[Dịch]Sủng Phi Của Pharaoh - Sưu tầm
Chương 7 : 3: Cô gái Trí tuệ
.
“Ọe…..” Ngải Vi ở cái ao cách xa chỗ đó, bắt đầu nôn mửa. Ghê tởm, thật sự rất ghê tởm! Sống cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, đầu rơi xuống đất, máu chảy nhiều như thế, thân hình vặn vẹo đau đớn, tất cả giống như đang xem một bộ phim vậy. Sinh mệnh giống như hiện ra trước mắt giống như cỏ cây vậy.
Ở nơi này, cô có cảm giác bản thân mình không được an toàn. Do đó, cái ý tưởng ở lại đây trong phút chốc cũng bay đi đâu mất.
“Tiểu thư Nefertari”
Thanh âm ôn nhu quen thuộc vang lên sau lưng, Ngải Vi không suy nghĩ, theo bản năng xoay người nắm lấy vạt áo của người mới đến, trừng mắt lên nói “Tôi chỉ cần tiền thù lao, tôi không cần các ngươi đưa về nữa, tôi sẽ tự đi”
Lễ Tháp Hách hơi sửng sốt trước thái độ của Ngải Vi, sau đó cúi đầu thấy tay Ngải Vi đang nắm chặt lấy cổ áo mình, hơi xấu hổ một chút rồi mỉm cười mà nói “ Nhưng thưa tiểu thư, điện hạ đang tìm người”
“Cái gì?” Ngải Vi chợt phản ứng một chút, sau đó nhớ lại ánh mắt tàn khốc của Bifitu thì cảm thấy căng thẳng, hai tay dùng sức kéo lớn tiếng hô “Ta mặc kệ điện hạ! Ngươi chỉ nói ta tham gia xong buổi yến tiệc là có thể đi! Ngươi là không giữ lời hứa!”
Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.
Vì vậy, giờ quan trọng nhất là mạng sống, như vậy mới có thể tìm đường trở về.
Sống ở cái nơi quỷ quái này, nếu sơ hở chắc chắn sẽ bị cuốn vào trò chơi chính trị, bản thân có khi chết lúc nào cũng không biết. Không khéo thì chết một cách rất thảm nha!
Nghĩ đến đây, tay Ngải Vi cầm lấy cổ áo Lễ Tháp Hách càng chặt, ti tế trẻ tuổi cảm thấy bản thân có chút không thở nổi.
“Ta muốn trở về, tóm lại ngươi mau đưa thù lao cho ta!”
“Phải đi đâu a~! Nói cho bổn vương tử nghe một tiếng” Thanh âm phía sau người thản nhiên vang lên.
Nghe giọng nói đó, Ngải Vi không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm vào Lễ Tháp Hách, có lẽ muốn trở về là một điều rất khó a~. Còn Lễ Tháp Hách vì bị Ngải Vi nắm chặt nên không thể hành lễ, đành xấu hổ hướng người vừa đi tới mà nhẹ nhàng nói “Điện hạ”
“Nefertari, bổn vương tử thấy ngươi lúc trước bồi rượu thật không có ý tứ nha~” Thanh âm vang lên, một bàn tay túm lấy áo Ngải Vi mà kéo lại.
Này này này, đây là cái cảnh tượng gì. Ngãi Vi liều mạng túm lấy Lễ Tháp Hách cũng không nhúc nhích, cảm giác giống như có con quỷ đang lôi cô vào vách núi đen vậy. Cô không muốn chết! Anh hai, anh hai cứu mạng a~!
“Phản ứng ấy làm cho bổn vương tử thật sự đau lòng nha~!” Thanh âm như trêu chọc, lại như lạnh lẽo. Hắn vừa dứt lời thì Ngải Vi cảm thấy hai đầu gối như mềm nhũn, sau đó trời đất xoay chuyển lập tức bị tên đó bế đứng lên. Cô muốn mở miệng kháng cự lại bắt gặp đôi mắt màu hổ phách ấy thì không khỏi sợ hãi “ Bổn vương tử tối nay muốn ngươi bồi, ngươi không nghe thấy hay sao?”
Rất…rất…rất đáng sợ a~
Ngải Vi bây giờ không muốn đi do vừa rồi nhìn thấy hắn giết người vô cùng đáng sợ, lại sợ hắn kích động có thể giết chết mình. Cô luống cuống chân tay đứng lên, nhìn Lễ Tháp Hách mà cầu cứu. Kết quả là tên hai mặt kia lại cung kính cúi đầu, không nhúc nhích chào hắn “Điện hạ”
Đúng là, quả nhiên không thể tin tưởng ai! Chỉ có thể tự cứu chính bản thân mình.
A a a a Lạy thánh A men, chúa Giê-xu, phật thổ! Xin hãy phù hộ cho cô có thể sống sót trở về! Cô nhất định sẽ ăn chay, tụng kinh niệm phật, nhất định sẽ nghe lời!
Bifitu ôm Ngải Vi hướng cung điện mà đi. Ngải Vi cố lấy dũng khí nhìn hắn mà nói “Ta…ta đi cùng ngươi viết giấy làm giao dịch đi =.=”
“Được” Biffitu vẫn không dừng lại.
“Ngươi tám phần là chưa thấy nữ nhân tóc vàng cùng đôi mắt màu xanh đúng không?” Chắc là không, trước đây cô có đọc truyện thấy nữ nhân tóc vàng ở Ai Cập cổ đại rất được mọi người hoan nghênh, còn có thể được tôn sùng làm nữ thần nữa chứ. Cho nên chắc chắn diện mạo của cô hẳn là hiếm thấy, cho nên cũng sẽ nổi tiếng chăng.
“Đúng”
“ Vậy ngươi thả ta ra đi, ta sẽ nói cha ta đưa mười mỹ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp đến hầu hạ ngươi. Ở quốc gia của ta thì cha ta rất được lòng mọi người, nên nhất định sẽ làm được” Cô cũng không muốn nói dối, nhưng chỉ là………..
“Được”
“Rốt cuộc là chấp nhận hay không?” Sao hắn nói không rõ ràng gì hết a~
“Nefertari”
“Hả? Cái gì?”
Bifitu đột nhiên cúi đầu xuống, hai tròng mắt màu hổ phách chú tâm nhìn sâu vào con ngươi màu xanh lam của cô. Không đợi Ngải Vi phản ứng lại thì bất ngờ một nụ hôn hạ xuống môi cô “Ta đã nói, tối nay muốn ngươi bồi”
Cái gì, cái gì! Tên lưu manh kia! Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô! Ngay cả anh trai cũng chưa cho a~! Đôi mắt Ngải Vi đột nhiên đỏ lên, dùng sức đứng lên “Buông ra, tên biến thái. Ta muốn về nhà! Ta chỉ muốn sống một chỗ với anh Ngải Huyền! Ngươi, bắt ta làm gì, ta sẽ chết cho ngươi xem”
Ôi……….Ngu thật…..Hắn sẽ không quan tâm đến chuyện mình sống chết ra sao. Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng hắn thật sự rất khủng bố, bây giờ dù xảy ra sự tình gì cũng sẽ không để ý nha~. Ngải Vi trong lòng liên tục kêu khổ, rốt cuộc phải làm như thế nào mới phải.
“Ngải Huyền…là ai…Ngươi đã có trượng phu ( chồng) sao?” Không nghĩ tới rằng Bifitu nghe vậy liền dừng cước bộ, tay phải nâng gáy Ngải Vi liền xoay cô đối diện với mình, con ngươi thần kỳ chăm chú như muốn nhìn thấu cô.
“Ngải Huyền………là anh trai của ta” Tại sao, khi nhắc đến tên anh cô lại cảm thấy đau khổ như vậy. Đúng rồi, là cô quên, anh muốn kết hôn a~, người trong lòng của cô muốn kết hôn a~! Vĩnh viễn, vĩnh viễn rời xa cô……. Nghĩ nghĩ, đôi mắt to màu lam chợt đầy nước mắt “ Anh trai của ta, là người ta yêu nhất………”
Cô thiếu chút nữa quên, anh trai cô muốn kết hôn.
Bây giờ muốn đứng lên, lòng quả thực muốn vỡ vụn, rất đau a~!
“Ở Ai Cập, huynh muội không thể kết hôn, trừ phi là vương thất………” Bifitu thoáng dừng lại một chút, rồi lại nhìn xuống tiếp tục nói “ Quốc gia của ngươi ở đâu?”
“Ở quốc gia của ta…….Thậm chí ngay cả người hoàng thất cũng bị cấm!”
Nhưng cô lại yêu anh, phải là điên mới đi yêu anh, không biết lí do tại sao lại yêu anh nữa.
“Nếu mà ta có lựa chọn, ta hy vọng là chưa từng gặp anh ấy” Ngải Vi cười khổ một chút rồi trừng mắt nhìn hắn, lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang dâng trào ra “ Ngươi cứ cười nhạo ta đi, cười ta loạn luân, cười ta không biết cái gì! Nếu có thể lựa chọn, nếu có thể kiểm soát được tình yêu với một người cùng huyết thống thì sẽ không phải đau khổ như thế này. Ta yêu anh, ta nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta chỉ có thể là em gái, lại chỉ có thể cười chúc phúc cho anh, cười nhìn anh rời xa mình, như vậy rất đau, vô cùng đau. Liệu ai có thể hiểu đây! Cười đi, ngươi cứ cười đi, cười cho đã rồi hãy giết ta đi. Bất luận thế nào ta cũng sẽ không hầu hạ ngươi”
Cô tống hết mọi bực tức trong lòng. Coi như hết, dù gì thì sống cũng không bằng chết. Anh trai đã muốn kết hôn, đã muốn theo người khác như vậy thà rằng vĩnh viễn không nhìn thấy anh còn hơn trơ mắt nhìn anh ôm người khác mà ôn nhu vuốt ve.
Bifitu nghe nhưng không có cười
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Ngải Vi, vẫn như trước thản nhiên mà nói.
“Vậy hiện tại ngươi phải làm sao?”
“Ta………không biết”
“Vậy thì ngươi ở bên cạnh ta đi”
Gì?
“Dù sao anh trai ngươi đã kết hôn, ngươi lại không thể sống cùng một chỗ với hắn” Bifitu ôm Ngải Vi lại tiếp tục bước đi “ Ngươi biết không, Ai Cập có luật là người đã đến quốc gia này thì tất cả đều thuộc tài sản của Pharaong. Ta là con của Pharaong, vì vậy ngươi là người của ta”
Ngải Vi sửng sốt một chút, sau đó vừa giận vừa kêu lên “Gạt người”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi” Bifitu miễn cưỡng trả lời Ngải Vi “ Ngươi cứ ở bên ta là được rồi”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện