[Dịch]Sword Art Online - Sưu tầm

Chương 32 : Chương 32

Người đăng: 

.
Cạch. Cộc. Chiếc ghế đu gỗ đơn sơ đu đưa tới lui trên thềm hè, tạo nên một thứ thanh âm êm tai. Ánh nắng dịu nhẹ cuối thu chiếu len qua những tán cây bách. Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ nước phía xa. Nàng dụi má vào ngực tôi, thở nhè nhẹ mà ngủ. Dòng thời gian được lấp đầy bởi sự tĩnh lặng quý giá, vẫn tiếp tục chảy đều đặn. Cạch. Cộc. Tôi đu chiếc ghế và nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu hạt dẻ của nàng. Dẫu cho nàng đã ngủ, nhưng trên môi nàng vẫn thấp thoáng có một nét cười. Một nhóm những tiểu tinh linh chơi đùa trên thảm cỏ trước nhà. Nồi thịt bò hầm trong bếp phát ra tiếng sôi âm ỉ. Tôi ước gì cái thế giới êm dịu ở căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng này có thể cứ mãi tiếp tục như vậy. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Cạch. Cộc. Trong lúc chiếc ghế vẫn cứ đều đặn phát ra những âm thanh ấy, dòng cát thời gian trôi đi từng chút từng chút một. Tôi cố kéo nàng vào trong lòng như thể đang cố kháng cự lại số mệnh. Thế nhưng cánh tay tôi lại chỉ ôm vào không khí. Tôi vội mở mắt ra đầy hoảng hốt. Cơ thể nàng vừa mới đây thôi còn dựa vào người tôi, giờ đã biến mất tăm mất tích. Tôi đứng dậy và nhìn quanh. Tựa như tấm màn sân khấu đang hạ xuống, cảnh sắc của buổi chiều tà tối dần đi. Bóng đêm bắt đầu nhuộm một màu đen kịt lên cánh rừng. Đứng giữa những cơn gió mùa đông lạnh lẽo, tôi cất giọng gọi tên nàng. Nhưng không có ai trả lời. Dù là ở phía trước vườn nơi những tiểu tinh linh đang chơi đùa, hay ở trong bếp - tôi vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng đâu. Trước khi tôi kịp nhận ra thì cả căn nhà đã bị bao trùm bởi bóng tối. Đồ đạc trong nhà và cả những bức tường bắt đầu vỡ vụn ra rồi biến mất như thể chúng làm bằng giấy vậy. Chỉ còn lại tôi va chiếc ghế đu giữa màn đêm mịt mù. Dù không có ai ngồi trên ghế, nhưng nó vẫn tiếp tục đu đưa tới lui. Cạch. Cộc. Cạch. Cộc. Tôi nhắm mắt và bịt tai lại, rồi dồn hết sức để gọi tên nàng. Đôi mắt tôi vội mở ra sau tiếng kêu rõ ràng ấy. Tôi chẳng còn biết là mình đã hét lên trong mơ hay là ngoài đời thực nữa. Nằm dài trên chiếc giường, tôi nhắm mắt và cố quay lại với điểm khởi đầu của giấc mơ. Nhưng rồi tôi đành bỏ cuộc, và từ từ mở mắt ra một lần nữa. Hiện lên trước mắt tôi, thay vì bức tường bệnh viện màu trắng toát, là những tấm ván gỗ mỏng. Tôi đang nằm trên chiếc đệm mềm trải tấm ga bằng cotton, thay vì một loại chất dẻo nào đó. Đây là căn phòng của tôi - Kirigaya Kazuto, ở thế giới thực. Tôi ngồi dậy và nhìn quanh. Căn phòng rộng cỡ 6 tấm thảm tatami [1]có sàn làm bằng gỗ tự nhiên khá lạ mắt. Trong phòng chỉ có ba thứ vật dụng duy nhất: một cái ổ cứng máy tính, một bộ định tuyến [2] và chiếc giường nơi tôi đang ngồi. Một thứ linh kiện trùm đầu trông cũ kĩ được đặt gác trên bộ định tuyến đặt nằm dọc. Tên của nó là «Nerve Gear», một thứ thiết bị giao tiếp thực tế ảo theo công nghệ Full Dive, và cũng là thứ đã giam cầm tôi trong thế giới ảo của nó suốt hai năm trời. Sau một trận chiến dài và đầy khó nhọc, tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nó, và có thể nhìn, cảm nhận, chạm vào thế giới thực. Phải, tôi đã quay trở lại. Thế nhưng, người con gái đã vung kiếm và hòa quyện tâm hồn cùng với tôi thì vẫn... Ngực tôi chợt đau nhói, và tôi rời mắt khỏi chiếc Nerve Gear rồi đứng lên. Tôi liếc nhìn tấm gương treo trên tường. Tấm nền EL [3] tích hợp trên tường hiển thị rõ ràng ngày giờ hiện tại. Chủ nhật, ngày 19 tháng Một năm 2025. 7:15 sáng. Đã hai tháng trôi qua kể từ khi tôi trở về thế giới thực, nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với diện mạo của mình. Mặc dù kiếm sĩ Kirito và Kirigaya Kazuto hiện tại đáng ra phải có vẻ ngoài giống hệt nhau, thế nhưng cơ thể suy nhược vì sụt cân của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy nên cái cơ thể gầy giơ xương bên dưới chiếc áo phông kia thật sự yếu đuối đến đáng thương. Tôi chợt nhận ra hai hàng nước mắt sáng lấp lánh trên khuôn mặt mình trong gương, và đưa tay lên gạt chúng đi. "Anh đã trở thành một đứa trẻ mít ướt rồi... Asuna ơi." Tôi lẩm bẩm và bước về cánh cửa sổ lớn mở ra góc phía nam của căn phòng. Tôi đưa cả hai tay lên mở tấm rèm ra, và rồi ánh nắng chói mắt của một buổi sáng mùa đông rọi vào, nhuộm một màu vàng nhàn nhạt lên căn phòng. Kirigaya Suguha rảo bước qua cái sân vẫn còn phủ băng với tâm trạng rất vui vẻ. Lớp tuyết rơi từ hai ngày trước vẫn chưa tan hẳn, và không khí của buổi sớm một ngày giữa tháng Một thì lạnh kinh khủng. Cô dừng bước bên bờ cái ao vẫn đang phủ một lớp băng mỏng, và gác cây shinai [4] trên tay lên gốc cây thông đen gần đó. Để gạt bỏ chút mệt mỏi còn sót lại trong người, cô hít vài hơi thật sâu, đặt hai tay lên đầu gối và bắt đầu tập căng cơ. Những múi cơ bắp còn chưa phát triển hơn của Suguha từ từ thả lỏng ra. Cô có cảm giác hơi gai gai, bắt đầu từ phía đầu gối, khi mà máu bắt đầu chảy tới mắt cá chân và bắp đùi. Suguha duỗi ra để chống hai tay xuống, và từ từ uốn cong lưng--- đột nhiên, cô dừng lại. Lớp băng mỏng trên mặt ao phản chiếu dáng vẻ của cô hiện tại. Mái tóc ngắn dài ngang vai có màu đen nhuốm chút sắc xanh nước biển, với phần mái cắt ngang phía trên lông mày. Đôi lông mày cũng có màu đen tuyền, trong khi cặp mắt thì đầy vẻ cứng cỏi. Nhìn tổng thể, vẻ ngoài của cô khá giống một cậu con trai. Bộ dougi [5] truyền thống màu trắng và chiếc hakama [6] dài màu đen cô đang mặc càng góp phần tô đậm thêm điều đó. ---Đúng như mình nghĩ… Mình trông chẳng giống… onii-chan chút nào. Ý nghĩ ấy cứ đeo đẳng trong tâm trí cô suốt mấy hôm nay. Cứ mỗi khi soi thấy khuôn mặt mình ở trước cửa phòng tắm, cô lại có suy nghĩ đó. Cũng không hẳn là cô ghét vẻ ngoài của mình; thực ra ngay từ đầu cô đã chẳng quan tâm mấy tới chuyện đó rồi. Nhưng kể từ khi anh trai Kirito của cô quay trở về nhà, đầu óc cô bắt đầu không tự chủ được mà đưa ra những so sánh như vậy. ---Có nghĩ bao nhiêu về chuyện này đi nữa thì cũng chẳng ích gì đâu. Suguha lắc lắc cái đầu đầy suy nghĩ bướng bỉnh của mình và tiếp tục bài tập căng cơ. Sau khi tập xong, cô cầm cây shinai đang tựa ở bên gốc cây thông đen lên. Cô nắm chặt lấy nó, cảm nhận cảm giác quen thuộc trong lòng bàn tay do đã gắn bó với nó suốt bao lâu nay; rồi duỗi thẳng lưng và đứng thế trung bình tấn. Vừa giữ nguyên tư thế, Suguha vừa hít một hơi thật sau - và rồi ngay lúc đó, vận dụng khí lực một cách sắc bén, cô vung thanh shinai đánh thẳng về phía trước. Động tác đầy sắc sảo ấy chém xuyên qua bầu không khí buổi sớm, khiến những chú chim sẻ đậu trên cành cây phía trên đầu hoảng hốt bay tứ tung. Căn nhà của gia đình Kirigaya là một căn nhà cổ kiểu Nhật nằm dọc theo những con phố lâu đời ở phía nam Saitama. Cả mấy thế hệ trong gia đình đều sống ở đây cả, vì ông nội Suguha, vốn đã qua đời bốn năm trước, là một người rất nguyên tắc và thủ cựu. Ông phục vụ trong lực lượng cảnh sát suốt nhiều năm, và từng là một người luyện Kendo nổi danh khi còn trẻ. Ông hi vọng là đứa con trai duy nhất của mình, tức là cha Suguha, sẽ tiếp bước mình trên con đường luyện tập kiếm đạo. Cha của Suguha đã gắn bó với cây shinai cho tới tận khi lên cao trung, nhưng sau đó ông lại sẵn sàng từ bỏ nó mà đi du học ở Mĩ, rồi dần dần kiếm được việc ở một công ti nước ngoài chuyên về an ninh tài chính. Sau khi được bổ nhiệm về chi nhánh Nhật Bản, ông gặp rồi cưới Midori, mẹ của Suguha, nhưng vẫn tiếp tục cuộc sống suốt ngày phải đi công tác khắp quanh Thái Bình Dương. Khi ấy, ông nội Suguha đã hướng niềm kì vọng về phía cô và người anh trai lớn hơn một tuổi Kazuto. Suguha và anh bị bắt tham gia võ đường kendo gần nhà suốt từ những năm học tiểu học. Nhưng anh trai cô bị ảnh hưởng từ mẹ cô - vốn là biên tập cho một tạp chí về máy tính, và yêu thích bàn phím hơn là cây shinai. Sau hai năm thì cậu bỏ tập ở võ đường. Thế nhưng Suguha lại không giống như anh trai mình. Cô bị Kendo cuốn hút và vẫn gắn bó với cây shinai ngay cả khi ông nội đã qua đời. Năm nay Suguha đã mười lăm tuổi. Năm ngoái, cô đã tiến vào khá sâu ở giải đấu cấp trung học, và được xếp vào nhóm những người đứng đầu ở giải toàn quốc. Tới mùa xuân, cô được một trong những trường cấp ba nổi tiếng nhát tỉnh mời nhập học. Thế nhưng--- Trước kia, cô chưa từng cảm thấy lạc lối về con đường phía trước. Cô thực sự thích Kendo, không chỉ vì nó đáp ứng được sự kì vọng từ những người xung quanh, mà còn vì nó khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hai năm trước, khi anh trai cô vướng vào một sự kiện khiến cả Nhật Bản chấn động, thì con tim cô bắt đầu thấy xao động. Có thể nói là cô hối hận vô cùng. Kể từ khi anh trai cô bỏ Kendo năm bảy tuổi, một hố sâu ngăn cách đã xuất hiện giữa hai người, và Suguha hết sức hối hận vì đã không tìm cách hàn gắn sự ngăn cách ấy. Anh trai cô gạt cây shinai qua một bên và chìm đắm suốt ngày vào chiếc máy vi tính, như để cố giải toả sự thèm khát của bản thân. Cậu tự tay ráp linh kiện thành một chiếc máy tính hoàn chỉnh, và giúp mẹ cài đặt cho nó khi mới chỉ là một học sinh tiểu học. Với Suguha, những chuyện mà cậu kể chẳng khác nào chuyện từ thế giới khác vậy. Tất nhiên là ở trường cô cũng được học về cách sử dụng máy tính, và ở trong phòng cô cũng có một chiếc máy vi tính nhỏ. Thế nhưng kiến thức tin học của cô chỉ dừng ở mức biết gửi mail và lướt internet mà thôi. Cô chẳng thể nào hiểu nổi cái thế giới mà anh trai cô đang đắm mình vào, nhất là mấy cái trò chơi nhập vai nối mạng, thứ mà cô ghét cay ghét đắng, Kể từ đó, cô đã thử khoác lên mình một nhân cách khác, nhưng cô lại thấy mình không tài nào gần gũi được với những người cũng đang đeo một lớp mặt nạ giả dối ở trên mạng đó. Từ khi còn ấu thơ, Suguha và anh trai cô đã sẻ chia một mối quan hệ gần gũi tựa như những người bạn thân. Nhưng khi anh trai cô rời bỏ cô để bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, Suguha đã chôn chặt nỗi cô đơn trong lòng và dồn toàn tâm toàn ý vào Kendo. Khoảng cách giữa họ cứ ngày một lớn dần, những cuộc trò chuyện hàng ngày ít dần đi; và rồi trước khi Suguha kịp nhận ra, thì mối quan hệ ấy đã trở thành một mối quan hệ hết sức bình thường. Nhưng nói thật ra thì Suguha vẫn luôn thấy cô đơn. Cô muốn được nói chuyện với anh trai nhiều hơn. Cô muốn hiểu được thế giới của anh ấy, muốn anh tới xem cô thi đấu. Thế nhưng khi cô đinh nói ra những điều đó, thì biến cố ấy xảy ra. Cơn ác mộng mang tên Sword Art Online. Mười ngàn người trẻ tuổi trên khắp nước Nhật đã bị cầm tù trong một cái lồng điện tử và chìm vào giấc ngủ dài. Anh trai cô được đưa tới một bệnh viện lớn ở Saitama. Và rồi, khi Suguha tới thăm anh trai cô lần đầu… Khi cô nhìn thấy anh ấy nằm hôn mê, với đủ thứ dây nhợ chằng chịt quanh người trên giường bệnh và đeo cái linh kiện trùm đầu đáng sợ đó, cô đã bật khóc. Lần đầu tiên kể từ sau khi sinh ra, cô đã khóc. Cô cứ ôm lấy anh trai mà khóc oà lên. Có lẽ cô sẽ chẳng còn cơ hội để nói chuyện với anh ấy nữa. Tại sao khi trước cô lại không cố thu hẹp khoảng cách giữa cả hai chứ? Chuyện đó đâu có khó khăn đến vậy, đúng ra cô hoàn toàn có thể làm được việc đó. Chính từ lúc đó, cô đã bắt đầu xem xét lại một cách nghiêm túc về việc có nên tiếp tục tập Kendo hay không, và cảm xúc thật sự của mình là gì. Nhưng tâm trí cô rối bời tới độ cô chẳng thể tìm được câu trả lời. Suốt hai năm, từ năm mười bốn tới năm mười lăm tuổi, cô vẫn chẳng thể gặp lại anh trai. Suguha đã vào học ở một trường cao trung theo lời khuyên từ những người xung quanh, nhưng nỗi ngờ vực trong lòng cô về việc bản thân có nên bước tiếp con đường này không thì vẫn chưa biến mất. Nếu anh trai cô quay lại, cô nhất định sẽ nói chuyện với anh thật nhiều. Cô sẽ gạt bỏ sự bối rối và lo âu trong lòng, và nói cho anh biết suy nghĩ của mình. Và hai tháng sau khi Suguha hạ quyết tâm, thì điều kì diệu đã xảy ra. Anh trai cô đã phá bỏ được lời nguyền kia bằng chính sức mạnh của mình và quay trở về. ---Nhưng khi đó, mối quan hệ của họ đã có thay đổi rất lớn. Suguha đã nghe chính mẹ cô Midori nói rằng Kazuto không phải anh ruột cô, mà chỉ là anh họ. Cha cô Minetaka là con một, nhưng mẹ cô Midori thì có một người chị đã mất sớm, thế nhưng Suguha lại chẳng hay biết gì về việc này. Vì vậy, khi Suguha biết được Kazuto là con trai của chị gái mẹ cô, cô cảm thấy có chút mất mát trong lòng và không biết nên duy trì mối quan hệ giữa hai người ra sao. Nên xa cách hơn chăng? Hay là giữ nguyên như trước kia? Cô chẳng biết cô nên tỏ ra như thế nào trong mối quan hệ mới này. …Ừm. Nhưng có một việc sẽ không thay đổi. Vừa suy nghĩ về những chuyện đó, Suguha vừa vung thanh shinai một cách dứt khoát, như thể đang cố cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình. Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng đó thì thật quá đáng sợ, thế nên cô cố tập luyện để hướng sự chú ý sang một chuyện khác. Khi cô đã tập đủ số lần vung kiếm, thì mặt trời đã lên cao hơn hẳn. Suguha gạt mồ hôi trước trán, đặt thanh shinai xuống và quay về hướng ngôi nhà. "A…" Khi vừa quay người lại nhìn, cô bỗng dưng đứng sững lại. Cô không để ý rằng Kazuto, mặc trên người chiếc áo len ngắn tay, đang ngồi trên thềm hè nhìn cô suốt nãy giờ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu mỉm cười và nói: "Chào buổi sáng." Vừa nói, cậu vừa tung cho cô chai nước khoảng nho nhỏ đang cầm trên tay. Suguha đưa tay phải lên bắt, rồi trả lời. "C-chào buổi sáng… Thật tình, nếu anh nhìn em thì cũng nên lên tiếng mới phải chứ." "Nhưng lúc nãy trông em tập trung ghê lắm." "Cũng không hẳn, lúc nào em cũng vậy mà." Suguha thầm cảm thấy hạnh phúc trong lòng khi cả hai đã có thể nói chuyện với nhau một cách rất tự nhiên trong suốt hai tháng qua. Cô ngồi xuống phía bên phải Kazuto, nhưng vẫn ý tứ giữ một khoảng cách nhất định. Đặt cây shinai sang một bên, cô mở chai nước và đưa lên miệng; dòng nước mát lạnh tràn vào cơ thể nóng rực của cô, mang đến một cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu. Sword_Art_Online_Vol_03_-_029 "Ra là em vẫn tiếp tục luyện tập suốt bấy lâu nay…" Kazuto cầm cây shinai của Suguha lên và khẽ vung nó qua lại. Ngay lúc đó, cậu nghiêng đầu sang một bên và nói. "Nhẹ quá…" "Hử?" Suguha hạ chai nước trên miệng xuống và nhìn Kazuto. "Cây shinai đó làm hoàn toàn bằng tre nên thực ra nó khá nặng đấy. So với loại làm từ carbon thì nặng hơn khoảng 50 gam." "À ừ. Cái đó… chỉ là cảm giác của anh thôi… nhưng nếu đem ra so sánh thì…" Đột nhiên Kazuto giật lấy chai nước trên tay Suguha và vội vã uống hết chỗ nước còn lại. "A…" Suguha đỏ mặt lên mà chẳng kịp nghĩ gì cả. Cô chu môi lại và nói đầy vẻ giận dỗi. "Anh đấy, anh đang định so sánh với ai đấy hả?" Kazuto đặt chai nước trống rỗng lên thềm hè và đứng lên mà không trả lời. "Này, em muốn đấu thử với anh không?" Suguha ngây ngốc nhìn khuôn mặt Kazuto. "Ý anh… là một trận đấu ấy á?" "Ừ." Kazuto gật đầu như thể đó là một chuyện rất tự nhiên, mặc dù cậu chẳng có chút hứng thú gì với Kendo. "Thế còn đồ bảo hộ thì sao?" "Hmm, không mặc chắc cũng chẳng sao đâu… nhưng nếu em bị thương thì không ổn đâu. Hình như đồ bảo hộ của ông vẫn còn đấy, ta đến võ đường thôi." "Ồ." Suguha hoàn toàn quên béng mất sự ngại ngần khi nãy và tự hỏi tại sao anh ấy lại nói ra chuyện như vậy; cô mỉm cười rồi nói: "Anh tự tin quá nhỉ? Muốn đấu với một người đã lọt vào vòng tứ kết toàn quốc cơ đấy. Với lại…" Nét mặt cô thay đổi . "Cơ thể anh có ổn không…? Anh đừng có làm liều đấy…" "Hihi, anh sẽ cho em xem thành quả của việc luyện tập hồi sức hàng ngày ở chỗ trung tâm thể hình." Kazuto cười khúc khích và rảo bước về phía sau nhà. Suguha vội bước theo sau. Căn nhà của gia đình Kirigaya nằm trên một mảnh đất khá rộng rãi, ở phía đông phòng của mẹ Suguha có một võ đường. Theo di nguyện của ông nội cô, cả nhà vẫn giữa nó lại mà không phá nó đi. Suguha dùng nó làm nơi luyện tập hàng ngày, cô lau dọn rất cẩn thận và giữ lại tất cả đồ đạc ở đây. Cả hai đi chân trần vào trong võ đường, cúi chào nhau và bắt đầu chuẩn bị. May là dáng người ông nội rất giống với Kazuto; bộ đồ bảo hộ được mang ra tuy hơi cũ nhưng rất vừa vặn. Sau khi hai người buộc xong dây phần mũ bảo hộ cùng một lúc, họ bước ra chỗ chính giữa võ đường rồi lại cúi chào nhau. Suguha từ từ đứng dậy từ tư thế quỳ, cầm lấy cây shinai yêu thích và vào thế trung bình tấn. Trong khi đó Kazuto--- "G-gì vậy, Onii-chan?" Nhìn tư thế của Kazuto, Suguha buột miệng nói. Chỉ có thể nói là quá kì quặc. Chân trái cậu tiến lên phía trước độ nửa thân, phần eo hạ thấp, còn cây shinai trên tay phải thì hướng xuống, phần mũi gần như chạm xuống sàn. Tay trái cậu chỉ như nắm hờ phần cán cho có. "Nếu ở đây mà có trọng tài thì chắc ông ấy sẽ bực lắm đây." "Không sao đâu, đây là kiểu dùng kiếm của anh." Suguha hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại tư thế. Kazuto bước chân rộng ra rồi hạ trọng tâm. Suguha định dậm chân lao tới và tung ra một đòn mạnh về phía đối phương. Nhưng tư thế kì cục của Kazuto khiến cô không biết nên làm gì. Tuy có chỗ sơ hở thật, nhưng cô cảm giác không dễ mà tận dụng được nó. Thế đứng đó dường như là thành quả của nhiều năm kinh nghiệm--- Thế nhưng việc đó là không thể. Kazuto chỉ cầm cây shinai trong có hai năm, từ hồi bảy tám tuổi. Khi ấy cậu chắc chỉ kịp học được chút kiến thức cơ bản. Như thể nhận ra sự bối rối của Suguha, Kazuto đột ngột di chuyển. Cậu lao tới với tầm người thấp như thể lướt đi, thanh shinai từ phía góc dưới bên phải vung lên. Tốc độ của đòn đánh không nhanh lắm, nhưng vì đó là một đòn tấn công bất ngờ nên Suguha phải di chuyển theo phản xạ. Cô mở rộng bàn chân phải ra, và: "Kote!!" [7] Suguha vung ngang thanh shinai về phía cẳng tay trái của Kazuto. Đòn đánh được căn thời điểm rất chuẩn xác, thế nhưng nó lại chỉ chém vào không khí. Pha né đòn thật khó tin. Bàn tay trái của Kazuto buông cán cây shinai ra, rồi cậu thu tay về sát thân mình. Như vậy mà cũng được sao? Thanh shinai trên tay phải Kazuto lao về phía Suguha, lúc này đang vô cùng bất ngờ. Cô hết sức bối rối, và cuống cuồng tìm cách né đòn. Tới khi hai người đảo vị trí cho nhau và quay lại đối mặt nhau trong khi vẫn giữ khoảng cách vừa phải, thì ý thức của Suguha đã thay đổi hoàn toàn. Một thứ áp lực đầy phấn khích tràn ngập toàn thân cô, cứ như thể máu cô đang sôi lên vậy. Lần này, tới phiên Suguha ra đòn. Chiêu sở trường của cô, một đòn đánh vào cổ tay- Trở nên nghiêm túc hơn hẳn, Suguha bắt đầu một đợt tấn công như vũ bão. Cô vung mũi thanh shinai liên tục, đánh tới tấp không cho đối thủ kịp thở. Nhưng Kazuto cứ liên tục né đòn. Ánh mắt đầy vững vàng của cậu vẫn đảo qua lại, như thể nắm bắt được toàn bộ sự di động của thanh shinai trên tay Suguha vậy. Tức khí, Suguha thu hẹp khoảng cách lại và kèn cựa thanh shinai của mình lên thanh của Kazuto. Phải đối đầu với đôi chân và phần thân trên đầy mạnh mẽ nhờ trui rèn khổ luyện của cô, Kazuto bắt đầu lảo đảo do sức ép tới quá lớn. Không để cho cậu kịp lui bước, Suguha chớp lấy thời cơ và tung ra đòn dứt điểm về phía đầu Kazuto. "Men!"[8] 'A', ngay khi Suguha nhận ra thì đã quá muộn, Đòn tấn công của cô không hề nương tay chút nào, và nó đập mạnh vào phần lưới chắn kim loại trên mũ bảo hộ của Kazuto. Bang! Một âm thanh chói tai vang vọng khắp võ đường. Kazuto loạng choạng lùi lại thêm vài bước rồi mới dừng lại được. "A-anh không sao chứ, Onii-chan!?" Suguha cuống cuồng hỏi. Kazuto khẽ vẫy vẫy bàn tay trái ra hiệu mình không sao. "…A, anh thua rồi. Sugu mạnh thật đấy, đến Heathcliff cũng chẳng thể so được với em." "…Anh thật sự không sao chứ…?" "Ừ. Trận đấu kết thúc rồi." Nói xong, Kazuto lùi lại vài bước rồi làm mấy động tác còn kì quái hơn. Cậu vung cây shinai trên tay phải sang hai bên, rồi đưa nó về phía sau lưng tạo nên một thứ âm thanh "vút vút". Sau đó cậu đứng thẳng lưng và đưa tay gãi gãi đầu - đoạn phía trên phần giáp che mặt - khiến tiếng lạo xạo vang lên. Tất cả những hành động đó khiên Suguha cảm thấy rất lo lắng: "A, anh bị đánh vào đầu nên…" "K-không phải!! Chỉ là do thói quen cũ thôi…" Sau khi cả hai cúi chào nhau, Kazuto ngồi xuống với vẻ đầy trang trọng và bắt đầu tháo dây buộc trên bộ đồ bảo hộ. Hai người cùng nhau rời khỏi võ đường, đi vào phòng thay đồ và lau sạch mồ hôi trên mặt. Vốn ban đầu chỉ định chơi đùa một chút, Suguha không ngờ cuộc đấu lại trở nên nghiêm túc đến vậy và khiến cả người cô nóng bừng lên. "Dù sao thì em cũng rất ngạc nhiên đấy. Onii-chan này, anh tập từ lúc nào vậy?" "Ờ, lối đánh đó của anh… xem ra không thể sử dụng kiếm kĩ được nếu không có hệ thống hỗ trợ rồi." Kazuto lại lẩm bẩm mấy lời hoàn toàn vô nghĩa. "Nhưng mà vui thật đấy. Chắc anh nên đi tập Kendo lại thôi…" "Thật á!? Thật á!?" Suguha bỗng dưng trở nên hoạt bát hơn hẳn, miệng cô nở một nụ cười toe toét trong khi dồn dập hỏi lại. "Sugu, em dạy anh nhé?" "D,dĩ nhiên rồi! Chúng mình nhất định sẽ tập cùng nhau!" "Nhưng dù sao thì cũng phải đợi tới khi cơ thể anh bình phục lại đã." Kazuto gật đầu, còn Suguha thì mỉm cười đầy vẻ thật lòng. Ý nghĩ rằng sẽ lại được tập Kendo cùng với anh trai khiến cô hạnh phúc tới trào nước mắt. "Này… Onii-chan… Em…" Mặc dù Suguha không hiểu tại sao Kazuto lại có hứng thú trở lại với Kendo, nhưng cô vẫn rất vui và cũng muốn kể cho cậu nghe về mối quan tâm mới của mình. Thế nhưng cô nhanh chóng thay đổi suy nghĩ và nuốt ngược lại nhưng lời đang chuẩn bị thốt ra khỏi miệng. "Ưm?" "Ờ, chắc tạm thời em cứ nên giữ bí mật chuyện đó đã." "Thế là sao hả!" Hai người lau khô đầu rồi quay về nhà chính qua đường cửa hậu. Mẹ họ Midori thường xuyên phải làm việc vào buổi sáng, thế nên Suguha và Kazuto thay phiên nhau đảm trách việc chuẩn bị bữa sáng. "Em đi tắm cái đã. Onii-chan, hôm nay anh có kế hoạch gì không?" "À… hôm nay anh… anh định tới bệnh viện…" "…" Tâm trạng phấn chấn của Suguha đột ngột chùng xuồng khi cô nghe thấy câu trả lời. "Ra vậy, anh định tới thăm người ấy ư." "À… hiện giờ thì đó là việc duy nhất anh có thể làm." Người ấy là người quan trọng nhất với cậu ở thế giới đó, và Suguha đã nghe chính miệng cậu kể cách đây một tháng. Lúc đó Suguha đang ở trong phòng Kazuto; hai người ngồi cạnh nhau, còn Kazuto vừa xoay xoay cốc cà phê vừa kể lại chi tiết sự việc. Suguha trước kia sẽ không bao giờ tin được rằng người ta lại có thể yêu một ai đó ở trong thế giới ảo. Nhưng giờ cô đã phần nào hiểu ra được. Bên cạnh đó--- mỗi khi Kazuto kể về người đó, nước mắt cậu lại tuôn rơi. Kazuto kể rằng họ đã ở bên nhau cho tới tận giây phút sau cùng. Hai người đã tin rằng họ nhất định sẽ trở về thế giới thực cùng nhau. Vậy nhưng trong khi Kazuto đã hồi tỉnh, thì người ấy vẫn tiếp tục ngủ say. Chẳng có gì xảy ra cả --- hoặc có lẽ là có, nhưng không có ai biết gì về nó. Kể từ khi đó, chỉ cần có thời gian thì cứ ba ngày Kazuto lại tới bệnh viện thăm người ấy. Suguha có thể thấy cảnh tượng ấy rất rõ ràng. Kazuto ngồi trước cô gái đang ngủ ấy, nắm lấy bàn tay của cô gái giống như trước kia cô từng nắm tay Kazuto, và gọi tên cô không ngừng nghỉ. Khi Suguha hình dung ra cảnh tượng đó, một cảm xúc khó tả xuất hiện trong trái tim cô. Ngực cô thắt lại, mỗi hơi thở cũng dường như rất khó khăn. Cô đưa hai tay lên ôm lấy bản thân và ngồi bệt xuống ở ngay chỗ mình vừa đứng. Cô muốn Kazuto cứ mãi được tươi cười. Kể từ khi Kazuto quay về từ thế giới đó, cậu đã trở nên cởi mở hơn nhiều so với trước kia. Cậu bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với Suguha. Cậu cũng trở nên dịu dàng hơn và không còn đưa ra những đòi hỏi vô lí nữa. Cứ như là họ đã quay về thời thơ ấu vậy. Vì thế cô nhận ra người đó quan trọng tới nhường nào với Kazuto khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh trai mình. Khi đó cô bắt đầu tự thuyết phục bản thân. ---Nhưng mình, mình vừa mới nhận ra... Khi Kazuto nhắm mắt lại hồi tưởng về người ấy, Suguha cảm thấy trái tim mình cứ đau đớn mãi không thôi, như thể cô đang cố gắng một cách tuyệt vọng để che giấu một cảm xúc khác. Nhìn Kazuto rót sữa ra cốc rồi đưa lên miệng uống, Suguha thì thầm trong lòng. ---Này, Onii-chan. Em, em đã biết rồi. Cặp anh em trước kia nay đã trở thành anh em họ; thế nhưng chính Suguha cũng không thể hiểu tại sao mọi việc lại thành ra như thế này. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi. Mặc dù cô chưa từng thực sự nghĩ về nó cho tới tận bây giờ, nhưng một bí mật nhỏ bé tiếp tục le lói trong trái tim cô. Có thể là cô thích Onii-chan; nhưng nếu mọi chuyện cứ như hiện giờ, thì việc đó có lẽ cũng chẳng sao. Sau khi tắm xong, tôi thay quần áo rồi rời nhà trên chiếc xe đạp vừa mới mua độ một tháng trước. Đi bằng xe đạp thì quãng đường mười lăm cây số khá là xa, nhưng như vậy vẫn là vừa sức với cơ thể đang trong quá trình hồi phục của tôi. Điểm đến của tôi là một bệnh viện mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố Tokorozawa, tỉnh Saitama. Khu ở tầng trên cùng là nơi nàng đang lặng lẽ nằm. Hai tháng trước, trên tầng 75 của Aincrad, tôi đã đánh bại boss cuối «Thánh Kiếm» Heathcliff, qua đó hoàn thành trò chơi tử thần ấy. Sau đó, tôi tỉnh dậy trong căn phòng bệnh, và nhận ra là mình đã trở về thế giới thực. Thế nhưng nàng, người bạn đời của tôi, cũng là người quan trọng nhất đối với tôi, «Tia Chớp» Asuna thì vẫn chưa trở lại. Việc dò hỏi thông tin về nàng không khó khăn lắm. Ngay sau khi hồi tỉnh tại bệnh viện Tokyo, tôi đã rời khỏi phòng bệnh, loạng choạng đi ra ngoài trước khi một cô y tá phát hiện ra và đưa tôi về phòng. Độ vài chục phút sau, một người đàn ông mặc bộ vest chạy vội tới chỗ tôi trong khi vẫn đang thở dốc. Anh ta tự giới thiệu mình là đại diện của «Bộ phận đối phó thảm kịch SAO - trực thuộc Bộ Nội vụ». Tổ chức có cái tên hoành tráng ấy có vẻ được thành lập ngay sau khi sự kiện SAO xảy ra, nhưng trong suốt hai năm qua họ chẳng thể làm được gì cả. Dù sao thì cũng khó trách được việc đó. Nếu họ can thiệp một cách thiếu cẩn thận vào server mà không tắt được hệ thống bảo vệ do Kayaba Akihiko - kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc - lập trình, thì não bộ của 10,000 người sẽ bị phá hủy. Không ai muốn phải gánh vác một trách nhiệm quá lớn như vậy. Sau khi tập hợp lại, họ quyết định tốt hơn hết là chuẩn bị và theo dõi tình trạng của các nạn nhân đang nằm trong bệnh viện. Hi vọng duy nhất của họ - một tia hi vọng mong manh, đồng thời cũng là một thử thách lớn lao - đó là theo dõi thông tin của người chơi thông qua dữ liệu của server. Từ đó, họ đã theo dõi bước đi của tôi ở tiền tuyền, bao gồm cả level, vị trí cũng như vai trò là một người chơi quan trọng trong «Nhóm bị giam cầm» đang cố tìm cách hoàn tất SAO. Do đó, khi những người chơi SAO trên khắp cả nước tỉnh dậy, nhân viên của Bộ Nội vụ đã lao ngay tới phòng bệnh của tôi với hi vọng hiểu được rõ hơn về chuyện vừa xảy ra. Tôi nói ngay điều kiện của mình với tay nhân viên chính phủ đeo kính gọng đen đó. Tôi sẽ nói cho họ mọi thứ mình biết, đổi lại họ phải nói ra thông tin mà tôi cần. Thứ mà tôi muốn biết dĩ nhiên là tung tích của Asuna. Sau vài phút nói chuyện trên điện thoại, anh chàng đeo kính quay lại và nói với vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. "Yuuki Asuna được chuyển tới một cơ sở y tế ở Tokorozawa. Thế nhưng cô bé vẫn chưa tỉnh lại... Không chỉ có cô ấy mà còn có 300 người chơi khác trên khắp cả nước cũng chưa tỉnh dậy." Ban đầu họ nghĩ đó chỉ là do lỗi lag của server. Thế nhưng sau vài giờ rồi thành vài ngày, Asuna và những người khác vẫn không tỉnh lại. Việc đây có phải là kế hoạch của kẻ vẫn đang mất tích Kayaba Akihiko hay không gây ra sự náo động khắp toàn cầu, thế nhưng tôi lại có cách nhìn khác hẳn. Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng sụp đổ của Aincrad trước mặt trời đỏ rực đang lặn dần. Ông ta chắc chắn đã nói là sẽ thả toàn bộ người chơi ra. Hơn nữa khi đó ông ta chẳng còn lí do gì để nói dối cả. Tôi thật sự tin chắc rằng ông ta đã để bản thân mình biến mất cùng với thế giới đó. Dẫu sao thì, cho dù đó là do một nguyên nhân không được lường trước hay là do ý đồ của một kẻ khác đi nữa, thì server của SAO vốn đáng ra đã phải bị format và reset vẫn tiếp tục hoạt động. Chiếc Nerve Gear của Asuna cũng vậy, nó tiếp tục trói buộc linh hồn nàng ở sâu bên trong. Tôi chẳng có chút manh mối nào về việc chuyện gì đang diễn ra ở trong đó, nhưng nếu... nếu... nếu như tôi có thể quay lại thế giới đó một lần nữa--- Nếu Suguha biết chuyện tôi đã làm thì chắc em ấy sẽ giận ghê lắm. Lúc đó tôi để lại một tờ giấy thông báo, rồi vào phòng riêng và đeo chiếc Nerve Gear vào, khởi động SAO lên. Thế nhưng, dòng thông báo lỗi xuất hiện một cách lạnh lùng trước mắt tôi: «Lỗi: Không kết nối được tới máy chủ». Sau khiđã hồi phục hoàn toàn, tôi lại được phép đi lại tự do và suốt từ đó đến giờ, tôi vẫn đều đặn tới thăm Asuna. Đó là một quãng thời gian hết sức khó khăn. Cái cảm giác bị cướp đi một cách vô lí thứ quan trọng nhất với bản thân còn đau đớn hơn bất kì nỗi đau thể xác hay tinh thần nào. Nó càng tác động mạnh hơn tới con người yếu đuối vô lực như một đứa trẻ của tôi hiện giờ. Tiếp tục quãng hành trình kéo dài độ 40 phút, tôi đạp xe với nhịp độ chậm rãi, đi ra khỏi trục đường chính và hướng về một con đường dốc lộng gió. Một lát sau, một tòa nhà to lớn hiện ra trước mắt tôi. Đó là một cơ sở y tế tư nhân hiện đại. Nhân viên bảo vệ trước cổng bệnh viện đã quen mặt tôi nên chẳng buồn hỏi lí do tôi tới đây. Tôi đỗ chiếc xe đạp ở một góc của bãi đỗ xe khổng lồ. Tại quầy tiếp tân ở tầng 1, vốn mang dáng vẻ của sảnh một khách sạn cao cấp, tôi nhận lấy một tấm thẻ thăm bệnh. Cặp cái thẻ lên ngực áo, tôi bước vào thang máy. Vài giây sau, thang máy lên tới nơi cao nhất - tầng 18, và từ từ mở cửa ra. Tôi đi ra và bước dọc về phía nam hàng lang vắng vẻ. Tầng này có rất nhiều bệnh nhân điều trị dài ngày, nhưng hiếm khi thấy được bóng dáng ai khác ở đây. Ở phía cuối hành lang, có một cánh cửa màu xanh lá nhợt nhạt.Trên bức tường cạnh cánh cửa có một tấm bảng tên màu xám xịt. Trên đó ghi «Yuuki Asuna», phía dưới là một cái khe mỏng. Tôi đi về phía đó, gõ tấm thẻ thăm bệnh trên ngực áo ra và đưa nó vào cạnh dưới của cái khe. Cánh cửa trượt mở sang một bên, phát ra một âm thanh điện tử không rõ ràng. Bước chân vào căn phòng, hương hoa tươi thơm ngát bao phủ lấy tôi. Những bông hoa tươi tắn trái ngược với mùa đông ảm đạm được trang trí trong phòng. Không gian bên trong căn phòng bệnh rộng rãi được ngăn ra bằng những tấm rèm. Tôi chậm rãi bước về phía chúng. "Xin hãy để cô ấy tỉnh lại, làm ơn---". Tôi chạm vào tấm rèm, thầm cầu nguyện cho điều kì diệu xảy ra và kéo nó sang bên. Một thiết bị theo dõi y tế cao cấp được đặt trong phòng, giống y như ở phòng bệnh cũ của tôi - đến cả tấm đệm cũng giống y hệt. Ánh nắng chiếu le lói qua tấm rèm che phủ màu trắng, nhẹ nhàng phủ xuống gương mặt Asuna. Nếu không biết rõ, có khi tôi đã tưởng nàng đang ngủ. Lần đầu tới thăm, tôi đã có ý nghĩ: liệu nàng có phật ý khi tôi thấy nàng trong bộ dạng này không? Nhưng nỗi lo lắng ấy đã tan biến mất ngay từ khi đó. Nàng thật sự quá đẹp. Mái tóc màu hạt dẻ sậm xinh xắn, trải lên tấm đệm trắng tựa như một dòng suối; làn da trắng mờ, đôi má ánh lên chút màu hồng phấn. Sword_Art_Online_Vol_03_-_043 Từ bờ má tới chỗ xương đòn, dáng vẻ náng vẫn trông hệt như lúc còn ở trong thế giới đó. Đôi môi màu sơri nhạt. Cặp lông mi dài hơi run run như thể chúng có thể mở ra bất cứ lúc nào. Đấy là, nếu không có cái mũ đó. Nerve Gear. Ba chiếc đèn LED màu nhợt nhạt của nó cứ nhấp nháy tựa như những ngôi sao, minh chứng cho việc nó vẫn đang vận hành. Ngay cả lúc này đây, linh hồn nàng vẫn đang bị giam giữ trong thế giới đó. Tôi đưa cả hai tay lên nắm lấy bàn tay phải nhỏ nhắn của nàng và cảm nhận hơi ấm của nó. Cảm giác nắm chặt từ bàn tay nàng vẫn như trước kia. Tôi nín thở, cố hết sức để kìm lại những giọt nước mắt đang chực rơi ra... "Asuna..." Tiếng chuông báo thức kéo tôi trở lại với hiện thực. Khi tôi nhìn lại thì trời đã về chiều. "Anh phải về đây, Asuna. Rồi anh sẽ sớm quay lại thăm em sau." Tôi chợt nghe thấy tiếng cánh cửa trượt mở ra, và quay lại thì thấy hai người đàn ông vừa tiến vào căn phòng. "Ồ, Kirigaya-kun. Xin lỗi vì đã làm phiền cháu nhé." Người đàn ông lớn tuổi hơn đứng phía trước đưa tấm thẻ thăm bệnh trên tay lên đút vào túi áo, vẻ mặt ông rất bình thản. Nhìn từ dáng người và vẻ ngoài thì ông có vẻ là một người rất tự tin và có tinh thần, nhưng mái tóc lại điểm chút đốm bạc do đã phải lo lắng về con gái suốt hai năm qua. Đó là cha của Asuna, Yuuki Shouzou. Khi trước tôi được Asuna cho biết rằng cha nàng là một nhà khởi nghiệp, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi biết ông chính là CEO của công ty điện tử RECTO. Tôi hơi cúi đầu xuống và nói. "Chào bác. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác, Yuuki-san." "Không có gì, không có gì. Để cháu suốt ngày phải tới đây thế này, bác là người phải xin lỗi mới đúng. Chắc con bé cũng rất vui." Ông bước về phía gối của Asuna, vuốt tóc nàng một cách lơ đãng trong khi nhìn gương mặt của Asuna với vẻ buồn bã. Một lát sau, ông giới thiệu với tôi người đang đứng phía sau mình. "Người này thì chắc đây là lần đầu cháu gặp. Cậu ấy là giám đốc viện nghiên cứu ở công ty bác, Sugou-kun." Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta khá tốt. Anh ta có dáng người cao, mặc bộ vest màu xám đậm, cùng với cặp kính gọng vàng nằm ngay ngắn trên sống mũi. Đôi mắt ẩn giấu sau lớp mắt kính mỏng, còn trên miệng thì luôn có một nụ cười thường trực. Tôi đoán anh ta mới độ trên dưới 30 tuổi. Anh ta đưa tay ra và nói. "Rất vui được gặp cậu. Tôi là Nobuyuki Sugou. Cậu chắc chính là người hùng Kirigaya-kun rồi." "Kirigaya Kazuto. Rất vui được gặp anh." Tôi bắt tay Sugou và quay đầu lại nhìn về phía Yuuki Shouzou. Ông hơi cúi đầu xuống, và đưa tay lên đỡ trán. "Về chuyện đó, xin lỗi cháu nhé. Máy chủ của SAO đã bị tắt đi rồi. Thảm kịch này giống như những chuyện mà ta vẫn thấy trên TV vậy. Đứa con trai ta tin tưởng nhất cũng lâu rồi chưa liên lạc gì với gia đình." "Chủ tịch, chuyện là-" Sugou thả lỏng tay, và quay về hướng Shouzou và nói. "Tháng sau, con muốn chính thức tuyên bố với mọi người." "Vậy sao? Như thế có ổn không? Con vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước cơ mà..." "Con đã quyết định rồi. Con muốn nhân lúc Asuna vẫn còn xinh đẹp... và được thấy em ấy trong bộ váy cưới." "Có vẻ như con đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã vậy, thì ta đi đây. Gặp lại cháu sau nhé, Kirigaya-kun." Ông gật đầu, rồi quay người bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Chỉ còn lại tôi và Sugou trong căn phòng. Sugou từ từ bước tới bên giường, đứng đối diện với tôi. Anh ta vuốt mái tóc màu hạt dẻ của Asuna, những ngón tay lướt qua kẽ tóc tạo nên thứ âm thanh lạo xạo. Cảnh tượng đó khiến trong tôi tràn ngập một cảm giác kinh tởm. "Khi còn ở trong trò chơi đó, cậu sống cùng Asuna phải không?" - Anh ta hỏi. "...Ừm..." "Trong trường hợp đó thì, quan hệ của chúng ta có lẽ sẽ hơi phức tạp đấy." Sugou ngầng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ngay lúc ấy, tôi nhận ra ấn tượng ban đầu của mình về anh ta hoàn toàn khác xa so với sự thực. Phía sau cặp mặt kính, đôi đồng tử mắt bé xíu dễ khiến người ta liên tưởng tới sanpaku [9], còn môi anh ta thì nhếch lên cười. Tất cả những điểm đó khiến nét mặt anh ta tỏa ra một thứ cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn. Những giọt mồ hôi lạnh đua nhau chạy dọc sống lưng tôi. "Về chuyện tôi vừa nói..." Sugou nở một nụ cười ra vẻ buồn chán. "Đó là, đem Asuna gả cho tôi." Tôi không thốt lên được lời nào. Anh ta vừa nói gì cơ? Ánh nhìn của Sugou bao trùm lên người tôi một cách lạnh lẽo. Sau thoáng chốc im lặng, tôi rốt cuộc cũng mở được miệng ra mà gằn lên. "Anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện đó sao?" "Ồ, chắc chắn là như vậy rồi. Để nhận được sự chấp thuận của con bé trong hoàn cảnh hiện giờ thì gần như là không thể rồi. Trên giấy tờ thì tôi là con nuôi của nhà Yuuki. Thế nhưng thực tế thì con bé lâu nay vẫn rất ghét tôi." Sugou lướt ngón tay trên bờ môi Asuna. "Dừng lại ngay!" Tôi bất giác nắm lấy tay Sugou và lôi nó ra khỏi gương mặt Asuna. Lúc này thì tôi hét hẳn lên. "Đồ khốn... mày dám lợi dụng tình trạng hiện giờ của Asuna ư?" "Lợi dụng ư? Ấy không không, chuyện này vẫn hoàn toàn nằm trong giới hạn. Nói thật nhé, Kirito-kun, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với công ty chủ quan của SAO "Argas" không?" "Nghe nói họ đã giải thể." "Chính xác. Chi phí phát triển, cùng với các khoản thiệt hại đã khiến họ rơi vào cảnh nợ nần, và dần dần bị phá sản. Vì thế, việc duy trì máy chủ của SAO hiện giờ đang thuộc trách nhiệm của bộ phận nghiên cứu công nghệ Full Dive của công ty RECTO. Cụ thể hơn, thì là bộ phận của tôi." Đứng ở bên kia giường, Sugou quay sang nhìn tôi. Hắn nở một nụ cười đầy ma quỷ, rồi cúi lại gần bờ má của Asuna hơn. "Nói vậy tức là, con bé vẫn còn sống là do tôi cho phép nó làm thế. Thế nên, cậu không nghĩ tôi nên được đền bù một chút vì đã gánh vác những phiền phức đó ư? Tôi nói có sai không?" Việc nghe được những lời nói này chỉ càng khiến tôi tin chắc hơn rằng hắn muốn lợi dụng tình cảnh của Asuna, dùng sinh mạng của nàng để thỏa mãn tham vọng của mình. Hắn đứng lên và quay người nhìn tôi với vẻ khinh thường, nụ cười trên môi hắn biến mất. Hắn lại lên tiếng với giọng lạnh lẽo. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Asuna trong game, nhưng từ giờ trở đi tôi muốn cậu tránh xa khỏi đời con bé. Hi vọng sau này cậu đừng liên hệ gì với Yuuki cũng như gia đình con bé nữa." Tôi nắm chặt bàn tay và giận dữ về sự bất lực của bản thân. Tôi có cảm giác mình thật yếu đuối. Lại thêm một khoảng im lặng nữa trôi qua. Thế rồi Sugou nói với giọng chế giễu. "Lễ cưới sẽ được cử hành vào tuần sau ở ngay chỗ này. Tôi hi vọng là cậu sẽ tới dự. Hãy trân trọng lần gặp mặt sau cùng này đi nhé, Hero-kun." Tôi muốn có một thanh kiếm. Tôi sẽ đâm nó vào tim hắn, và chém vào cổ hắn. Tôi không biết liệu hắn có cảm giác được chút gì về sự xáo trộn trong nội tâm tôi không, nhưng hắn chỉ vỗ vỗ vai tôi rồi quay người đi ra khỏi phòng. Khi tôi về tới nhà, kí ức về cuộc gặp ban nãy vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi nằm lên giường, nhìn một cách mê man lên trần nhà. "Đó là, đem Asuna gả cho tôi." "Con bé vẫn còn sống là do tôi cho phép nó làm thế." Cuộc gặp ấy cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu tôi, như thể một bộ phim liên tục bị tua lại. Trái tim có cảm giác như thể đã biến thành một khối kim loại nóng bỏng đến độ vặn xoắn lại. Thế nhưng--- có lẽ đây đều chỉ là do ý thức về bản thân của tôi quá mạnh mà thôi. Sugou là người thân cận nhất với nhà Yuuki từ trước tới giờ. Đây cũng là lí do tại sao hắn lại có thể trở thành hôn phu của Asuna. Hắn được Yuuki Shouzou hết sức tin tưởng, và cũng gánh vác vị trí quan trọng ở công ty RECTO. Có lẽ Asuna đã được hứa gả cho kẻ này từ rất lâu trước khi chúng tôi gặp nhau ở Aincrad. So với hắn, quãng thời gian mà chúng tôi ở bên nhau chỉ là một thứ ảo ảnh, không hơn không kém. Tôi cảm thấy thật nhục nhã khi phải rời xa Asuna chỉ vì ý đồ nhất thời của hắn, thứ vốn dĩ chỉ giống như một hành vi thất thường của trẻ con. Đối với chúng tôi, thành phố trôi nổi trên thinh không Aincrad mới chính là thế giới thực. Những lời thề nguyện chúng tôi đã trao nhau ở đó, từng câu từng chữ một, tất cả đều lấp lánh tựa như những viên đá quý. "Em muốn được ở bên Kirito mãi mãi---" Những câu nói và nụ cười của Asuna cứ trôi xa dần. "Anh xin lỗi... Anh xin lỗi, Asuna... Anh... chẳng thể làm được gì..." Những giọt nước mắt đau buồn cứ lăn dài trên khuôn mặt tôi, và rơi xuống "tách tách" trên bàn tay đang nắm chặt. "Onii-chan, phòng tắm trống rồi này!" Suguha gọi với lên phòng Kazuto ở trên tầng hai, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Tối hôm đó, sau khi trở về từ bệnh viện, Kazuto cứ giam mình trong phòng mà không hề đi xuống dù là để ăn tối. Suguha đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng lại ngần ngại. Nếu anh ấy không lên để đi ngủ ngay thì có thể là anh ấy bị cảm, cô tự biện minh và tiếp thêm sức lực để xoay tay nắm cửa. Cạch ~. Cánh cửa mở ra, để lộ căn phòng tối om. Chắc anh ấy đang ngủ rồi, cô nghĩ vậy. Ngay khi cô quay người định đi ra thì một luồng gió lạnh lẽo thổi vào, khiến cả người cô run lên. Cửa sổ hình như vẫn mở. Xem ra không còn cách nào khác rồi, Suguha nghĩ và lắc lắc đầu. Cô rón rén đi ngang qua căn phòng, tiến về phía cửa sổ... đúng lúc đó, cô thấy anh trai mình đang ngồi bó gối cuộn tròn trên giường, mắt vẫn mở to đầy tỉnh táo. "A, onii-chan, em xin lỗi. Em tưởng anh đã ngủ rồi." - Suguha bối rối trả lời. Sau một thoáng chốc im lặng, Kazuto trả lời với giọng nói không chút cảm xúc. "Xin lỗi, nhưng em có thể để anh một mình được không?" "Nhưng, nhưng căn phòng lạnh quá..." Suguha đưa tay ra và nắm lấy đôi bàn tay Kazuto. Chúng lạnh toát như băng vậy. "Không được rồi. Tay anh lạnh toát lên rồi đây này, cứ thế anh sẽ bị cảm lạnh mất. Mau mau đi tắm đi." Chút ánh sáng từ những cây đèn đường bên ngoài chiếu xuyên qua tấm rèm và đọng lại trên gương mặt Kazuto. Chính lúc đó, Suguha nhận ra có chuyện gì đó đã đến với anh trai cô. "Có chuyện gì vậy anh?" "Không có gì đâu." Kazuto thầm thì trả lời lại với giọng gần như nghẹn lại. "Nhưng mà..." Không đợi Suguha nói xong, cậu đã vùi mặt mình vào trong đôi bàn tay. Cố che giấu bản thân trước cái nhìn của Suguha, cậu nói với vẻ căm giận bản thân. "Anh đúng là kẻ vô dụng. Mới không lâu trước đây thôi, anh còn thề rằng sẽ không bao giờ nói những lời thất bại ấy nữa..." Khi Kazuto mới nói được một nửa thì Suguha đã hiểu ra cả rồi. Cô hỏi với giọng thì thầm run rẩy. "Người ấy... Asuna-san... chuyện gì đã xảy ra rồi." Toàn thân Kazuto căng cứng lại. Cậu trả lời bằng giọng trầm thấp tràn ngập đau đớn. "Asuna... đã đi tới một nơi... một nơi rất xa. Một nơi mà... anh không thể với tới..." Lần này thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng với Suguha. Nhìn Kazuto khóc như thể một đứa trẻ trước mặt mình, trái tim cô cảm thấy rất thương tâm. Cô đóng cửa sổ lại, kéo rèm và bật máy điều hòa lên rồi ngồi xuống bên cạnh Kazuto. Hơi ngần ngừ trong giây lát, nhưng rồi cô lại đưa đôi tay mình ra nắm lấy đôi tay lạnh giá của anh trai mình. Cơ thể đang ngồi cuộn tròn của Kazuto ngay lập tức thả lỏng ra. Suguha thì thầm vào tai cậu. "Anh hãy phấn chấn lên đi. Nếu chị ấy là người mà anh yêu, thì anh không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy." Những lời ấy phát ra một cách đầy khó khăn, và khi nói ra được rồi, trái tim cô lại cảm thấy đau đớn như thể vừa bị một thanh kiếm đâm vào vậy. Sâu trong lòng cô, có một cảm xúc khiến cho cơn đau ấy càng nhói lên.? "Mình thích Kazuto onii-chan", đó chính là cảm xúc mạnh mẽ đang ập vào trong Suguha lúc này. ---Cả mình nữa. Mình cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân. Suguha đỡ anh trai mình và dịu dàng đặt anh ấy xuống giường. Cô ân cần cầm lấy tấm chăn trải giường và đắp lên người anh. Cô cũng chẳng rõ mình đã ôm anh ấy bao lâu nữa, nhưng tiếng khóc nấc nghẹn của Kazuto giờ đã trở thành tiếng thở đều đều. Suguha nhắm mắt lại, trái tim cô thầm nhủ với bản thân. ---Mình chỉ còn một cách là từ bỏ. Những gì mình có thể làm chỉ là chôn chặt cảm xúc tận sâu, sâu bên trong mà thôi. Bởi vì trong trái tim Kazuto onii-chan đã có chị ấy mất rồi. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má Suguha, rơi xuống tấm trải giường rồi nhanh chóng tan biến. Giấc ngủ ngọt ngào,dịu êm của tôi bị cắt ngang bởi một luồng hơi ấm phả ra đột ngột. Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thế nhưng có một hơi ấm kì lạ lơ lửng trên người tôi, tựa như ánh nắng chiếu xuyên qua những cành cây, và vuốt ve đôi má tôi. Mắt tôi vẫn nhắm nghiền, và tôi ôm lấy cô gái đang say ngủ ấy. Chúng tôi nằm sát nhau tới độ tôi có thể cảm giác được hơi thở của người đó, thế nên tôi hé mở mắt ra một chút để--- “Ưoa!?” Tôi thốt lên một tiếng, và bật lùi lại độ năm mươi centimet. Tôi bật dậy, ngồi thẳng lên và nhanh chóng nhìn xung quanh. Đây là nơi mà tôi vẫn luôn nhìn thấy trong mơ. Căn nhà trong rừng ở tầng 22 của Aincrad – không thể nào. Một phần của hiện thực cũng có mặt ở đây, đó là căn phòng và chiếc giường của tôi. Thế nhưng ngoài tôi ra, còn có một người nữa. Tôi không nói lên được lời nào. Giờ thì đã tỉnh hẳn, tôi đứng dậy và đặt cái chăn trở lại chỗ cũ. Mái tóc ngắn, đôi lông mày nổi bật, trên người mặc bộ pijama – Suguha đang nằm trên gối của tôi mà ngủ. “Sao… sao thế này…” Sau khi nghĩ lại cẩn thận, tôi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đã xảy ra tối qua. Phải rồi, tối hôm qua sau khi từ bệnh viện trở về, hình như tôi có nói gì đó với Suguha. Nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng đã khiến tôi bật khóc, và Suguha đã vỗ về tôi, thế rồi dần dần tôi cũng chìm vào giấc ngủ. “Thật tình, cứ như là trẻ con vậy.” Tôi cảm thấy có chút xấu hổ và quay sang nhìn Suguha đang ngủ say. Con bé đâu cần phải làm như vậy. Tôi chợt nhớ ra chuyện tương tự như thế này cũng từng xảy ra ở thế giới đó. Suguha rất giống cô bé khiển thú mà tôi đã gặp ở tầng 40 gì đó. Cô bé ấy cũng bò lên giường tôi rồi ngủ, và cũng khiến tôi gặp phải phiền phức giống như hiện giờ. Tôi mỉm cười khi nhớ lại chuyện đó. Cuộc gặp mặt với Asuna và Nobuyuki Sugou vẫn còn khiến tôi bận tâm, thế nhưng cơn đau nhói trong trái tim tôi đã dần tan biến vào đêm hôm qua. Kí ức của tôi ở thế giới ấy – thành phố bay Aincrad – là những kí ức quan trọng và quý giá đối với tôi. Những kí ức vui buồn nhiều không đếm nổi, thế nhưng chúng đều là thật, và tôi sẽ không coi chúng là giả tạo, bao gồm cả lời hẹn ước với Asuna rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở thế giới thực. Tôi phải làm được điều gì đó chứ. Khi tôi đang nghĩ về việc ấy, thì ở phía trước mặt tôi, Suguha lẩm bẩm mấy câu nói mơ. “Không được phép… từ bỏ…” “Những điều em nói hoàn toàn đúng.” – Tôi thì thầm đáp lại. Thế rồi tôi ngồi xuống và đưa ngón tay lên ấn vào gương mặt Suguha. “Này, dậy đi thôi, trời sáng rồi.” “Ưmmm.” Con bé rên lên một tiếng bất mãn. Tôi luồn tay xuống dưới chăn và bấu lấy má con bé. “Dậy thôi nào, muộn rồi đấy.” Suguha cuối cùng cũng mở mắt. “A. Chào buổi sáng, Onii-chan.” – Con bé lầm bầm nói và ườn người bò ra khỏi chăn. Thế rồi em ấy ngạc nhiên nhìn tôi và mau chóng nhìn quanh căn phòng. Đôi mắt đang nhắm hờ mơ màng của Suguha chợt mở to ra, còn đôi má thì đỏ rực lên. “A! Ưm, em…” Đôi tai con bé cũng đỏ lên, cả người co cứng lại, và rồi em ấy đột nhiên nhảy dựng lên và chạy ra khỏi phòng nhanh hết cỡ có thể. “Thật tình.” Tôi lắc lắc đầu và đứng dậy mở cửa sổ ra, hít một hơi không khí lạnh lẽo vào lồng ngực để xua đi sự mệt mỏi. Khi tôi vừa lấy một bộ quần áo định đi tắm thì có «Tin mới» được gửi đến. Một âm thanh điện tử vang lên, và tôi nhìn thấy biểu tượng báo email nhấp nháy, thế nên tôi ngồi xuống và ấn lên thiết bị EL. Trong hai năm trời tôi nằm hôn mê, cấu trúc của máy vi tính đã có nhiều thay đổi. Ổ đĩa cứng HDD cũ kĩ nay đã biến mất tăm mất tích, và được thay thế bằng những ở đĩa thể rắn SSD hiện đại hơn, nay đã trở thành chuẩn mực mới và không cần tới bộ nhớ MRAM[10]có độ khả biến siêu cao. Giờ không còn khoảng trễ trong khi chuyển file nữa, mọi thứ diễn ra ngay tức thì. Email gửi đến được cập nhật ngay, và ở phần người gửi có ghi tên là «Agil». Agil từng sống ở Algade – thành phố ở trên tầng 50 của Aincrad, và là chủ một cửa hàng tạp hóa ở khu trung tâm. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại Tokyo hôm 20 vừa rồi và đã trao đổi địa chỉ email với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc với nhau. Tiêu đề của email là [Look at this]. Khi tôi mở nó ra thì không có dòng nội dung chữ nào cả, mà chỉ có một bức ảnh đính kèm. Tôi cuộn xuống và mở bức ảnh ra trên màn hình, và cúi gần lại nhìn nó. Nội dung của nó thật đáng kinh ngạc. Từ đặc tính về màu sắc và ánh sáng trong bức ảnh thì khung cảnh này không phải là thật, mà chỉ là do máy tính dựng nên – một thế giới hư ảo. Ở tiền cảnh là một cái lồng vàng kim, cùng với một bộ bàn ghế màu trắng. Bên trong lồng là một cô gái mặc chiếc áo choàng dài đang đứng. Nhìn kĩ hơn xuyên qua chấn song vào khuôn mặt cô gái ấy--- “Asuna!?” Tấm hình không được rõ lắm, nhưng cô gái với mái tóc dài màu hạt dẻ ấy, không nghi ngờ gì nữa, chính là Asuna. Khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ cô độc, còn đôi bàn tay thì khoanh lại đặt trên bàn. Nhìn gần hơn còn có thể thấy một đôi cánh trong suốt chìa ra từ phía sau lưng nàng. Tôi nhấc chiếc điện thoại trên mặt bàn lên và vội vàng bấm gọi số mình tìm thấy trong danh bạ. Hồi chuông đổ kéo dài vài giây, vậy mà tôi cảm thấy như là vài tiếng đồng hồ vậy. Cuối cùng, có người nghe máy, và một giọng trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia. “Alô.” “Này!! Bức ảnh đó là sao hả!?” “Nghe này, Kirito, trước tiên cậu cũng phải giới thiệu bản thân chứ.” “Tôi không có thời gian! Mau nói cho tôi biết đi!!” “Chuyện dài lắm. Cậu tới đây được không?” “Tới ngay. Tôi tới ngay bây giờ đây.” Không buồn nghe phía bên kia trả lời, tôi gác máy và lấy một bộ quần áo để thay. Chưa bao giờ tôi lại tắm, lau khô tóc rồi đeo giầy nhanh đến như vậy. Ngay sau đó, tôi lên xe đạp ra khỏi nhà. Dù tôi đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa khi nào tôi lại thấy nó dài như bây giờ. Quán café kiêm quán bar của Agil nằm ở Taito Okachimachi. Chẳng bấy lâu sau, tôi đã thấy tấm bảng đen và biển hiệu làm bằng kim loại được trang trí bằng hai viên xúc xắc, chính vì thế mà chỗ này có tên là «Dicey Cafe». Tôi mở cánh cửa ra và được chào đón bởi tiếng reo của cái chuông gắn trên đó. Anh chàng đầu trọc đứng ở chỗ quầy thu ngân ngẩng lên nhìn tôi và bật cười. Trong quán lúc này không có khách hàng nào cả. “Ồ, cậu đến khá nhanh đấy nhỉ.” “Việc làm ăn vẫn bết bát như mọi khi. Làm thế quái nào mà chỗ này trụ lại được trong hai năm qua vậy?” “Đúng là giờ thì hơi vắng thật, nhưng đến tối là đông khách ngay ấy mà.” Cuộc trò chuyện vui vẻ ấy khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút, cứ như thể tôi đã quay trở lại thế giới đó vậy. Chúng tôi gặp nhau từ hồi cuối tháng trước. Lúc đó, tôi nhận được danh sách tên thật và địa chỉ của một vài người chơi cụ thể từ phía nhân viên của Bộ Nội vụ. Klein, Nishida, Silica và Lisbeth, cùng với một số người khác. Mặc dù có rất nhiều người mà tôi muốn được gặp lại, nhưng tất cả bọn họ giờ đều đã quay về thế giới thực, và việc giữ liên lạc khá là khó khăn. Thế nên nơi đầu tiên tôi tới thăm là cái quán này. “Vậy, anh muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đây?” Anh chàng chủ quán trông có vẻ hơi không được vui. Tên thật của anh ta là Andrew Gilbert Mills. Tôi đã cảm thấy rất kinh ngạc khi biết anh ta cũng là chủ một cửa hàng ở thế giới thực. Mặc dù Agil là người Mĩ gốc Phi, nhưng bố mẹ anh ta lại rất thích nước Nhật, và thế là anh ta mở một quán bar-café ở Okachimachi lúc 25 tuổi. Hơn thế nữa, trong số khách hàng tới quán của mình, Agil đã tìm được một người vợ xinh đẹp và đức hạnh. Sau đó anh ta cũng bị mắc kẹt trong thế giới của SAO suốt hai năm trời. Lúc trở lại, thì cái quán mà anh ta cứ ngỡ rằng đã bị đóng cửa từ lâu vẫn tiếp tục hoạt động nhờ sự nỗ lực của vợ anh. Thật là một câu chuyện c
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang