[Dịch]Sửu Nữ Đào Hoa- Sưu tầm
Chương 6 : Chương 6
.
Bước vào lớp,cô quét mắt xung quanh thấy ai cũng có chỗ ngồi chỉ có cuối lớp là đang trống.Bước nhanh đến đó và ngồi vào.Lấy sách trong cặp ra đọc.May nhờ có kí ức sót lại phần nào giải quyết sự việc cô không biết đọc sách.
Cô say sưa đọc sách nói về du lịch thiên nhiên,sách này là sách cũ mà người đàn bà trước kia để lại nha,mà lạ là không biết bà ta lấy ra đâu nhiều sách thế không biết.
Cô đọc say sưa đến nỗi thầy giáo vào lớp cũng không biết.Cho đến khi thầy cất tiếng giới thiệu:
"Hôm nay thầy muốn báo cho các em một tin mừng...Đó chính là...lớp ta có bạn mới.Xin mời bạn giới thiệu về mình..."
"Tên:Quách Lãnh Du.Hết"
"Woa...đẹp trai quá đi"
"Chậc...khí chất lạnh lùng quá nhưng mà càng làm chàng thêm đáng yêu"
"Ôi,bạch mã hoàng tử của lòng em"
Tiếng nói ồn ào xung quanh làm cô không thể tập trung được,khẽ nhíu mày,ngước nhìn lên bảng thấy một người con trai búi tóc theo kiểu Nhật Bản,vài sợi tóc bay bay theo gió,đôi mắt lạnh lùng sắc như kiếm,đôi môi mỏng hơi mím lại,khuôn mặt cương nghị,ánh mắt hai người chạm nhau,cậu ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng,đôi môi hơi mỉm cười,mà công nhận cậu ta chỉ hơi mỉm cười mà trong đẹp thật.Nhưng mà lạ nha cô có quen cậu ta đâu?Còn cậu thấy được trong mắt cô 1 mảng lạnh lùng,cô ấy đã thay đổi.
"Oa anh ấy cười với mình kìa"
"Không phải,là với mình"
Àizzz...cậu ta chỉ hơi cười với cô mà làm mọi người...nhìn cảnh này cô khẽ lắc đầu.
Cậu ta bước lại chỗ cô và ngồi bên cạnh cô.Trời ơi,cô muốn sống an bình mà chẳng được rồi,nhìn ánh mắt của bọn con gái là biết.
*****
2 tiết học đầu trôi qua mau,bây giờ đang là giờ ra chơi.Thấy ngồi trong lớp cũng hơi chán,cô bước khỏi lớp,định bụng đi tham quan trường.Ra sau trường nhìn xa xa thì thấy một vườn cây,cô bước nhanh đến,lấy tay rẽ cây rồi khoa người bước vào,bước dần theo lối mòn tham lam hít hương thơm tự nhiên,tuỳ ý đến một gốc cây,ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh mềm mại,dựa vào cây,ánh mắt nhìn xa xăm mang theo một chút buồn,cô đơn.
Phục hồi tinh thần cô lấy sách trong cặp ra đọc tiếp.Gió nhè nhẹ thổi mang theo một chút dịu ngọt mùa thu,làn tóc mai nhẹ bay trong gió,ánh nắng vương trên mái tóc cô,nhìn cô giờ như thiên thần nếu không nhìn đến khuôn mặt.
Mắt cô khẽ mơ màng,cô chìm vào giấc ngủ,một giấc ngủ thật ngon.
Đằng xa,có 1 chàng trai đang nhìn cô khẽ nhíu mày,đây là vườn của cậu,đã cấm tuyệt đối người bước vào đây.Để ngăn chặn tình huống người bước vào cậu đã trồng các cây độc dược nếu ai bước vào sẽ trúng độc mà chết nếu không có giải dược của cậu,cậu cũng chẳng nhớ bao nhiêu người trúng độc rồi,nhưng kì lạ là sao cô ta không chết?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện