[Dịch]Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí- Sưu tầm
Chương 37 : Nàng còn muốn gạt ta bao lâu?
.
Ven đươgnh trước quán nhỏ coi bói, một lão đầu gầy gò ngồi trước bàn, khoác áo xanh dài, râu tóc hoa râm. Nếp nhăn bên khóe mắt, khóe miệng khẽ cong lên, đang coi bói cho một nữ nhiên trung niên đối diện
“ Thần Côn đáng chết”
Phượng Khinh Vũ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải thầy tướng số đã xem bói cho nàng ở chỗ này. Mặc dù người trước mắt để tóc dài, mặc cổ trang thế nhưng gương mặt giống nhau như đúc, thậm chí nụ cười kia, thanh âm kia, đều cùng với hắn giống nhau như tạc
Tiếng rống to của Phượng Khinh Vũ làm cho mọi người ở bốn phía đều nhìn nàng, nàng không để ý chút nào, đi thẳng đến quán coi bói trước mặt, kéo lấy y phục trên vai thầy tướng số, con ngươi trong suốt lộ ra sự chờ mong :
“ Thần côn, làm sao ngươi cũng tới đây?”
Trong mắt thầy tướng số chợt lóe lên nụ cười, đem tay của nàng bỏ ra : “ Quân tử động khẩu bất động thủ, có chuyện gì từ từ nói!”
“ Nhanh nói cho ta biết, ngươi cũng xuyên qua sao?”
Phượng Khinh Vũ có cảm giác mình như người tha hương gặp lại người quen cũ, trong nháy mắt cảm thấy nhà của mình ở hiện đại cũng không phải xa đến nỗi không thể chạm đến
Thầy tướng số không đáp, hỏi ngược lại : “ Thất tinh lượn quanh, Huyết Nguyệt xuất hiện. Cô nương, ngươi tìm được định mệnh của chính mình rồi hả”
Phượng Khinh Vũ trong lòng khẽ giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh của Ân Dạ Ly, cunhf với bức Huyết Nguyệt đồ trên tấm bình phong trong phòng ngủ của hắn
“ Nguyệt nhi, nàng còn muốn lừa gạt ta bao lâu nữa?”
Đột nhiên, một thanh âm ôn hòa, hiền hậu truyền đến, thanh âm quen thuộc như vậy, mang theo oán hận cùng mừng rỡ
Phượng Khinh Vũ cả kinh, xoay người
Ân Dạ Ly đứng phía sau nàng, cách nàng không tới 4 thước, ánh mắt thâm thúy dưới ngân diện đang chăm chú nhìn nàng
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Trong nháy mắt, Phượng Khinh Vũ tựa hồ đã hiểu rõ ràng rồi, cái này căn bản là do Ân Dạ Ly thiết kế, một chiêu gậy đập lưng ông a!
Phượng Khinh Vũ xoay người, lạnh lùng liếc nhìn thầy tướng só một cái, ánh mắt lạnh như băng làm cho hắn rùng mình. Tay hắn tháo mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt già nua, hồng hào, của lão ngoạn đồng, lúng túng cười một tiếng :
“ Tiểu nha đầu, ta, ta không phải cố ý muốn trêu ngươi!”
Thầy tướng số chính là do lão ngoạn đồng cải trang, mặt nạ da người hắn đang cầm trên tay, Ân Dạ Ly vốn sợ hắn dễ dàng bị nhân ra, định dùng Mạc Ngôn, nhưng mà nghĩ đến lão ngoạn đồng từ nhỏ đã ở chung với Cơ Hoan, mà Cơ Hoan cũng thích nói thích cười, cho nên hắn hiểu Cơ Hoan khá sâu, cho nên để hắn cải trang là vô cùng thích hợp
“ Trả lời ta, nếu như ta không có biến mất, thì nàng còn định đánh lừa ta bao lâu?”
Đáy mắt Ân Dạ Ly dâng lên tức giận, môi mỏng mím thật chặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phượng Khinh Vũ
“ Hắc hắc, ta không hiểu ngươi đang nói gì?. Trời chiều rồi, chúng ta nên trở về thôi. Hiện tại, ta dù sao cũng là phạm nhân” Phượng Khinh Vũ nói lảng sang chuyện khác
“ Nguyệt nhi…”
Ân Dạ Ly duỗi cánh tay dài ra, ngăn trước người Phượng Khinh Vũ, nghiêng đầu nhìn nàng : “ Không được tránh”
Có một số việc muốn tránh cũng không được. Hắn biết, Nguyệt nhi lúc này không có trí nhớ của kiếp trước, quả thực hắn không nhận ra, thế nhưng lúc ở trên Lãm Nguyệt lâu, hắn đem toàn bộ chuyện xưa nói cho nàng nghe, nói đoạn Tiểu Cơ đi dị thời ko tìm nàng, mà nàng vừa nghe câu “ Thất tinh lượn quanh, Huyết Nguyệt xuất hiện” thân người phát run một cái
“Nguyệt nhi. . . . . .”
“Không nên gọi ta Nguyệt nhi!” Phượng Khinh Vũ bạo hống ra tiếng.
Ân Dạ Ly ngẩn người, không hiểu nhìn nàng
“ Ta là Phượng Khinh Vũ, không đúng, ta là Mạnh Dao!. Tóm lại, ta không phải Nguyệt nhi, ngươi không phải nói huyết nguyệt xuất hiện là lúc Nguyệt nhi xuất hiện a!. Lại nói vị bằng hữu kia của ta đâu rồi. nếu như ta là Nguyệt nhi, tại sao hắn không cùng ta trở về?”
“ Ân, ta đúng là từ dị thời không đến, nhưng không có nghĩa là ta chính là Nguyệt nhi” Phượng Khinh Vũ nói
Nàng chính là nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể coi nàng là vật thay thế, coi như nàng thật sự là Minh Nguyệt chuyển thế, nàng cũng không muốn sống trong bóng ma của người khác. Ân Dạ Ly đến tột cùng có hiểu hay không?
Ân Dạ Ly cau mày, Phượng Khinh Vũ đẩy tay hắn ra, sải bước tiến về phía trước
“A Thúc?” Lão ngoạn đồng tiến lên trước, lo lắng nói.
“ Ta không sao!. Đuổi theo nàng, trước tiên cứ đưa nàng trở về đại lao, ngày mai ta đến đón nàng ra ngoài”
Ân Dạ Ly hít sâu một hơi, hẳn là Nguyệt nhi không còn nhớ chuyện của kiếp trước cho nên mới có tính khí như vậy. Hắn nhất định phải kiên nhẫn, đợi khi Huyết nguyệt xuất hiện, trí nhớ kiếp trước sẽ được hồi phục lại. Nguyệt nhi của hắn sẽ trở về bên cạnh hắn
Ngày thứ hai, Phượng Khinh Vũ và Lan Tâm quả nhiên được phóng thích, lý do là cả đám người trong Hữu tướng phủ bao gồm cả tam tiểu thư Doãn Ngọc Yên đều công bố Trương Khiêm vô ý ngã trúng tảng đá cho nên bị mất mạng
Ra khỏi Đại lý tự, Phượng Khinh Vũ nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ, xưa ngựa Chiến vương phủ đặc biệt như vậy. Quả nhiên màn kiệu vén lên, Ân Dạ Ly nhảy xuống xe ngựa đi về phía nàng
“ Nguyệt nhi, ta tới đón nàng” Ân Dạ Ly đưa tay về phía Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ không có nhiệt liệt nắm lấy tay hắn, đôi mày thanh tú nhăn lại, nghiêng người đi tới bên cạnh. Phượng Ngạn không muốn gặp nàng cũng không phái xe ngựa đến đón nàng
“Nguyệt nhi. . . . . .”
Tay Ân Dạ Ly cứng lại chốc lại, bĩu môi đuổi theo
Phượng Khinh Vũ ngừng lại, lạnh lùng nhìn về phía hắn : “ Ta nói ta ko phải Nguyệt nhi, đừng gọi ta là Nguyệt nhi”
Ân Dạ Ly cau mày, hắn không hiểu vì sao nàng lại tức giận như vậy, chẳng lẽ bởi vì nàng không nhớ mình sao?. Hoặc là do lần đầu tiên gặp hắn đã ko nhận ra nàng?
“ Nguyệt nhi, nàng nghe ta nói, bởi vì bề ngoài của nàng với trước kia không giống nhau, cho nên lần đầu tiên ta không nhận ra nàng, nhưng….”
“ Đủ rồi!”
Phượng Khinh Vũ rống lên “ Chiến vương, mời người gọi ta là Phượng tiểu thư hoặc Khinh Vũ cũng được nhưng đừng gọi ta là Nguyệt nhi, Ta hiện tại muốn cùng Lan Tâm đến Nhất phẩm cư. Ngươi nếu thích có thể đi cùng, không muốn thì đại lộ 2 đường, chúng ta đường ai nấy đi”
Phượng Khinh Vũ dứt lời, ngực kịch liệt phập phồng, nàng cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy
Nhất phẩm cư
Nhất Phẩm cư chính là tửu lầu có tiếng nhất kinh thành, thức ăn bên trong là nổi tiếng nhất. Cái gọi là áp yến chính là toàn bộ món ăn đều làm từ thịt vịt, chưng nấu xào, đa dạng, hương vị thật mê người
Phượng Khinh Vũ ngồi trong phòng, gọi cả một bàn đồ ăn, nha đầu Lan Tâm nhìn thấy phải động lòng, nhịn không được nuốt nước bọt
Ân Dạ Ly cũng vào, ngồi đối diện với nàng
Bởi vì tối hôm qua, cùng sáng nay mở miệng đã đắc tội với nàng, sau khi Ân Dạ Ly vào thì rất an tĩnh, tử y vệ lặng lẽ ẩn thân chỗ tối, Lan Tâm thấy vậy, mặc dù rất muốn ăn, nhưng cũng lui sang một bên
“Ngồi xuống! Ngươi không phải là vẫn đòi ăn sao? Thế nào còn không ăn?” Phượng Khinh Vũ một tay kéo lấy Lan Tâm kéo đến trên ghế dựa ngồi xuống.
Lan Tâm nhìn Ân Dạ Ly một cái, nếu chỉ có nàng và tiểu thư nàng đã sớm ngồi rồi, dù sao trong phủ nàng lúc nào không cùng tiểu thư ngồi ăn cơm chung
“Ngồi xuống đi!”
Ân Dạ Ly nhàn nhạt mở miệng, cũng không cho người khác có cơ hội cự tuyệt
Lan Tâm nín thở ngồi vào một bên, nhìn sang Ân Dạ Ly, lại nhìn tiểu thư, không hiểu tiểu thư nhà mình tại sao lại thay đổi ghét Ân Dạ Ly a!
“A! Ngươi có nghe nói hay không, Vô diệm xấu xí nhà Phượng gia vì leo lên giường của Chiến vương, thế nhưng lại bị Chiến vương hạ mị dược”
Nhã gian sát vách, truyền đến thanh âm cười cợt
Lập tức liền có thanh âm phụ họa vang lên : “ Đúng là, đúng là, nghe nói Hiền vương phẫn nộ còn viết hòa ly thư”
. . . . . .
Phượng Khinh Vũ cau chặt mày. Lan Tâm nghe được lửa giận bùng cháy, thân thể muốn đứng lên lại bị tiểu thư kéo lại. Lời khó nghe nàng nghe nhiều người, những người này mặc dù đáng bị trừng phat nhưng cũng không phải chỗ này
Ân Dạ Ly cũng nhăn mày, mắt phượng khẽ híp lại, ánh mắt chuyển lạnh, báo hiệu bão táp sắp đến
P.s: Đã hoàn 3 chương hôm nay, chút cả nhà vui vẻ ha!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện