[Dịch]Sủng Phi Nàng Là Của Ta - Sưu tầm
Chương 8 : Đại tiệc hoàng cung
                                            .
                                    
             Trước ngày  Vương gia Ma quốc trở về đất nước, Thủy Quốc sẽ tổchức một đại tiệc tiễn  đưa hoành tráng. Chỉ còn 1 ngày nữa là đến đại tiệc. 
Ma Hàn Thiên  bóp chạt ly thủy tinh trong tay như muốn nghiềnnát nó. Hắn thật sự tức  điên lên được. Chỉ trong một đêm Nhất Thiên kia dám đemnàng làm người  của hắn. Hàn Thiên chỉ muốn một nhát đâm chết tên đó. 
Nhưng không. Hăn tuyệt đối không dễ dàng mất nàng như thế.
-------------Tiên cư điện--------------
Mẫu Đơn ngồi  trên trường kĩ, đôi mắt xinh đẹp hướng về mộtnơi mông lung nào đó. Tim  nàng đang len lỏi cái cảm giác gì đó. Ấm áp, ngọtngào.
“Nương nương. Tối nay là Đại tiệc, hoàng thượng muốn ngườitham dự.” Y nhi vào thông báo, khuôn mặt lộ rõ vẻ hứng thú
“Đại tiệc? dịp gì? Gồm những ai?” Mẫu Đơn cũng khá hứng thú.Nàng đã nói là sẽ làm loạn mà. Xem ra có dịp rồi đây.
“Đại tiệc  tiễn vương gia Ma quốc về nước. Gồm bá quan văn võ.Ngoài ra còn co thái  hậu. Hậu cung chỉ có mình nương nương được mời.” Y nhitươi cười rõ  tươi. ở với tiểu thư lâu nay cũng dần thích ứng được cái tínhthích làm  loạn của chủ tử, nàng tin rằng tiểu thư nàng không bỏ qua dịp này.
“Được!  chuẩn bị cho ta. Đại tiệc tối nay phải khiến mọi ngườimở rộng tầm mắt,  phải khiến mọi người hiểu thế nào là đóa mẫu đơn Thủy quốc” 
------------Đại tiệc---------------
Đại điện  lộng lẫy nguy nga đến choáng ngợp. Ca vũ linh đình,vũ công với điệu múa  uốn lượn, dàn ca múa hát, rượu ngon trước mắt, hoàn toànsôi động sầm  uất. Nhưng cho dù có nóng thế nào chăng nữa thì đâu đó vẫn cảm nhậnđược  hàn khí từ 2 tảng băng lớn, Nhất Thiên và Hàn Thiên. Hai ông trời. (=’=)
Nhất Thiên  thần thái có thư giãn một chút nhưng theo thói quenthì biểu cảm băng  lãnh sắc lạnh đã quá quen thuộc. Còn Hàn Thiên thì ngược lại.Ngày thường  hắn phóng khoáng thờ ơ bao nhiêu thì khuôn mặt hắn bây giờ khả năngnhát  ma cao bấy nhiêu. Có thể thấy cả hơi lạnh toát ra từ thân người. Nhưng  đôimắt lại như muốn thiêu cháy người khác. Lại vì chuyện mỹ nhân.
Vụt. Xôn xao.
Nến trong  điện chợt tắt khiến mọi người hoang mang. Nhưngtrong nháy mắt. Không  gian lại dần sáng bởi hai hàng nến trải dài từ cửa chínhđến long ngai.  Ánh nến nhẹ nhàng, ủy mị, lung linh huyền ảo, rất thần bí. 
Người ta  nghe đâu đó tiếng tiêu ngân. Một khúc nhạc lạ. Vừa dịunhẹ lại vừa mạnh  mẽ, vừa vui vẻ vừa trầm tư. Từng nốt nhạc như xoáy sâu vào tâmcan người  khác, khiến người ta mê đắm, chìm trong nó, không thể dứt ra.
Tiếng tiêu  ngày càng gần hơn, phát ra từ cửa chính. Một thân ảnhxuất hiện tiếp đó.  Bóng dáng mảnh mai nhỏ bé nhưng quyến rũ đến từng đường nét.Qua ánh nến,  hiện ra tà áo hồng phấn uốn lượn trong gió đêm. Ánh sáng vàng nhẹkhiến  màu vàng kia hơn chuyển thành cam, ngươi ta thắc mắc về chất liệu của  nó,tại sao lại óng ánh như vậy, giống như được phủ bởi lớp vàng mỏng. 
Tiếng tiêu  vẫn ngân nga. Thân ảnh ây lại tiến vào đại điện. Mộtnữ tử. Sau tấm mạn  che mặt, đôi mắt đẹp tựa ánh sao, xoáy sâu vào tâm can bất cứai nhìn vào  nó. Đại điện bị mê hoặc bởi tiếng tiêu hòa cùng đôi mắt ấy. Bứt rứt.Cảm  giác muốn xông tới giật bay tấm mạn che, nhưng lại sợ hình ảnh trước  mắttan biến. 
Nữ tử ấy đã  đến trước long ngai. Nàng dừng tiêu. Âm thanh cònđọng lại vẫn vang vọng  trong không gian chưa dứt. Mọi người vẫn thắc mắc khônnguôi chân tướng  nữ tử thổi tiêu. Duy chỉ có một người biết dung mạo sau tấm mạnche ấy và  hắn đang khẽ mỉm cười.
Đợi khi âm  vang của tiêu khúc dứt hẳn, nến trong đại điện lạivụt sáng. Ngỡ ngàng,  kinh ngạc, chìm đắm, ngây ngất. Đứng trước mặt họ là mộttiên nữ. Trong  tà áo hồng phấn nhẹ nhàng, nàng vẫn nổi bật, cao ngạo và uy nghinhư nữ  hoàng đế. Mái tóc đen dài được vấn lệch, điểm trâm vàng nạm bạch ngọcđơn  giản mà tinh tế. Dung nhan ấy, khí chất ấy, chỉ có thể là Thiên Nguyệt  MẫuĐơn.
“Mẫu Đơn tham kiến hoàng thượng” vẫn chỉ là hơi cúi người khoảng5 độ. Nàng đánh mắt sang Hàn Thiên, chậm rãi “Ma vương gia.”
Một tiếng ồ  lên bỡ ngỡ. Rồi bắt đầu có lời bàn tán. Thiên tểtưởng thậm chí còn không  tin vào mắt mình. Ông biết nữ tử của ông là tuyệt sắcgiai nhân, nhưng  ông chưa hề mơ tưởng một quý phi có thể ngang nhiên được mờitrong đại  tiệc, thể hiện rõ Mẫu Đơn rất được sủng ái. Ông cũng thấy yên tronglòng.  Từ sau cuộc tỉ thí hôm ấy, tiếng tăm của Mẫu Đơn đã lan truyền với tốc  độnhanh đến chóng mặt. Nhất là với giới quý tộc quan lại đặc biệt là  những nhà cócon gái được tuyển vào cung. Nhưng số người được diện kiến  chỉ nàng chỉ đếmtrên đầu ngón một bàn tay khiến nhiều lời bàn tán xôn  xao. Vậy mà hôm nay khôngngờ được gặp ở đại tiệc. đúng là tiếng đồn  không sai.
Ma Hàn Thiên  nhất thời bất động. Dù đã được nhìn qua dungnhan của nàng nhưng bây giờ  thì nàng đang gần hắn quá. Hắn nhất thời  không còn suy nghĩ được gì  nữa. Nhưng cũngnhanh chóng thu lại ánh mắt khiếm nhã đó, cũng khẽ gặt  đầu đáp lại lời chào. Vàđiều duy nhất bây giờ hắn nghĩ : “ta nhất định phải có được nàng”
“Bình thân. Nào Đơn nhi, lên đây ngồi cùng trẫm.”  Nàng thậtkhông làm hắn thất vọng. Nhất Thiên dù biết trước là nàng vẫn  không khỏi thấtthần khi nhìn thấy nàng. Hôm nay, nàng đẹp theo một cách  khác. Nàng không còngiản dị thanh khiết như trước. Thòi khắc này nàng  như một bậc mẫu nghi thiên hạthật sự. Chiếc áo vàng nhạt óng ánh uy nghi  với những đường thêu tỉ mĩ, tinh tếnhưng không rườm ra chói mắt. Vành  tay áo ngang ngực để lộ bờ vai trắng noãn mịnmàng gợi cảm. Nàng không  trang điểm nhiều, chỉ phủ lớp phấn mỏng nhẹ trên gươngmặt trái xoan vốn  đã trắng hoan hảo. Đôi môi đỏ hổng thường ngày phủ lớp sápong làm bóng  chứ không tô đậm. Đôi mắt đẹp tuyệt vời kia hoàn toàn để mộc nhưngkhông  khiến nàng mờ nhạt, ngược lại còn đem tới cảm giác có sự trong sáng  ngâythơ hòa cùng sự uy nghi sắc sảo. Nàng như đóa mẫu đơn nỏ rộ. Đóa mẫu  đơn trắngtinh khiết luôn tỏa sáng làm chìm đi muôn vàng loài hoa rực rỡ  khác trong vườn.
Mẫu Đơn gật  nhẹ, chậm rãi oai nghiêm tiến về phía chiếc ghế nạm vàng được đặt bên  trái Long ngai. Một phen cả đại điện kinh ngạc. Nàng chính là được ngồi  trên Phụng ngai. Trên bậc thềm chỉ có Long ngai, Phượng ngai và Phụng  ngai. Phượng ngai là nơi thái hậu ngự tọa. Phụng ngai vốn dĩ chỉ có  hoàng hậu sở hữu. Nay lại là nàng. Thiên Nguyệt Mẫu Đơn-Một quý phi thị  thiếp.
“Ma vương gia. Ta có nghe qua về ngài. Nay được gặp quả đúngnhư lời đồn. Ma vương gia là bậc thiếu niên anh dũng.”  Mẫu Đơn hướng Hàn Thiên.Nam nhân trước mắt tiêu soái phi phàm. Dù phong  cách đào hoa phong nhã nhưngnàng nhìn ra được sự lạnh lùng quyết đoán  của một đại tướng trong ánh mắt. Đôimắt hổ phách trầm mặc. Có tí lạnh,  lại vừa ấm áp khó đoán. Nếu so hắn với NhấtThiên thì Mẫu Đơn phải công  nhận hai tên này có đôi mắt khó hiểu như nhau mà cảso sánh cũng khó phân  thắng bại. 
“Thiên  quý phi quá khen. Nương nương đây cũng là một quýnhân. Từ khi đến Thủy  quốc thì đâu đâu cũng nghe đến tên nàng. Giờ có thể diệnkiến. Nàng đúng  là đệ nhất mỹ nhân. Vừa nãy nghe tiếng tiêu như thần khúc, khiếnta xao  xuyến.” Ma Hàn Thiên vừa thấy nàng tâm tình đã tốt lên nhiều. Lần  trước ởhoa viên Tiên Cư điện hắn đã nhìn thấy nàng. Nhưng hôm nay ở cự  li gần như vậy,dưới ánh nến sáng choang như vậy. Nàng càng thập phần  xinh đẹp. Bất quá điềulàm hắn thích thú là phong thái của nàng. Hiếm có  nữ nhân nào mang phong tháiđó. Phong thái một đế vương. Mà nàng không  những cao ngạo uy nghi mà còn phathêm cả sự ủy mị, quyến rũ, phảng phất  nét ngây thơ, trong sáng. Ngay cả mẫuthân của hắn trước đây cũng không  được như nàng. Mà nhắc đến mẫu thân. Mẫu Đơncó đôi mắt rất giống bà. Đôi  mắt đẹp tựa tiên sa, đôi mắt vương nét buồn, ngấnlệ nhưng rất tinh và  sắc sảo. Đôi mắt xoáy sâu vào tâm can bất cứ ai nhìn vàonó. Càng lúc hắn  càng muốn có được nàng.
Nhận  thấy đôi trìu mến của Hàn Thiên dành cho Mẫu Đơn. NhấtThiên hơi nhíu  mày. Mẫu Đơn không ngốc mà không nhận ra ánh mắt ấy. Nàng cườinhẹ.
“Ma Vương gia. Hôm nay đại tiệc đưa vương gia quay về Ma quốc.Bổn cung mang đến cho ngài một điều bất ngờ.” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng dứtkhoát. Đưa mắt về phía Y Nhi.
Từ  ngoài, khoảng bốn quân lính khiêng vào một vật gì đó đượcphủ bằng vải  đỏ. Rất to. Mẫu Đơn bước xuống, đưa tay kéo nhẹ tấm vải. Mọi ngườitrố  mắt nhìn vật thể bên trong. Trong đầu ai cũng hiện lên một dấu chấm hỏi.
Vật thể  trước mặt như cái bàn. Bên goài được dát bạc óng ánh.Nhưng mặt bàn  giống như bị chống lên bằng một thanh gỗ. Bên mép lại có một dãycác  thanh chữ nhật nối tiếp nhau, thanh trắng bên dưới, thanh đen bên trên.  Rấtkì lạ. Thậm chí Hàn Thiên và Nhất thiên cũng chưa từng gặp qua.
Mẫu Đơn  âm thầm đưa mắt quan sát biểu hiện của mọi người.Nàng Ngồi xuống chiếc  ghế phía trước vật thể đó. Nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lênnhững thanh  trắng. Rồi nhanh chóng những ngón tay ấn nhẹ. Từ đâu những điệu nhạccất  lên. 
Nàng  đang đánh đàn. Nhưng là chiếc Piano nàng tự làm ra. Vốnchỉ định để chơi  khi rảnh rỗi, không ngờ bây giờ lại hữu dụng đến thế.
Điệu  nhạc nhẹ nhàng sâu lắng của bài “River Flows In You” hòavào không khí.  Đại điện lần thứ hai chìm trong im lặng. So với tiếng sáo vútcao trong  trẻo thì tiếng nhạc này lại trầm bổng du dương. Quả thật là âm  thanhtuyệt mỹ. Đôi tay trắng noãn thon dài đẹp như được làm từ một nhà  điêu khắc đạitài lướt trên phím đàn. Nhẹ nhàng, uyển chuyển. Cũng giống  như khi chơi tì bà,nhưng khi chơi với chiếc đàn này đôi tay nàng như  càng tăng thêm vẻ đẹp.
Kết  thúc bản nhạc bằng hợp âm nhẹ. Khung cảnh chẳng khác gì lầntrước, vẫn  một lần nữa trở nên ngây ngốc. Ma Hàn Thiên cố lấy lại bình tĩnh hỏi
“Thiên Quý Phi, chẳng hay đây là loại nhạc cụ gì mà sao ấmthanh tuyệt mỹ đến vậy?”
Mẫu Đơn cười, nhẹ nhàng đáp lại
“Đây gọi là Dương cầm, do chính tay ta làm ra.”
Cả Đại  điện ồ lên một tiếng rồi bàn tán không ngớt. Thậtkhông ngờ Thiên quý phi  có thể chế tạo một loại đàn tuyệt diệu như vậy. ĐếnThiên Tể tướng cũng  kinh ngạc.  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện