[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Chương 34 : Cuộc họp thường ủy lâm thời.
.
"Hiện tại mò tới đây, cậu không cần đi làm à?" Câu nói này chắc chắn là câu mở đầu rất nhạt nhẽo, nhưng lại là một câu dạo đầu có thể tiến thoái tự nhiên.
Tào Ny Ny rõ ràng là chuẩn bị rồi mới tới, tỏ ra hơi xấu hổ nói:" Ngày đầu tiên cậu đi làm, tớ tới xem cậu có cần giúp gì không đó mà. Ngoài ra còn muốn hẹn cậu trưa nay cũng nhau ăn cơm, lần trước không phải chưa làm xong sao?"
Dương Phàm rất muốn hỏi, quan hệ chúng ta tới trình độ nào rồi? Dường như còn chưa từng thổ lộ gì với nhau chứ đừng nói tới mối tình một sống một chết gì gì đó. Câu nói này đương nhiên không thể nói ra, cũng không thể đối với sự "quan tâm" của Tào Ny Ny tỏ vẻ bất mãn, chỉ đành cười tươi nói:" Ha ha, thế thì cảm ơn nha. Cậu muốn hẹn tớ thì gọi điện là được rồi? Việc gì phải tới đây?"
Mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung về đây rồi, Dương Phàm vội bồi thêm một câu:" Ấy, chúng ta kiếm nơi khác nói chuyện đã."
Hai người một trước một sau rất có phong phạm của một đôi gian phu dâm phụ đi tới chỗ rẽ hành lang, từ xa có thể thấy họ như đang thì thầm vậy.
Tào Ny Ny thấy xung quanh không có ai, cô đánh bạo đưa tay cấu eo Dương Phàm một chút, quở mắng:" Tớ chưa mắng cậu thì thôi đó, số điện thoại cũng không thèm cho người ta, hại người ta sáng sớm đã phải xin khoa trưởng hết cả nửa giờ." Hành động này vô cùng thân mật khiến Dương Phàm càng thêm nhức đầu. Nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, đầu sỏ chính là thằng ôn khốn nạn Trầm Ninh kia.
Nhức đầu thì nhức đầu, bạn học hỏi số điện thoại cũng là hợp tình hợp lý, Dương Phàm chỉ đành lấy chiếc nokia ra đưa tới:" Cậu bấm số của cậu vào, tớ lưu lại luôn."
Tào Ny Ny nhận lấy điện thoại, thấy chiếc điện thoại này chả có chức năng gì, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, lại thấy cái túi laptop trên vai Dương Phàm đã cũ quá rồi, tư vị trong lòng nó cứ là lạ. Sau khi bấm số rồi nghe thấy điện thoại mình reo lên, lúc đưa trả điện thoại cho Dương Phàm nhỏ giọng hỏi:" Cái chú Trần đó là người nhà của cậu à?"
Dương Phàm không để ý, thuận miệng đáp:" Không phải, là con của cố nhân của ông ngoại. Cụ thể làm nghề gì tớ cũng không hỏi, hình như không ở thành phố này. Cậu hỏi làm gì?" Dương Phàm vẫn cảnh giác, không phải là đề phòng Tào Ny Ny nhưng không muốn người khác biết tình huống thật sự mà thôi.
"Tiện thì hỏi thôi, có gì đâu, trưa nay tớ đợi điện thoại của cậu đó." Tào Ny Ny kịp thời ngưng lại, con tim khẩn trương cứ đập thình thịch, sợ Dương Phàm nhìn ra chỗ không ổn.
Tào Ny Ny lại biết điều như thế làm cho Dương Phàm vô cùng bất ngờ, xem ra cô ta quả thật vẫn còn có chừng mực. Đáng tiếc lời nói của Trần Chính Hòa đã in sâu trong đầu Dương Phàm rồi, Dương Phàm giữ vững thái độ kính trọng nhưng không gần gũi để đối đãi.
"Uh, có cần gọi Trầm Ninh và mấy đứa khác không? Cả bọn tụ tập luôn thể." Dương Phàm nhìn thì như tùy miệng nói, thực tế lại muốn kiếm thêm mấy đứa đến làm bia đỡ đạn.
Tào Ny Ny trầm ngâm một lúc nói:" Không cần đâu, Trầm Ninh phong lưu quá, cậu ta..., thôi không nói nữa, trưa nay gặp nha."
Không cho Dương Phàm cơ hội đổi giọng, Tào Ny Ny chạy xuống dưới tầng, nhìn bóng lưng thì thấy rất nhanh, trong lòng Dương Phàm thì lại nặng trĩu.
Buồn bực đi vào phòng làm việc, kết quả phía sau lại có người gọi:" Dương Phàm ơi Dương Phàm, mau tới giúp đi."
Quay lại nhìn, Tiễu Thiến Thiến đang cầm một cái laptop, làm ra vẻ cật lực vô cùng.
Con mẹ nó chứ, nặng đến thế sao? Không phải chỉ là một cái laptop thôi sao? Trong lòng thì hậm hực, trên mặt lại chỉ đành nở nụ cười đi tới đỡ lấy máy.
"Lãnh đạo quá bất công rồi, cái laptop này chí có lãnh đạo cấp phó trở lên mới được dùng, cậu mới tới mà đã được nhận một cái, quả khiến nhiều người đỏ mắt à nha." Tiễu Thiến Thiến làm ra vẻ chúng ta đã thân nhau lắm, đi bên cạnh Dương Phàm oán trách. Dương Phàm trong lòng ít nhiều cũng có chút không kiên nhẫn, nghĩ đàn bà trong ủy ban đều thế này hết sao? Hay là nhắc nhở cô ta một phen?
Dương Phàm chán không thèm nghĩ, đối phó một tiếng nói:"Hứ, biết rồi." Vừa nói vừa đi thẳng về chỗ của mình, sau khi ngồi xuống phát hiện không có gì để làm, nghĩ ngày đầu tiên đi làm chả lẽ ngồi mốc ở đây? Định lấy sách ra nghiên cứu một tí thì lại cảm thấy như vậy quá khoa trương, quay đầu nhìn xung quanh thì phát hiện ba lão gia hỏa đang cầm tờ báo đọc rất nhập tâm, hai cậu thanh niên thì đang cặm cụi viết. Dương Phàm quyết định không làm gì là tốt nhất.
Sau khi hai bà chị kia nói chuyện với nhau xong, chị Dư cong eo đi tới, Dương Phàm nhìn trình độ uốn éo đó, ít nhiều cũng lo cho bà chị họ Dư này.
"Tiểu Dương à, cậu với Tào Ny Ny có quan hệ gì thế?" Chị Dư không chút xa lạ, đẩy lão Khương trước mặt Dương Phàm ra, đặt mông ngồi đối diện Dương Phàm nhỏ giọng hỏi. Lão Khương ý vị thâm trường liếc Dương Phàm một cái, cười cười rồi cầm thuốc đi khỏi luôn.
Đàn bà quả nhiên rất lắm mồm, cũng may là lúc này Hồ bí thư xuất hiện, vẫy tay gọi Dương Phàm:" Dương Phàm, theo anh đi đây một lát."
Dương Phàm lập tức cười xin lỗi chị Dư, cầm theo máy laptop đi khỏi. Hồ bí thư đưa Dương Phàm tới trước phòng làm việc của Quý Vân Lâm, một người đàn ông trắng trẻo ngoài ba mươi đang đợi ở đó.
"Chu Phàm à, đây chính là Dương Phàm, giao cho cậu đấy." Nói xong Hồ bí thứ vội vã đi khỏi, không nói thêm một câu nào. Chu Phàm cười với Dương Phàm nói:" Quý thư ký đang họp, bảo để cậu ở đây đợi, sau cuộc họp có việc cần nói với cậu."
Phần lớn bí thư đều là người kiệm lời, Chu Phàm dường như cũng không ngoại lệ, dặn một câu rồi dẫn Dương Phàm tới phòng ngoài ngồi, sau đó nói mình có việc phải làm, cúi đầu xuống bàn không nói thêm gì nữa.
Cảnh này khiến Dương Phàm nhớ tới cái đêm cụ cho gọi, trong lòng hơi vui mừng, từ trong túi laptop lấy ra quyển < Chu Dịch Tân Chú > từ từ đọc. Bề ngoài Dương Phàm như thể vô cùng nhập tâm, trên thực tế lại đang lặng lẽ chú ý Chu Phàm, quả nhiên Chu Phàm mấy lần làm ra vẻ vô ý dùng dư quang trong khóe mắt đánh giá Dương Phàm.
Nửa tiếng trôi qua, lúc ở cửa truyền tới tiếng bước chân, Chu Phàm dỏng tai lên, nhanh chóng đứng lên đi tới mở cửa. Chu Phàm vừa đến cửa, Quý Vân Lâm có chút đắc ý xuất hiện.
Lúc Quý Vân Lâm đang đắc ý, tâm tình của Trầm Minh cũng vô cùng tốt, quay về phòng đóng cửa lại, cuối cùng nhịn không được nữa từ từ nở nụ cười. Trong cuộc họp lâm thời vừa rồi, Trầm Minh đề xuất việc xin hỗ trợ kỹ thuật từ cục vệ sinh môi trường Vu Thành. Hạ Trì Dân không tỏ thái độ ngay lập tức, mà nhìn quanh một vòng, thư ký ủy ban kỷ luật Chung Hòa lập tức phối hợp đứng lên bày tỏ ý kiến rằng làm như vậy có gây tổn thương đến những đồng chí tại cục vệ sinh môi trường thành phố ta hay không.
Màn bất ngờ lúc này cũng xuất hiện rồi, phó thư ký thị ủy Quý Vân Lâm phát ngôn nói:" Cái gì mà đả kích tới hoạt động của đồng chí thành phố ta chứ? Đề nghị này của Trầm thư ký vốn xuất phát từ việc chịu trách nhiệm với quần chúng bị lâm bệnh, dựa vào phương pháp của Đảng ta mà làm. Lẽ nào vì chiếu cố tới một vài vị cán bộ nào đó là có thể coi nhẹ ý kiến của quần chúng nhân dân hay sao? Ở cương vị tổ phó phụ trách công việc của tổ công tác, tôi cho rằng đề nghị này của Trầm thư ký là chính xác, là đúng với trách nhiệm với Đảng và nhân dân."
Đòn này của Quý Vân Lâm hơi ác, nhất thời không ai dám tiếp tục, Hạ Trì Siêu chỉ hung hăng rít thuốc, bí thư trưởng thị ủy Cát Kinh Tùng cầm bút viết viết trên giấy, bộ trưởng bộ tổ chức Dư Chí Đan thì loay hoay với chén trà trong tay, hai vị này đều luôn là người giúp đỡ Hạ Trì Siêu.
Thấy không có ai phản đối, Trầm Minh mặt không biểu tình nói:" Nếu đã không có ý kiến nào bất đồng, tôi thấy việc này cứ quyết định thế đi. Các đồng chí à, hiện tại quần chúng lâm bệnh đang chịu dày vò trong bệnh viện, chúng ta thân làm lãnh đạo, phải cảm thấy cấp bách mới đúng. Tôi quyết định, lập tức triệu người của cục vệ sinh môi trường ở tập đoàn Tề Nhĩ Đặc về, đồng chí Quý Vân Lâm lập tức chủ trì việc liên hệ với cục vệ sinh môi trường Vu Thành."
Trầm Minh với quyền của người đứng đầu đưa ra quyết định rất chi là bình thường, chân chính khiến cho ông ta hứng phấn chính là sắc mặt âm trầm của phe Hạ Trì Siêu, việc này nói lớn không lớn, nhưng lại là thắng lợi toàn diện đầu tiên mà Trầm Minh dành được trong cuộc họp do Quý Vân Lâm chủ trì.
Việc phát sinh trong cuộc họp Dương Phàm không biết, chỉ thấy sau khi Chu Phàm quay lưng lại với mình gọi một tiếng Quý thư ký, ánh mắt của Quý Vân Lâm lóe lên một tia hân thưởng, lúc từ từ đi vào nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết.
"Đồng chí Dương à, đã quen với hoàn cảnh ở phòng làm việc chưa?" Quý Vân Lâm vừa ngồi xuống vừa hỏi, Dương Phàm đứng lên nhìn Quý Vân Lâm nói:" Cũng tốt, các đồng nghiệp rất nhiệt tình."
Đều rất nhiệt tình sao? Vấn đề này còn phải nghiên cứu sau.
Quý Vân Lâm sau khi ngồi xuống liền vẫy tay với Dương Phàm nói:" Tiểu Dương à, đừng khẩn trương, ngồi xuống rồi nói."
Chu Phàm chắc là ít thấy Quý Vân Lâm nhiệt tình với cấp dưới như vậy, ánh mắt đảo qua trước mặt Dương Phàm, phát hiện trên bàn trống trơn, lấy tay sờ đầu nói:" Quý thư ký, chú xem cháu hồ đồ mất rồi này, quên không mời Dương Phàm uống trà."
Quý Vân Lâm không giận, ngược lại cười nói:" Tiểu Chu à, sao có thể tiếp đãi đồng chí Dương Phàm như thế chứ? Người ta là nhân tài Trầm thư ký đoạt từ trong tay đồng chí Lưu Thanh - thư ký đoàn tỉnh ủy đó."
Chu Phàm cuống quít nói:" Quý thư ký phê đình rất đúng, cháu đi pha trà ngay đây."
Dương Phàm thấy hai người này một xướng một họa, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, màn này là sao đây? Chu Phàm trước ngạo mạn sau lại cung kính rốt cục là bao hàm ý tứ gì? Dương Phàm động não, rất nhanh liền nghĩ ra mặt thật của vấn đề, Tào Dĩnh Nguyên cũng nhìn ra hiện trạng mưa to gió lớn trước mắt của Uyển Lăng, Quý Vân Lâm sao có thể không nhìn ra chứ? Vị trí hiện tại của Quý Vân Lâm là phó thư ký chuyên trách, một khi Hạ Trì Siêu bị điều đi hay bị gì khác, lựa chọn người tiếp nhận cái chức đó đương nhiên lợi thế thuộc về phần Quý Vân Lâm rồi. Nghĩ như vậy, Dương Phàm có thể hiểu được vì sao tâm tình của Quý Vân Lâm lại tốt như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện