[Dịch]Sủng Phi Của Pharaoh - Sưu tầm

Chương 8 : Chương 3:( tiếp )

Người đăng: 

.
“Không giữ lời! Dối trá, lừa gạt!” Ngải Vi tay chống hông, hung tợn bước đến. Ngày đó, tên Bifitu quả nhiên không làm gì cô cả. Thật ra “ Cái gì” cũng chưa, đi theo hắn, đứng bên hắn, thậm chí ngay cả đem chén nước hay lấy cái này cái nọ đều có thị nữ khác làm. Cô đôi khi thực cảm thấy sự tồn tại của mình là dư thừa. Cô muốn không chú ý cũng không được bởi tầm mắt tên vương tử bạo ngược kia lúc nào cũng nhìn theo bản thân mình. Cô cũng thử chạy trốn rồi, vừa mới bước đi không được trăm bước thì chợt có một đống lính không biết là người ở đâu chạy ra, rất cung kính hướng cô mà nói. “Tiểu thư Nefertari, thỉnh người trở lại bên cạnh điện hạ” Cô quả thực rất muốm mắng chửi người a~! Ví dụ như bây giờ, Bifitu đi phòng nghị sự tiếp kiến trọng thần nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cô đã bị lệnh cưỡng chế ở Thính Biên, phía sau hoa viên đợi lệnh, chán đến chết, cũng không thể rời đi, quả thực là lãng phí sinh mệnh! Dù có oán đến mức nào cũng không có chỗ phát tiết cho nên vừa thấy bóng dáng Lễ Tháp Hách, khuôn mặt ngây thơ vô (Số) tội đi lại thì cô lập tức nắm chặt thời cơ, xông lên phía trước,dang hai tay ngăn bước đi của hắn, đen phẫn nộ tích tụ một tháng trời phun vào mặt hắn. “Chính là tại ngươi! Ta chỉ đáp ứng làm cho ngươi một tối! Kết quả lại là một tháng! Một tháng ta cũng không có rời khỏi cung điện, mỗi ngày chỉ quanh đi quẩn lại với mấy người kia! Tính tiền công, ta một ngày làm 16h! Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới đưa ta trở về!” Cô biết rõ bản thân hắn không thể đưa mình trở về nhà, nhưng ít nhất có thể đưa cô ra ngoài. Chứ ở lâu ngày trong này cô thật sự muốn điên lên rồi. Lễ Tháp Hách vẫn như trước diện một thân áo bào màu trắng, mê hoặc nhìn Ngải Vi nổi giận đùng đùng chừng 1’, sau đó tỉnh bơ phán cho cô một câu “A~ Ngươi nói cái gì?” “Thế ngươi nghĩ ta đang nói cái gì” Thật sự không có biện pháp gì, đành giả ngu làm thục nữ vậy….. Lễ Tháp Hách giống như ánh mặt trời có thể nhìn xuyên thấu ý cô, hơi tươi cười một chút cuối cùng đành nói “Ở cùng điện hạ chẳng phải rất tốt sao?” Ngươi cảm thấy tốt thì đi mà ở cùng hắn. Nhìn thì biết ngay là đồ tiểu nhân bỉ ổi. Ngải Vi trong lòng ác độc mà nguyền rủa. “Điện hạ thật sự là một Hoàng Tử xuất sắc vĩ đại a~. Mưu tính sâu xa, ẩn núp hồi lâu như vậy mới có thể đem quân thần có ỳ đồ bất chính thăm dò rồi một lưới bắt hết! Đó là một người xuất chúng…….” Lễ Tháp Hách hoài niệm lại mọi chuyện, trên mặt không che được sự sùng kính. Ngải Vi trừng mắt hung hăng liếc hắn. Bất quá lời nói này cũng đúng, từ ngày đại yến đến giờ bên tai có thể nghe được không ít lời tốt đẹp về tên Bifitu ấy, nào là “Nằm gai nếm mật”. “Trí tuệ hơn người” “Gan dạ sáng suốt nhất đẳng”, “Quyết đoán lưu loát”. Mà duy nhất trong đầu cô thì thầm đánh giá là: Giả ngây giả dại, bạo ngược tàn nhẫn! Thực sự là tính tình không tốt chút nào. Cô chính là đang bị hắn giam lỏng như thế này nha~! Ngải Vi sắc mặt âm u, Lễ Tháp Hách thấy thế thì nhanh chóng thay đổi đề tài “Tiểu thư Nefertari ở trong này chắc là đợi điện hạ đến?” Vô nghĩa, Ngải Vi khinh thường nhìn hắn một cái, biết rõ rồi còn giả vờ hỏi. Lễ Tháp Hách vẫn mĩm cười “ Bọn họ hẳn là đang thảo luận về việc xử lý công việc của nông dân……Không phải nô lệ, không có việc làm, thời điểm qua thu hoạch rất có khả năng bạo động, rất là đau đầu………….hiểu chưa?” Hỏi cô hiểu chưa? Xem thường người khác cũng phải có mức độ chứ? “Vậy thì cho bọn họ đi tu sửa cung điện hay các công trình khác, lại cho bọn họ ít tiền, dù sao họ bạo động cũng là vì ăn không đủ no cơm, cho bọn họ cơm ăn nhất định cũng sẽ cố gắng mà làm việc! Tốt nhất là tìm cách giải quyết không thì nô lệ sẽ không đẩy nhanh tốc độ làm việc mà chết, nông dân nhàn rỗi cũng vì không có cơm ăn mà bạo động thôi. Dùng nhiều tiền để giử vững ổn định không phải rất tốt hay sao, Ai Cập cái gì chứ tiền thì không thiếu nha~!” Cho nên ngươi cũng phải trả tiền công cho ta! Giam lỏng cũng phải có trợ cấp chứ! Lễ Tháp Hách trên mặt không phải tươi cười mà ngược lại còn nghiêm túc nghe Ngải Vi nói. Hắn đang nghe cô nói? Hắn thật sự nghe cô nói? Ngải Vi thấy thế trong lòng đột nhiên toát ra trận hào khí cao hơn trời, đã lâu không có cơ hội thể hiện như vậy thì nên chậm rãi mà nói! “Sông Nile rất phì nhiêu, màu mỡ, giàu phù sa nên nông dân Ai Cập có thể canh tác. Nhưng là không thể khi nào cũng có thể làm nông, phải xử lí một cách hợp lí nhất để tránh việc nông dân khi qua mùa thu hoạch lại nhàn nhã, dù sao bọn họ cũng là người tự do không giống như nô lệ. Nhưng quốc gia cường thịnh là do nông dân đóng thuế, cho nên khi thu hoạch không tốt sẽ làm cho nông dân không thể mưu sinh dẫn đến bạo động. Nếu có thể đem lực lượng hùng hậu như bọn họ mà sử dụng cho quốc gia thì rất tốt, hơn nữa có thù lao thì nhất định mọi việc đều được giải quyết. Cuộc sống người dân có đảm bảo thì quốc gia đề cao việc thu thuế cũng không có vấn đề gì. Từ xưa đến nay đều là do quan bức dân nên dân mới phản thôi a~!” Ngải Vi dương dương tự đắc thao thao bất tuyệt, giảng mấy thứ này đối với cô mà nói quả thật dễ như trở bàn tay, ngày đó anh Ngải Huyền cùng các thầy giáo xem cô chỉ là một con bé không biết gì nên xem thường năng lực của cô, nhưng giờ có người im lặng nghe cô nói. Ngải Vi trong lòng có chút đắc ý. “Cho nên………..” Ngươi tốt nhất cấp cho ta tiền công, cho ta sự tự do bằng không ta cũng sẽ phản, sẽ phản! Đây mới là trọng điểm cô muốn nói đến, nhưng là không dám nói ra, liền chợt phát hiện, không chỉ Lễ Tháp Hách nghe mình nói mà còn có cả tên Bifitu và đám thần tử. Tất cả những điều cô nói như sét đánh khiến tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. “Này? Làm gì vậy?” Ngải Vi không khỏi kích động, không biết như thế này là có ý gì “Đều nhìn ta làm cái gì?” Bifitu cùng Lễ Tháp Hách trao đổi ánh mắt một chút, hắn chậm rãi tới gần Ngải Vi, nhanh nhẹn nắm chặt cánh tay cô, đưa mặt cô lại gần hắn, lạnh lùng mà nói “Ngươi nghe ai nói ?” Ngải Vi giống như bị xúc phạm, cô phản kháng kịch liệt “Tất cả mọi người đều biết! Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng cần thảo luận suy nghĩ cẩn thận sao?” Không phải thảo luận suy nghĩ cẩn thận, mà là không ai suy nghĩ cẩn thận! Ai Cập đến hôm nay cũng không nghĩ đến tới việc phát tiền cho bình dân bắt họ làm việc, nữ nhân này một phen nói, cũng là điều phi thường mà không ai có thể nghĩ đến. Mà nàng cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói “Tất cả mọi người đều biết” Lý luận đó, cả Ai Cập không biết, tất cả đều không thể nghĩ đến. Huống chi là……….Nữ nhân! Có Nữ nhân nào như nàng có thể hiểu được chính sự như vậy. “Nefertari, ngươi……rốt cuộc là loại người nào…….”Bifitu tăng thêm lực đạo, hung hăng nắm chặt cánh tay Ngải Vi, khiến cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Điện hạ, chẳng lẽ là…..” Một lão nhìn giống như sắp chết, chắc là thần tử cung kính mở miệng, nhẹ nhàng mà đoán “Nội gián…..” “Câm miệng!” Lời còn chưa dứt đã bị tên Bifitu lớn tiếng đánh gãy, nhưng Ngải Vi là nghe được vô cùng rành mạch. Nội gián? Nghi ngờ cô là nội gián? Làm ơn, động não đi được không! Nội gián lại giúp các ngươi dẹp bạo động ư? “Tây Mạn, lui xuống đi!” Lão thần khoa trương thi lễ, run rẩy thối lui về phía sau. Thì ra hắn gọi là Tây Mạn. Nhìn trong mắt hắn sao giống như có vài phần ác ý? “Nefertari, ngươi về phòng đi” Khẩu khí như đang lệnh, ánh mắt giống như giết chết mọi người. Trừ tên Bifitu ra thì còn có ai. Ngải Vi chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra, giữ nguyên thái độ mà ngoan ngoãn mà trở về. Ở Cổ đại………..mạng nhỏ này chính là như cây cỏ, chỉ cần một lời nói không cẩn thận thì hậu quả đúng là không dám nghĩ đến a~!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang