, đúng, lần nào nó cũng chơi thâu đêm ở đó. Hiện giờ còn hơi sớm, anh dẫn anh em đi chơi tá lả đi, 11h đúng xuất phát, đánh cho nó trở tay không kịp. Lý do hả, cứ nói là mình nhận được tin mật của dân, mà việc đó anh cứ lo luôn đi cho nó tiện." Cúp máy xong, Trầm Ninh giơ tay làm hình chữ V, ngả người lên sa lông, nhìn đồng hồ sau đó nói:" Giờ mới có 9h, không cần vội, chúng ta cứ cố chờ, xong việc anh cho em đi câu lươn." Phỉ Phỉ mỉm cười, dạng chân ngồi lên đùi Trầm Ninh. ... ... ... ... ... ... ... Chúc Vũ Hàm nằm im trên giường, mắt nhắm nghiềm còn mồm thì há hốc, cứ rên rỉ từ từ giống như cá mắc cạn vậy, thân hình run lên từng trận. Không ngờ lúc thằng em này ra tay thật sự, tâm lý lại loạn tới như vậy. Nghĩ lại cuộc sống mấy năm nay, Chúc Vũ Hàm đêm nào cũng có một loại cảm giác như thanh xuân đang trôi đi. Sau khi tốt nghiệp mấy năm rồi, năm nay đã 28, sắp 30 đến nơi rồi. Chúc Vũ Hàm cho rằng mình sẽ không động lòng trước bất cứ người đàn ông nào nữa, hiện tại xem ra tất cả đều là do duyên số. Đàn bà cuối cùng cũng không thể rời xa đàn ông. Cảm giác thấy tay của Dương Phàm rời đi, Chúc Vũ Hàm còn cho rằng Dương Phàm đang cởi quần áo. Kết quả hé mắt ra nhìn thì thấy Dương Phàm đang đi đóng cửa sổ lại, sau đó bật điều hòa lên. Làm xong tất cả, Dương Phàm cũng vẫn chưa chịu nhào vô như Chúc Vũ Hàm nghĩ, mà chuyển người đi vào toilet. Lúc có tiếng nước chảy vang lên, Chúc Vũ Hàm cố ngồi dậy, không thèm đi dép mà chạy thẳng tới trước cửa toilet nhỏ giọng hỏi:" Thằng xấu xa này, em làm gì thế?" Dương Phàm đang chuẩn bị nước tắm quay lại cười xán lạn nói:" Chị à, em đang chuẩn bị nước cho chị tắm. Chị đi nằm trước đi, bao giờ xong em gọi." Trừ lúc nhỏ bố tắm cho mình ra, Chúc Vũ Hàm cả đời chưa được đàn ông làm cho mấy việc này. Thấy bộ dạng vụng về của Dương Phàm, Chúc Vũ Hàm lập tức cảm thấy ấm áp, sống mũi cay cay nhịn không được quay đầu đi, bước nhanh về giường lấy gối che mặt. Dương Phàm cố nhịn không ra tay ngay là bởi vì càm thấy Chúc Vũ Hàm toàn thân run rẩy vì khẩn trương, từ thái độ của Chúc Vũ Hàm với Chu Tử Dương, Dương Phàm ý thức được Chúc Vũ Hàm tuyệt đối không phải là loại đàn bà như lúc trước mình đã từng nghĩ. Nếu nhìn từ phản ứng thì có thể thấy Chúc Vũ Hàm đã lâu không gần gũi đàn ông rồi. Lo rằng Chúc Vũ Hàm sẽ khó chịu, Dương Phàm quyết định làm từ từ. Đàn bà cảm động chung quy cũng chì vì một câu nói, một chút quan tâm nho nhỏ mà thôi. Dương Phàm chưa chắc đã biết đạo lý này, nhưng lại không tự giác làm như vậy. Chuẩn bị nước xong, Dương Phàm đi ra, thấy Chúc Vũ Hàm nằm sấp trên giường, lấy tay đẩy vai nói:" Chị ơi, nước được rồi đó." Chúc Vũ Hàm từ từ ngồi dậy, quay lại mắt ửng đỏ nhìn Dương Phàm. Dương Phàm nhìn thấy Chúc Vũ Hàm hình như đã khóc, trong lòng cảm thấy day dứt, cảm thấy mình hơi quá đáng, bất giác lấy tay vuốt mặt Chúc Vũ Hàm nói:" Chị à, em xin lỗi, em hơi quá đáng rồi." Chúc Vũ Hàm lắc đầu, đặt tay lên bàn tay của Dương Phàm, nhỏ giọng u oán nói:" Đồ xấu xa, em đối với chị thế này, sau nay làm sao chị rời xa được em." Dương Phàm ngẩn người, tùy miệng nói:" Không rời xa được thì đừng rời xa, chỉ cần em rảnh chị cứ gọi em tới. Từ Uyển Lăng tới Vu Thành cũng chỉ mất một tiếng thôi." Nếu nói Chúc Vũ Hàm trước kia còn có chút khẩn trương, thì lúc này đã không còn nữa rồi, hai tay ghì lấy cổ Dương Phàm níu xuống, đôi môi run rẩy hôn loạn lên mặt Dương Phàm như gà con mổ thóc vậy. Miệng hàm hồ nói không nên lời:" Uhm, không rời xa, chết cũng không rời xa. Chị sau này sẽ đối tốt với em nhất." "Chị à, nước nó nguội bây giờ." Dương Phàm bỗng nói theo bản năng. "Không quan tâm, nguội thì mặc nó nguội, lát nữa chị em mình cùng nhau tắm sau."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang