[Dịch]Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí- Sưu tầm
Chương 26 : Ta không cho phép ngươi chết
.
Dưới nước, sắc mặt Phượng Khinh Vũ nhanh chóng tái đi, Thực nhân ngư mặc dù không lớn, nhưng răng nhọn, miệng rồng, hung thần ác sát bổ nhiều về phía nàng
Phượng Khinh Vũ hô hấp hơi chậm lại, đang chuẩn bị bơi về hướng ngược lại, thân thể chợt nhẹ, một bàn tay ôm ngang hông nàng, nâng nàng hướng về phía hồ bơi lên
Phượng Khinh Vũ liếc xéo người nào đó bên cạnh, trong mắt xẹt qua tia nhu hòa. Nàng vội vàng sử dụng cả tay chân, ra sức bơi về phía trên. Nhưng, người làm sao có thể nhanh hơn cả, huống chi còn là thực nhân ngư
Mắt thấy bọn chúng sắp bám tới đuôi, nàng giùng giằng muốn buông Ân Dạ Ly ra
Ân Dạ Ly ôm rất chặt, Phượng Khinh Vũ vùng vẫy nhưng không tránh ra được, hắn đưa mắt nhìn nàng, con ngươi đưới mặt nạ mang theo tia tức giận
Ngón tay thon dài của Phượng Khinh Vũ chỉ về phía sau lưng, nàng không thể mở miệng, há miệng nước hồ sẽ tràn vào miệng, nàng chỉ có thể dùng mắt để nói chuyện, ý bảo “ Buông ta ra. Ngươi lôi kéo ta, ngươi cũng sẽ chết”
Ân Dạ Ly không nhìn về phía sau nàng, chỉ yên lặng nhìn nàng : “ Ta không cho phép ngươi chết”
Lời của hắn vô cùng bá đạo, nhưng lại làm cho nàng chấn động, cảm thấy thật ấm áp
Chỉ là, ấm thì ấm, nhưng không thể kéo hắn cùng chết. Mặc dù, kiếp trước nàng chưa thấy qua thực nhân ngư, nhưng có nghe nói qua về nó, một khi bọn chúng tấn cung, ngay cả xương cũng không còn
Mắt thấy thực nhân ngư cách nàng chỉ còn một trượng, Phượng Khinh Vũ lắc đầu một cái, tóc dài đen nhánh tản ra, phất qua mắt, cằm của Ân Dạ Ly, hắn phản xạ có điều kiện nhắm mắt, lại thấy có một cổ lực đánh vào ngực hắn, đem hắn đẩy ra
Lần thứ hai mở mắt, Ân Dạ Ly tức giận nhìn thấy Phượng Khinh Vũ đẩy hắn ra. Đáng chết!. Hẳn là nàng muốn dùng mình làm mồi nhử để hắn có thời gian bơi lên bờ
Phượng Khinh Vũ cùng với thực nhân ngư chiến đấu ở chung một chỗ, mới vừa rồi, nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi người Ân Dạ Ly, để cho hắn đối phó với thực nhân ngư. Cũng không biết vì sao, nàng chợt nghĩ đến câu nói của hắn, có lẽ, vì câu nói kia, và vì cảm giác thân thiết trước kia không nói nên lời, làm nàng không muốn nhìn hắn xảy ra chuyện gì
Đáng chết!
Ân đêm cách thầm mắng một tiếng, nhanh chóng bơi về phía nàng, chưởng như gió, chưởng phong hóa thành thủy tiễn, bắn nhanh về phía Thực nhân ngư, trong nháy mắt đám thực nhân ngư ngã xuống hơn phân nữa, nhưng lại xuất hiện nhiều hơn những đám thực nhân ngư khác, vì chúng ngửi được mùi máu tươi
Lập tức rời khỏi đáy nước!
Ân Dạ Ly hung hăm nắm chặt hông của nàng, đem nàng đẩy về phía trên hồ, chợt cảm thấy bắp chân đau nhức, hắn nhíu mày, nhìn xuống dưới, hóa ra thực nhân ngư đã cắn vào bắp chân hắn. Hắn vận chưởng như đạo, lập tức giết chết con thực nhân ngư đó. Không kịp tra xét thương thế, hắn ôm chặt lấy nàng bơi về phía trên
Thời điểm Thực nhân ngư bao vây 2 người, thì 4 gã đới đao thị vệ nhận lệnh nhảy vào trong nước cứu người, 4 người họ cũng tìm thấy vị trí của hắn và Phượng Khinh Vũ
4 gã hộ vệ chưa từng thấy quái vật hung ác như vậy, sắc mặt sợ đến trắng bệch, vội vàng bỏ chạy, lại bị những người bơi gần đụng trúng mặt
Bầy thực nhân ngư làm sao chịu bỏ qua thức ăn ngon như vậy, bọn chúng tựa hồ biết Ân Dạ Ly lợi hại cho nên vây quanh tứ hộ vệ
Ân Dạ Ly không phải thánh nhân, mặc dù hắn có thể đọ sức cùng bầy thực nhân này, nhưng bắp chân lại bị thương, hơn nữa còn ôm Phượng Khinh Vũ, cho nên không thể cứu lấy tất cả bọn họ. Thừa dịp, thời gian bầy thực nhân bao vây bọn họ, hắn rốt cuộc cũng ngoi lên khỏi mặt hồ
Trên bờ, đôi mắt Minh đế nhìn nước hồ đến đỏ tươi, trong mắt xẹt tia lo lắng, trong lòng dâng lên dự cảm xấu nhất, chẳng lẽ thủy quái kia bắt đầu tác quái
Hắn đang chuẩn bị phái thêm người nhảy xuống hồ, thì cùng lúc đó Phượng Khinh Vũ nửa người trồi lên mặt hồ, ngay sau đó Ân Dạ Ly cũng xuất hiện trên mặt hồ
Ân Dạ Ly ôm thật chặt hông nàng bơi về phía bờ, Phượng Khinh Vũ do ở trong nước quá lâu nên bây giờ đã ngất xỉu
Trên mặt Minh Đế lo lắng cũng vơi đi vài phần, mừng rỡ : “ Ân ái khanh, mau, dìu Chiến Vương a!” Dứt lời, 2 thị vệ khác chạy tới
Hai người thị vệ khác lập tức nhảy xuống nước, chuẩn bị đón Phượng Khinh Vũ từ trong tay hắn, ai ngờ hắn lại nghiêng người, tránh cho bọn họ chạm vào nàng, trực tiếp bơi thẳng vào bờ
Hai người thị vệ sửng sốt, liếc nhìn nhau, lặng lẽ bơi theo người hắn lên bờ
Ân Dạ Ly ôm Phượng Khinh Vũ lên bờ, nhưng không để ý Minh Đế đang nhiệt tình tiến đến và Doãn thục phi bên cạnh cười rất giả dối, chỉ lạnh lùng nói với Minh Đế : “ Ta cần một gian phòng, không cho phép bất kì ai quấy rầy”
“Ân khanh gia, chân của ngươi. . . . . .” Minh Đế nhìn thấy bắp chân bị thương của Ân Dạ Ly, vải quần hầu như bị xé nhừ, da thịt xoay tròn, máu tươi rỉ ra, nhìn hết sức ghê người
“Ta không sao!”
Ân Dạ Ly tựa hồ không muốn nói nhiều, đôi mắt thâm thúy nhìn thật sâu người tái nhợt ở trong ngực
Minh Đế nhìn thấy Thấu Phương điện ở gần nhất, hắn nhíu nhíu mày, khoonh nói thêm nữa, chuẩn bị đem Ân Dạ Ly đi về phía sau điện
Tông Chính vân triệt còn ở hậu điện a! Doãn Thục phi vừa thấy kinh hãi, vội vàng ngăn ở trước người Ân Dạ Ly, vừa bảo cung nữ bên cạnh đón lấy Phượng Khinh Vũ, vừa hắng giọng một cái :
“ Chiến vương, giao Vũ nhi cho bổn cung là được rồi, nàng dù sao cũng là con dâu của bổn cung”
Lời này của Doãn thục phi đã nhắc nhở Ân Dạ Ly rõ ràng. Phượng Khinh Vũ chính là thê tử của Tông Chính Vân Triệt. Ân Dạ Ly là người ngoài, làm sao có thể đụng chạm da thịt với thê tử của người khác.? Coi như là cứu người, nhưng hiện tại đang ở trên bờ a!
Con ngươi của Ân Dạ Ly ngày càng lạnh lẽo!
Minh Đế cũng nghe được ý bên trong lời nói của Doãn thục phi, rốt cuộc phát hiện cô gái trong ngực của Ân Dạ Ly là con dâu. Sắc mặt hắn có chút xấu hổ, mặc dù hắn coi trong Ân Dạ Ly, nhưng không thể cho phép hắn dấy bẩn danh tiếng của Hoàng thất
“Ân khanh gia, vẫn là đem. . . . . .”
“Tránh ra!”
Giọng nói của Ân Dạ Ly tràn đầy tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Doãn Thục Phi, hoàn toàn không để ý đến Minh đế
Ánh mắt rét lạnh như vậy nhất thời làm cho Doãn thục phi run rẩy. Thân thể mềm nhũn, suýt ngã nhào. Nàng nuốt nước miếng, cung nữ bên cạnh đỡ lấy nàng. Nàng vừa mới lui ra, đã phân phó Hoàn nhi đem thuốc giải đưa cho Tông Chính Vân Triệt, hy vọng sẽ không gặp chuyện không may
Ân Dạ Ly trực tiếp đi về phía sau điện, Minh Đế nhíu nhíu mày, cũng đi theo.
“ Két……” Ân Dạ Ly đạp tung cánh cửa gian phòng thứ nhất, mới bước một chân vào trong cửa, liền giậ mình. Minh đế hơi kinh ngạc, nhìn vào trong, nhất thời giận đến dựng râu trợn mắt
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện