[Dịch]Sủng Phi 2 - Sưu tầm

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: 

.
Editor: Búnn. Phong hào nhanh chóng được quyết định. Hai tú nữ đứng ở hàng thứ nhất là Chu Khả Dung và Vương Uyển được phong làm quý nhân, Chung Linh được phong làm mỹ nhân, bốn người khác đều được phong làm thường tại. Phân vị được phân theo gia thế, cũng không có gì là trái với thông lệ, nhưng như vậy không có nghĩa là mọi người xem nhẹ chuyện của Chung Linh. Đặc biệt là khi ngọc như ý của nàng là vật Hoàng thượng ngự(1) ban cho. (1)ngự: thời phong kiến chỉ những việc có liên quan đến vua chúa. "Cây mọc thành rừng, gió to nhất định sẽ thành bão. Tiểu thư, chỉ sợ những ngày sau này sẽ không được yên ổn." Lâm di có chút lo lắng nói. "Chuyện sau này thì để sau này tính, chắc cũng không khó hơn đâu." Chung Linh cũng cảm thấy có chút bất an mơ hồ, có thể lưu lại cũng đã là ngoài ý muốn rồi. "Nô tỳ bái kiến Chung mỹ nhân." Đang nói chuyện với Lâm di, bỗng nhiên có bốn cung nữ dịu dàng bái lạy. "Đứng lên đi, tên các ngươi là gì." Chung Linh cũng biết những người này là cung nữ được phân cho mình để sai sử, dựa theo phân lệ của mỹ nhân, thì có bốn nha hoàn hầu hạ. "Xin mỹ nhân ban thưởng tên." Chung Linh ngẩn người, nàng lại không biết những cung nữ được phân tới đây còn cần mình ban thưởng tên. "Vậy thì gọi là Phương Nhi, Viên Nhi, Vân Nhi, Tưởng Nhi đi." Nhất thời cũng không nghĩ ra, thôi thì tùy tiện gọi, giữ lại Viên Nhi và Tưởng Nhi, hai người này tương đối thanh lệ, để hai người kia lui ra ngoài, việc này coi như đã quyết định chọn ai làm nha hoàn thân cận rồi. "Tạ mỹ nhân." Bốn người lại cúi đầu. "Chúc mừng chủ tử nhận được danh hiệu mỹ nhân." Vân Nhi, Tưởng Nhi nhìn nhau cười, lại bái lạy. "Ừ." Không nói thêm gì nữa, Lâm di lập tức lấy bạc ra thưởng cho các nàng. Cũng may là lúc đưa nữ nhi vào trong cung, Chung phụ cũng không bạc đãi, những thứ nên cho thì vẫn cho đầy đủ. "Chủ tử bận rộn một ngày, hôm nay vẫn nên đi nghỉ sớm thôi, ngày mai còn phải đi gặp Vân quý phi nữa." Vân Nhi nói. "Vân quý phi?" Thấy chủ tử có vẻ có hứng thú, Tưởng Nhi tiến lại gần: "Bởi vì hoàng thượng chưa lập hậu, nên người có quyền cao nhất trong cung chính là Vân Quý phi, phía dưới còn có Hiền phi, Thục phi nương nương, Hàn Chiêu nghi, Mục Chiêu nghi nương nương, Liễu Quý tần nương nương, Triệu tần nương nương. Còn thêm Dung quý nhân, Uyển quý nhân, còn có nương nương vừa mới được phong hôm nay, dưới nữa còn có Thường tại và Bảo lâm." "Vân Quý phi là người được hoàng thượng sủng ái nhất." Vân Nhi và Tưởng Nhi cũng đã nghe nói chuyện hôm nay liên quan đến chủ tử nhà mình, cũng thầm cảm thấy cao hứng, nhưng vẫn lo lắng. "Có điều chủ tử lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, vậy chỗ Vân Quý phi ngày mai thì sao?" Làm khó dễ sao? "Đã biết, ta đã có dự tính." Nói đi nói lại, nàng mới có mười bốn tuổi thôi, đây gọi là yêu sớm sao? Mười bốn tuổi ở Tử Thần đã coi như là trưởng thành rồi, đã đến tuổi có thể thành thân, nhưng cũng phải đợi thêm một hai năm mới sinh con, đề phòng bất trắc. Những nữ tử mười bốn tuổi tham gia tuyển tú nữ có nghĩa là mang bản thân ra đánh cược, nếu không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thì có phải những năm tháng sau này là phí hoài rồi không. *** Ngày hôm sau, trong Diên Hỉ cung của Vân Quý phi, đã có vài người mặc cung trang, đứng ở phía trước chính là nhóm tiểu chủ tử vừa mới tiến cung ngày hôm qua. "Các vị muội muội đều là Hoàng thượng tự mình lựa chọn, nếu đã vào hậu cung thì tất cả mọi người đều là tỷ muội, có cái gì không tiện, thì cứ nói cho tỷ tỷ, nhưng ngàn vạn lần không được để xảy ra hiềm khích gì." Vân Quý phi chậm rãi mở miệng. "Vâng." Phía dưới đồng loạt đáp lại. "Ngồi cả đi." Lúc này mới có các cung nữ bước lên phía trước mời các Tiểu chủ tử ngồi xuống. "Tỷ tỷ, không biết vị nào được Hoàng thượng phong là mỹ nhân nhỉ?" Lúc này một vị mỹ nhân mặc hoa phục màu hồng nhạt ngồi phía dưới Vân Quý phi che miệng cười khẽ: "Muội muội thật muốn nhìn xem vị mỹ nhân khiến Hoàng thượng quyến luyến không quên trông như thế nào." "Muội nói nhiều rồi." Vân Quý phi khẽ cười nói, nhưng mắt cũng nhìn qua nhìn lại những người ở phía dưới. "Chung Linh bái kiến các vị nương nương." Đến bước này thì Chung Linh không thể cho rằng mình là người không liên quan được, đứng lên, nhẹ nhàng quỳ xuống. "Ngẩng đầu lên." Vân Quý phi mỉm cười. Chung Linh theo lời ngẩng đầu lên, cong khóe môi, trưng ra bộ mặt vô cùng thuần lương, vô cùng vô tội. Chung Linh là người ít tuổi nhất trong đợt tú nữ lần này, cộng thêm thân hình nhỏ bé, còn có nụ cười ngây ngô của trẻ con khiến người ta có cảm giác đây là một đứa trẻ mới lớn. "Mau đứng dậy đi." Vân Quý phi có chút giật mình, nhìn qua nàng có vẻ quá nhỏ, cũng không làm khó nữa. "Tạ nương nương." Chung Linh ngồi lại vị trí cũ của mình, nhưng lúc này nàng có thể danh chính ngôn thuận đánh giá mấy vị nương nương kia. Không thể nghi ngờ, Vân Quý phi là người có dung mạo xuất sắc nhất trong nhóm người ngồi ở đây, mặc y phục màu tím nhạt, trên đó có điểm một vài cánh hoa màu hồng nhạt, trên tay đeo vòng ngọc bình thường, tóc búi lên, được giữ lại bởi móc vàng trên đỉnh đầu, rủ xuống một sợi tua rua màu vàng điểm xuyến giữa trán, bên tóc mai được cắm trâm cài tóc bằng hạt trân châu, tai đeo hoa tai thạch anh màu tím, thoạt nhìn đã cảm thấy cao quý lại quyến rũ. Vân Quý phi trời sinh một đôi mắt phượng, hơi lạnh lùng, nhưng khóe môi lại hơi hướng về phía trước, đa tình lại uyển chuyển, lúc nào cũng như đang khẽ cười. Cũng khó trách thường nghe đồn Hoàng thượng lạnh nhạt luôn luôn sủng ái nàng. Nhìn thoáng qua cũng không giống người ác độc. Chung Linh thầm phỏng đoán. Có điều thật sự là mỹ nhân, đại mỹ nhân. Còn là đại mỹ nhân nảy nở. Chung Linh có phần chảy nước miếng. Mình cũng được người khác khen ngợi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là mỹ nhân trẻ con. Nhưng trẻ con với người trưởng thành thì cái nào tốt hơn? Người trưởng thành lại đi tranh giành tình cảm với tiểu hài tử? Thật sự là quá nực cười rồi. Tiếp tục nhìn Hiền phi, Thục phi ngồi phía dưới Vân Quý phi, mặc dù không kinh diễm như Vân Quý phi, nhưng cũng là mang vẻ dịu dàng động lòng người, mỗi người mỗi vẻ, cũng hoàn toàn xứng đáng với hai chữ 'mỹ nhân'. Nhìn xuống các vị tần, cũng không phải là người mà mấy vị quý nhân thường tại vừa mới được tuyển chọn có thể so sánh. Nhìn Chu Khả Dung, Chu quý nhân một chút, mày bay lên, ánh mắt không cố định, không biết là đang suy tính chuyện gì. Còn Vương Uyển từ đầu đến cuối vẫn im lặng, không nói một tiếng nào. Bên trong này vẫn có người mà Chung Linh biết, chính là An Tâm Nhi mới chào hỏi nàng ngày hôm qua. Lúc đó không nhìn cẩn thận, bây giờ nhìn lại, thì cũng là một người xuất sắc. Hôm nay nàng ta cũng chú ý trang điểm, nhìn kỹ một chút thì có thể thấy ngũ quan tinh xảo, nhưng người cũng không nảy nở giống Chung Linh, nhưng cũng vì lý do này, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu. Dường như phát hiện Chung Linh đang nhìn mình, nàng nở nụ cười tươi tắn đáp lại, cả người toát ra vẻ đáng yêu. Nhận lại được nụ cười lơ đãng, tuy mặt không đổi sắc nhưng trong lòng Chung Linh lại cảm thấy kinh thán. Khí hậu ở nơi này thật biết nuôi người, liếc mắt một cái toàn là mỹ nữ. Mỹ nữ, còn là mỹ nữ vô cùng đặc sắc, chỉ cần liếc mắt một cái lập tức biết ai là ai, đây mới là điểm đặc biệt. Dù sao Hoàng thượng trải qua vô số người rồi. Có điều Vân Quý phi vẫn là người đẹp nhất. Nghĩ đến đây, mắt lại chuyển về phía nàng ta, lại phát hiện mấy vị nương nương đang cười nhìn nàng, làm nàng có chút mờ mịt. Vừa rồi, lúc Chung Linh đánh giá người khác, thì người khác cũng đánh giá nàng, dù sao nàng cũng coi như là người đặc biệt ở đây rồi. Chỉ là mọi người đều lặng lẽ đánh giá, duy chỉ có mình nàng là nhìn người ta chằm chằm, bản thân nàng lại cho rằng mình đang âm thầm quan sát, đương sự không biết điều đó. Nhưng về phương diện này làm gì có người nào không giỏi, chỉ là tránh nhìn vào mắt nhau thôi. Vì thế ánh mắt lần lượt đánh giá người khác của Chung Linh bị người khác nhìn rõ ràng, nhưng trong mắt nàng lại không mang theo vẻ ác ý, ngược lại là kinh thán, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của các vị nương nương, đặc biệt là Vân Quý phi. Dù sao biểu hiện vừa rồi của nàng cũng vô cùng rõ ràng, nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu, sau khi đánh giá một vòng lại quay trở về. Lúc này Vân Quý phi không còn cảm thấy tiểu cô nương thú vị này không vừa mắt như trước nữa, nói vậy có nghĩa là Hoàng thượng cũng thích điểm này ở nàng. Nếu điểm này tiếp tục được duy trì thì có lẽ Hoàng thượng vẫn còn thích, nhưng ở hậu cung trong một thời gian dài thì nhất định sẽ không giữ được, mà nếu không duy trì được thì không còn giữ được sự quan tâm của Hoàng thượng nữa, vậy thì càng không còn là vấn đề nữa rồi. "Được rồi, hôm nay gặp mặt một chút là được, các muội muội mới tiến cung còn cần chút thời gian để thích ứng, mau về đi." Người cũng đã gặp được, lại không có khúc mắc gì, Vân Quý phi vui vẻ để các nàng trở về. "Tại sao vừa rồi tỷ lại nhìn chằm chằm mấy vị nương nương vậy?" Vừa mới ra đến cửa, An Tâm Nhi lập tức tiến lại gần. "May mà mấy vị nương nương không trách tội nhé." "Quý phi nương nương rất đẹp, cho nên ta mới nhìn nhiều thêm một chút." Lúc này Chung Linh mới biết lý do tại sao vừa nãy bọn họ lại cười, có chút chột dạ. "Có điều, ta thể hiện rõ ràng như vậy sao?" "Đương nhiên rồi, haha." An Tâm Nhi che miệng cười, nói: "Ta cũng nhìn chằm chằm tỷ một lúc lâu đó." Chung Linh có chút ngượng ngùng. "Thật ra tỷ cũng rất đẹp mà, chỉ là chúng ta đều còn nhỏ, đương nhiên là không thể phong tình giống như mấy vị nương nương kia, nhưng có lẽ Hoàng thượng thích điểm này ở chúng ta." An Tâm Nhi cười hì hì nói. Chung Linh cười không nói chuyện. *** "Tại sao tiểu thư lại lạnh nhạt với An thường tại như vậy?" Sau khi trở lại phòng của mình, Lâm di có chút nghi ngờ hỏi. "Lạnh nhạt? Có sao?" Chung Linh chống tay lên đầu, nghiêng nghiêng nhìn nàng. "An Thường tại cười hì hì, có vẻ là dễ ở chung, kết giao thêm vài người cũng tốt mà." Lâm di nói ra suy nghĩ của mình. "Cũng không hẳn, ta nhỏ hơn nàng, mà nàng lại gọi ta là tỷ tỷ, có thể thấy được cũng có chút chủ ý." Hơn nữa, dựa vào trực giác của mình, Chung Linh cảm thấy nàng ta có ý khác. "Tiểu thư nghĩ sâu xa hơn nô tỳ." Lâm di thở dài. "Nô tỳ không thể làm việc gì giúp tiểu thư được." "Tại sao Lâm di lại nói vậy." Chung Linh kéo tay nàng lắc tới lắc lui làm nũng. "Ai đối tốt với ta ta đều biết, tốt với ta, ta cũng tốt với họ. Lâm di nhìn ta lớn lên, chỉ cần luôn ở bên ta là sự trợ giúp lớn nhất rồi." Những lời Chung Linh nói đều là thật, ít nhất ở bên cạnh Lâm di nàng không cần đề phòng chuyện gì, Lâm di cũng thật tâm đối tốt với nàng, như vậy là đủ rồi. Lại nói tiếp, đến hôm nay nàng vẫn không có cảm giác chân thật, thật giống như xem ti vi, cưỡi ngựa xem hoa đi qua đi lại vậy. Giống hệt thời điểm vừa mới xuyên tới đây, không có cảm giác hòa nhập với thế giới này. Cho nên mới không chú ý tới ánh mắt biểu hiện quá mức rõ ràng của bản thân. Nếu là do thói quen thì tốt rồi. Mấy ngày cứ như vậy mà trôi qua, ban ngày thì theo ma ma học quy củ, buổi tối là thời gian của mình, quả thực còn nhàm chán hơn ở Chung phủ, điều này khiến Chung Linh hoàn toàn thông cảm cách nói tại sao lại có oán phụ nơi khuê phòng rồi. Trong Hoàng cung nhiều nữ nhân như vậy mà nam nhân chỉ có một người, ngay cả tính luân phiên thì không biết một tháng có thể nhìn thấy Hoàng đế mấy lần. Ngày thường không có việc gì có thể khơi gợi cảm xúc, mọi người đều giống nhau, đều không thể nhìn thấy Hoàng đế, cứ như vậy, không tạo thành oán phụ mới là lạ đấy. Thảo nào hết người này đến người kia đều muốn bò lên trên, ngoại trừ quyền lực, đại khái cũng là vì có thể nhìn thấy Hoàng đế đi, vì số lần có thể thấy được hắn ta tăng lên mấy lần. Nhưng như vậy cũng không đúng, dựa theo những lời đồn đại nàng nghe được ở Chung phủ thì không phải Hoàng đế rất đáng sợ sao, đáng sợ đến mức toàn bộ phi tử đều không muốn thị tẩm, nhưng dáng vẻ lần trước của mấy vị nương nương không giống như bị tàn phá. "..." "Tiểu thư, tiểu thư!!" Lâm di lắc lắc Chung Linh, không biết tại sao dạo gần đây thời gian ngẩn người của tiểu thư ngày càng dài, có đôi khi không biết đang nghĩ gì mà bỗng nhiên nở nụ cười, có đôi khi lại cau mày. Là do quá nhàm chán sao? "Sao?" Chung Linh phục hồi tinh thần, nàng vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân. "Tại sao người lại bắt đầu ngây người rồi, như vậy cũng không tốt đâu." Lâm di nói. Đúng rồi, Chung Linh bừng tỉnh đại ngộ, tại sao mình lại có cảm giác như xem trò vui, kiếp trước thời điểm nàng vẫn còn là học sinh thì thường suy nghĩ nhiều, mãi đến lúc đi làm thời gian ít đi mới không cảm thấy như vậy. Trước khi xuyên không, thời gian lấy trạng thái linh hồn nhìn thế giới này cũng không ngắn, trước khi gặp được phụ thân thì vẫn là thứ nữ không được hoan nghênh, còn phần lớn thời gian đều là nhìn người khác, cộng thêm việc không nói chuyện với người khác, gặp chuyện gì cũng yên lặng suy nghĩ ở trong lòng. Tại sao lúc vào cung vẫn còn như vậy? Có phải đã mức chứng tự bế rồi không? "Tiểu thư!!" Lâm di lại lo lắng rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang