[Dịch]Sủng Nịch Khôn Cùng - Sưu tầm

Chương 5 : Thiên Kim Tiểu Thư

Người đăng: 

.
Edit: (¯†¤-Tử Hạ Phiêu Tuyết-¤†¯) Võ lâm đệ nhất sơn trang — Cẩm Phong sơn trang ba tháng trước đã bị diệt môn, đồng thời, địa phận ban đầu của Cẩm Phong sơn trang đã xuất hiện một tổ chức mới — Tu La sơn trang. Không nhân nghĩa như Cẩm Phong sơn trang, Tu La sơn trang đích thực như tên của nó, là nhân gian – Tu La Luyện Ngục, trong vòng 3 tháng ngắn ngủi đã trở thành tổ chức sát thủ kinh người nhất Ngâm Nguyệt Quốc Ngày hôm nay thiên hạ tam phân, Ngâm Nguyệt Quốc, Trì Ngọc Quốc, Tuyết Vực Quốc tạo thế chân vạc, bởi vì 3 nước thực lực ngang nhau nên trước mắt cũng là sóng yên biển lặng(*nv: tương an vô sự), quan hệ hòa hảo. Nhưng mà, việc này đối với Cố Duy Nhất mà nói cũng chỉ là chuyện có cũng được mà không có cũng chả sao. Nàng bây giờ, thập phần hạnh phúc, thật sự, rất là hạnh phúc. Cẩm Phong sơn trang đã trở thành Tu La sơn trang, trang chủ trở thành thành Tuyết Vân Ca cùng Tuyết Trục Nguyệt, mà nàng, hiện tại trở thành Đại tiểu thư thần bí của Tu La sơn trang– Tuyết Vô Song. Đương nhiên, tên này là hai vị ca ca của nàng đặt, ngoại nhân cũng không biết Tu La sơn trang có tồn tại một vị tiểu thư như nàng. Nàng ở trong sơn trang, vẫn gọi là Cố Duy Nhất. Tảng sáng, trong khuê phòng tinh xảo của một nữ tử, trên chiếc giường lớn mềm mại thơm ngát có một thân hình *kiều tiểu(nhỏ nhắn xinh xắn)của hài tử, không hề chú ý hình tượng mà nằm úp mặt lên một lồng ngực trắng nõn, ngủ say sưa. Môi hồng nho nhỏ phấn nộn chảy xuống nhiều sợi chỉ bạc (T: ý ẹ!) rơi trên gương mặt như ngọc của thiếu niên đang ôm nàng. Lông mi thật dài bao trùm lên đôi mắt linh động, mũi nhỏ bé thở run run, hô hấp đều đều thoạt nhìn phi thường ngây thơ. ”Tiểu tử kia, cư nhiên chảy nước miếng!” Thanh âm sủng nịch êm tai của thiếu niên vang lên, màn trướng lay động, mơ hồ xuất hiện ba thân ảnh. Đó là hai thiếu niên 13,14 tuổi, trong lòng bọn hắn là một thân hình nho nhỏ đang rúc vào. Hai thiếu niên một trái một phải, sợi tóc đen như mực đang dây dưa cùng một chỗ với hài tử trong lòng, phi thường mỹ lệ. Thiếu niên bên trái, sủng nịch mở miệng, ngón tay thon dài như ngọc vuốt ve lên hai má phấn nộn của *thiên hạ trong lòng(*cụm từ này ý chỉ đang ôm một người đối với mình rất quan trọng, khi ôm có cảm giác thỏa mãn như có cả thiên hạ), khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân. Đôi mắt hoa đào phong hoa tuyệt đại hơi rũ xuống, đồng tử màu tím *hoa quang(ánh sáng rực rỡ) lưu chuyển, trông giống như Ba Tư miêu, bộ dạng biếng nhác mà mê người. Hắn tuyệt đối là một mỹ nhân, xinh đẹp lại cổ điển tinh xảo, hai thứ trái ngược nhau nhưng hiện ra trên người hắn lại không có chút nào mâu thuẫn. Một đôi tử nhãn yêu dị càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị thần bí của hắn, phảng phất như yêu tinh họa thế, làm người ta nhìn thấy liền sợ hãi Mà thiếu niên bên phải, tuy rằng dung mạo giống hắn như đúc, nhưng người ta nhìn vào sẽ không bao giờ nhầm lẫn. Hắn có một đôi mắt xanh lục lạnh lùng sâu thẳm như Bích Thủy Hàn Đàm(*hồ nước xanh lạnh lẽo), tràn ngập một loại băng lãnh cực hạn. Một thân da thịt như tuyết, bộ dáng nhàn hạ, như lóe ra nguyệt quang trong suốt không một tia tỳ vết. Tiểu nhân nhi ở giữa, vóc dáng ước chừng 5 tuổi, mặt trái táo tròn tròn đo đỏ, lộ ra một luồng hương khí ngọt mát. Da thịt trắng nõn hơi phấn hồng, tóc đen mềm nhẵn xõa lên vai, tán loạn quanh cổ. Nàng tựa như một lưu ly oa nhi tinh xảo, làm cho người ta nhịn không được muốn nựng vào lòng yêu thương. Ánh mắt xanh lục của Tuyết Trục Nguyệt lóe lên, hồ nước xanh biếc trong suốt động lòng người lúc này phảng phất như đang gợn sóng. Cánh tay tuyết trắng thon dài giơ lên, lấy ra một chiếc khăn tay trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng chà lau khóe miệng của oa nhi, trong mắt hiện lên vẻ nhu tình cùng sủng nịch. Chà lau sạch sẽ xong, thuận tay đem khăn lụa dính nước miếng ném vào ngực huynh trưởng, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi người, ở trên vầng trán nhỏ bé trơn bóng ôn nhu lưu lại ấn ký. (T: là hôn đấy các nàng) Tuyết Vân Ca cũng không tức giận, chỉ tiếp nhận khăn tay, chà lau ngực. ”Hay là đánh thức nàng đi? Ngủ lâu như vậy. Nên dùng ngọ thiện(*cơm trưa) rồi chứ!” ”Ân” gật gật đầu, Tuyết Trục Nguyệt ngậm chóp mũi tiểu hài tử kia, ôn nhu cắn cắn.(T: ác! sao xướg thế! ta cũg mún nữa…) Nhất Nhất yêu nhất là giường, sợ nhất là ngứa, mỗi ngày chỉ cần hôn nhẹ nàng, nàng sẽ cảm thấy tê ngứa, rất mau sẽ tỉnh lại. Ôn nhu nói xong, Tuyết Vân Ca cũng cúi đầu, hôn lên gương mặt nhỏ bé phấn nộn, thấy đôi mày nhỏ nhăn nhăn chau, mới hài lòng ngừng lại, đợi nàng tỉnh giấc. Lông mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi đồng tử đen như ánh sao. Bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên có vẻ mê ly, mông lung dị thường, giống như đóa hắc liên nở rộ từ trong sương mù, thần bí mà mê hoặc. Tầm nhìn ngắn ngắm ngay dung nhan trước mắt, mỹ lệ lại vô cùng quen thuộc, thì ngân dài giọng nói ngọt ngào, vẻ mặt tươi cười. “Ca. . .” Mở rộng hai tay, tùy ý để mặc hai vị ca ca ở trên thân thể trơn bóng của nàng, dù sao nàng vẫn còn là tiểu hài tử, hơn nữa có người hầu hạ như vậy, sao lại không hưởng thủ? Ngón tay thon dài của Tuyết Trục Nguyệt xuyên qua tóc nàng, lực đạo nhẹ nhàng ôn nhu , giống như đang vuốt ve tiểu động vật, khiến nàng cảm thấy thật thoải mái. Sau khi chải tóc, kết sơ thành búi kiểu oa nhi, Tuyết Vân Ca cũng đã mặc quần áo xong cho nàng. Một phen ôm lấy thân thể nho nhỏ, Tuyết Vân Ca ra khỏi phòng, đi về phía đại sảnh. ”Nhất Nhất, hôm nay ca ca có việc, không thể chơi với muội. Sau khi dùng xong ngọ thiện, muội ở trong trang đợi ca ca được không?” Xuyên qua đình đài, lâu các tinh xảo, Tuyết Trục Nguyệt theo sát phía sau. Cố Duy Nhất gật gật đầu, nàng cũng không phải là tiểu hài tử vô cớ gây sự, tuy rằng bộ dạng hiện tại của nàng, xác thực là tiểu hài tử ”Muội muốn cái gì, ca ca mang về cho muội?” Trong đại sảnh, Thanh Di đã bày dọn bàn đũa, ba người ngồi xuống, Cố Duy Nhất vẫn như cũ ở trong lòng Tuyết Vân Ca. Chăm chú suy nghĩ, “Muội muốn Độc Vương « Bách Phệ » cùng với Y Thánh « Bách Giải » , hai người kia luôn đấu qua đấu lại , Muội muốn xem bọn họ, rốt cuộc ai lợi hại.” “Có được không?” Há mồm, nuốt vào ngụm canh gà nhị ca đút, lắc lắc đầu, làm nước tràn ra . ”Nhìn muội kìa, như thế nào lại không cẩn thận như vậy!” Tuyết Vân Ca ôm chầm nàng, áp vào đôi môi phấn nộn đỏ mọng, lè lưỡi khẽ liếm. “Ca. . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn đỏ bừng , Cố Duy Nhất trong lòng nhảy loạn lên, đại ca cùng nhị ca thường xuyên hôn nàng, tuy nhiên chưa từng thân mật như vậy, liếm môi của nàng. Nhưng mà nàng biết, bọn họ thích cùng mình gần gũi thân thiết như vậy, bởi vì đôi mắt khác người kia, bọn họ bị coi là yêu quái, ở trong thế nhân bị bài xích, kỳ thị mà dần trưởng thành. Lòng của bọn họ, đã không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng lại vì nàng mà hé ra một cánh cửa, cho phép nàng tiến vào, nhưng cũng cự tuyệt của nàng đi ra. Trong trang chăm sóc nàng tất cả đều là nha hoàn, không hề có một gia đinh, thậm chí ngoài Thanh Di ra, ngay cả nha hoàn khác cũng không cho tiếp xúc quá thân mật. Đối với lòng chiếm hữu mãnh liệt của bọn họ, nàng cũng không phản kháng. Có lẽ đối với người khác mà nói là mất đi tự do, nhưng mà có ai biết, Cố Duy Nhất nàng, vốn là người lãnh tâm lãnh tình, ngoại trừ một số người nàng quan tâm, những người khác, hoặc vật khác, nàng cũng chẳng thèm hiếu kỳ. Huống hồ, một hài tử nhỏ bé như nàng, làm sao có năng lực ra ngoài chứ đừng nói là bảo vệ bản thân? Thế giới này, không phải là thế giới pháp chế trước kia của nàng, nơi này, chỉ có kẻ mạnh hiếp kẻ yếu(*nv: nhược nhục cường thực). Những ngày vật lộn khổ sở ở thế giới trước, nàng đã mệt gần chết, chỉ muốn làm một con sâu gạo nho nhỏ, rúc ở trong thế giới của mình, có người nguyện ý dưỡng nàng, yêu nàng, nàng đã rất hạnh phúc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang