[Dịch]Sủng Phi Của Pharaoh - Sưu tầm

Chương 1 : Giới thiệu

Người đăng: 

.
Thần Ra– vị thần mặt trời đang dần dần chìm vào đáy sông. Dòng sông Nin bao quanh Ai Cập mang đến sức sống tiềm tàng vô hạn. Biển rộng và sa mạc sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho vùng đất thần thánh và thiêng liêng này, làm cho nền văn hóa hoàng kim rực rỡ phát triển mãi mãi. “Hỡi thần Osiris, xin hãy phù hộ ta, để ta có được kiếp sau một lần nữa. Hỡi thần Horus, xin ngài ban cho ta dũng khí và sức chiến đấu, giúp ta bảo vệ ranh giới lãnh thổ của mình. Hỡi thần Amun, xin ngài bảo vệ linh hồn ta, và đưa nó đến tận kiếp sau xa xăm. Hỡi nữ thần Haby, xin ngài chiếu cố ta, giúp ta giữ con người nàng bên cạnh. Sông Nin, mẹ của ta, ta và nàng đã cùng uống thứ nước sinh mệnh, thề nguyện dù có tạm biệt, cũng sẽ không bao giờ lãng quên…” *~*~* Lôn Đôn, nước Anh, năm 2006. Trên những vách tường được bao bọc bởi những cây thường xuân, chiếc cửa sắt hùng vĩ ngăn cách khoảng sân rộng lớn với thế giới bên ngoài. Ở ngoại thành, trên vùng đất quý giá bên cạnh những cây cổ thụ trăm tuổi và dòng suối nhỏ trog vắt là nơi ở của hầu tước Modly_ một ngôi nhà truyền thống cổ xưa được xây dựng theo kiến trúc phương Tây. Các thế hệ hầu tước Modly đều có tiếng tăm lừng lẫy, sở dĩ như vậy không chỉ vì ông ta có quan hệ mật thiết với hoàng thất, mà còn vì ông ta là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Ngải thị_ doang nghiệp hùng mạnh đứng thứ 3 châu Âu. Hơn nữa nghe đồn từ bốn năm trước, sau khi được chỉ định làm tổng giám đốc chấp hành, hầu tước Modly chưa từng tham dự hội đồng quản trị, đại hội cổ đông một lần nào. Hình như ông ta đã rời khỏi tập đoàn, từ bỏ tất cả quyền lợi của tổng giám đốc chấp hành và giao toàn bộ quyền quyết định các chính sách quan trọng của công ty cho người khác. Nhưng tập đoàn Ngải thị kinh doanh từ bốn năm nay, chưa từng gặp trở ngại gì, mà ngược lại còn như cá gặp nước, mỗi lần tổng kết báo cáo đều khiến các thành viên ban quản trị mừng rỡ, hoan hỉ. Đây tuy không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng vị tổng giám đốc đó thì lại trẻ tuổi đến không ngờ. Hơn nữa, ngôi sao mới nổi trong ngành kinh doanh này lại chính là con riêng của hầu tước Modly. Năm ấy, Ngải Huyền hai mươi sáu tuổi, với đôi mắt màu xanh nước biển được hưởng từ cha và mái tóc đen mượt có từ mẹ, khi vừa tiếp nhận chức vụ ở công ty, đã nhận không ít lời chê bai, coi thường bởi độ tuổi cũng như thân phận của anh. Nhưng mà chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, anh đã biểu hiện được tài kinh doanh thiên phú làm nên địa vị không thể thay thế của mình trong tập đoàn. Rất nhiều người nghĩ, trong dòng họ của hầu tước Modly, được được coi trọng cũng như ghen ghét, đố kị nhất là Ngải Huyền. Nhưng họ đã nhầm, trong mắt hầu tước Modly Ngải Huyền chỉ là một người con, một người tài hiếm có, đáng giá để trọng dụng. Còn người mà ông yêu thương nhất chính là Ngải Vi _ là người con gái bảo bối, là viên minh châu mà ông nâng niu nhất. (ad: vâng nữ 9 của chúng ta là chị này, còn nam 9 thì.....) Trong gia tộc đầy rẫy mưu mô và thủ đoạn đó, dù là hầu tước Modly hay đứa con cưng là Ngải Huyền thì người mà bọn họ dốc lòng yêu thương che chở chính là cô gái thông minh, xinh đẹp, đáng yêu đó_ Ngải Vi. Bởi vì cô là người được hưởng hai phần ba số tài sản kết xù của hầu tước và cũng là đứa em gái mà Ngải Huyền yêu thương nhất, thế nên cô được vô số người hâm mộ, nhưng số người muốn hãm hại cô cũng đếm không hết. Tuy nhiên, Ngải Vi không hề để ý việc cha và anh muốn cho cô tất cả, cô vẫn kiên trì theo đuổi ngành lý luận kinh tế vĩ mô yêu thích của mình, và nhanh chóng bộc lộ khả năng sáng chói ở giới học thuật. Vào sinh nhật mười bảy tuổi, cô đã viết một bài luận với tiêu đề “Suy nghĩ về cơ cấu kinh tế và chế độ nô lệ ở Ai Cập cổ đại”, và nhận được giải thưởng khi đăng trên tạp chí. Bài luận này đã thu hút sự chú ý của đại học Cambridge, trường này đã tỏ ý mời cô vào nhập học trước so với những bạn cùng lứa tuổi cô. Cho nên cô đã tự an bài tương lai mình, từng bước, từng bước một bằng chính đôi chân của mình. “Ramsses đệ nhị…” Ngải Vi cầm một quyển sách, đọc ra từ này, đôi mắt xanh nước biển lướt về phía Ngải Huyền đang mỉm cười ngồi trên sofa nhìn mình: “Anh biết Ramsses đệ nhị là ai không?” “Người Ai Cập cổ đại.” “Gì nữa?” “Vị vua dũng mãnh, thiện chiến của vương triều thứ mười chín, thời kỳ Tân vương quốc – một thời kì vàng son trong lịch sử cổ Ai Cập, là người vô cùng nổi tiếng.” “Còn tiếp?” Ngải Huyền nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng dừng lại ở đôi mắt xinh đẹp của cô em gái: “Vi Vi, anh biết luận văn đăng trên tạp chí của em viết rất tốt, nhưng anh không hiểu về lịch sử Ai Cập, hay là em giảng cho anh đi.” Ngải Vi dẩu môi. Tuy cô nhập quốc tịch Anh, nhưng trên mặt vẫn có đặc điểm của người mẹ mang dòng máu châu Á. Mái tóc vàng thuần khiết, từng sợi mềm mượt, thẳng tắp, cùng đôi mắt xanh nước biển phối hợp khéo léo với cái mũi và cái miệng xinh xắn. Làn da cô màu trắng ngà, nhưng không có những vết tàn nhang thường thấy của người châu Âu. “Em biết anh sẽ không kiên nhẫn như ba mà.” Cô bất mãn trách cứ, Ngải Huyền chỉ biết thở dài. Hầu tước Modly cưng chiều Ngải Vi có tiếng, có lẽ như vậy cũng không tốt lắm cho cô em gái này của anh. Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng đôi tay anh cũng không tự giác sờ lên mái tóc của Ngải Vi. Thật ra anh cũng rất nuông chiều Ngải Vi! Trong trí nhớ, tất cả những yêu cầu của Ngải Vi, Ngải Huyền chưa từng không thỏa mãn cô. Ngải Vi lật lật tờ tạp chí trong tay, rồi ném nó sang một bên, “Thôi vậy, thật ra em cũng không viết về Ramsses đệ nhị. Bài luận của em nói về mối liên hệ giữa xã hội nô lệ và cơ cấu kinh tế, chẳng qua em muốn làm cho mấy độc giả cao tuổi vừa ý, nên mới đi tìm hiểu một ít lịch sử…” Ngải Vi không phải là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời. Cô tuy là người kiên trì tự đi trên con đường của mình nhưng thỉnh thoảng cô cũng là một người cố chấp, cứng đầu. Cô xem nhẹ gia thế hiển hách của mình, cũng không đồng ý để cha và anh rải những con đường tốt nhất cho cô đi. Ý của câu này chính là cô không muốn kế thừa sản nghiệp của gia đình, mà muốn dựa vào năng lực của chính bản thân để đấu tranh. Mặc dù phải đấu tranh như thế nào, chỉ cần làm cho cô cảm thấy hứng thú, thì đó chính là mong muốn của cô. “Em hy vọng họ nhanh chóng sắp xếp cho em thi vượt cấp vào trường.” Ngải Vi nhìn những chú chim bay qua ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói. Ngải Huyền không đồng ý, “Đâu phải em muốn là đi được luôn.” “Em không cần sự giúp đỡ của mọi người.” Tài trợ tiền? Xây nhà? Ngải Vi không bao giờ cần những thứ này, cô còn phải lấy được học bổng nữa mới đúng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang