[Dịch]Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Sưu tầm

Chương 8 : tên này vốn là tảng băng , nhưng hắn cũng quan tâm tới người khác ?

Người đăng: 

.
Khương Uyển Uyển nghe Hàn Bảo Phong nói xong , đơ mặt ngồi trên đất . Hồn bay phách lạc , đầu nàng suy nghĩ lộn xộn:canh 3 tới Âu Dương gia ? Hôm nào cũng vậy ? Tìm Âu Dương Thiên Mỹ ? Âu Dương Thiên Mỹ ? Ko phải thiên hạ đệ nhất phế vật sao ? Bôi thuốc cho nàng , cho nàng kẹo bông đường ? Ép nàng ăn đan dược ? Dùng khinh công bế nàng vài vòng ? Ở đó cho tới khi nàng ngủ ? Nàng cần gì thì đưa nàng ? Khương Uyển Uyển đơ người 1 lúc , lấy lại tinh thần . Hắn đi tìm thần y ? Hắn ko bị thương ? Nghe nói Âu Dương Thiên Mỹ đó bẩm sinh mù . Hay là hắn muốn ..... ? Nàng tâm tư quan trọng , 1 lúc sau trên gương mặt cười gian . Hàn Bảo Phong , ta có cơ hội trả thù ngươi rồi . He he he he !!! Mỹ lan viện Thiên Mỹ thiu thiu đi vào giấc ngủ , cửa sổ vẫn mở toang đợi hắn tới . Vụt ..... Thiên Mỹ nhổm dậy , khẽ nhăn mày , khịt khịt mũi - ai vậy ? - đương nhiên là Hàn Bảo Phong - Khương Uyển Uyển nhoẻn miệng . Thiên Mỹ bỏ chăn xuống , bò bò ra mép giường . Ánh trăng khẽ phảng phất trên gương mặt của nàng . Tiểu nữ oa này thật là tuyệt mỹ , thảo nào hắn lại thích ? Khương Uyển Uyển khẽ cảm thán . - ngươi ko phải Phong ca ca ! Khương Uyển Uyển trợn mắt . Phong ca ca ? Hắn cũng cho người khác gọi như vậy sao ? Khóe miệng nàng co rút , nín cười , trầm giọng nói - tại sao ta ko phải Phong ca ca ? - Phong ca ca thường ngồi lên cửa sổ . Nhìn chằm chằm ta tới khi ta tỉnh thì thôi . - Thiên Mỹ khẽ nói . Với cả ... Phong ca ca hắn có mùi hương rất đặc biệt , như mùi hoa đào vậy , tuy chỉ thoang thoảng nhưng nàng cảm nhận được . Hơn nữa giọng nói rõ ràng của nữ tử ? - ha ha , thẳng thắn thật đấy ! Ta ko nghĩ là phế vật ngươi lại đáng yêu như vậy !!! - Khương Uyển Uyển cười rộ lên. Tên Hàn Bảo Phong này nhìn chằm chằm con gái nhà người ta sao ? Tin này để thiên hạ biết được còn gì bằng cảm giác sung sướng của nàng khi trả thù xong ? Nhưng bất quá , nàng ko phải dạng bán đứng thanh danh huynh đệ . Ko chừng hắn giết nàng thật cũng nên , nàng còn yêu đời lắm , ko muốn chết !! - ngươi ... là ai ? - Thiên Mỹ khó hiểu . Nếu là thích khách nàng đã hét toáng lên từ lâu . Nhưng nữ tử này làm nàng cảm thấy thân thiện , hơn nữa quen Phong ca ca . - ta là Khương Uyển Uyển - ta gọi là Khương tỷ tỷ được chứ - nàng cười xinh đẹp - ai nha ! Vậy là bất công nha , muội gọi hắn là Phong ca ca , gọi bằng tên . Gọi ta là Khương tỷ tỷ là sao ? - vậy .... ta phải gọi là gì ? - đương nhiên là Uyển tỷ tỷ nha! - Khương Uyển Uyển nhìn khuôn mặt lúng túng của nàng ko khỏi buồn cười . - nhưng ... - haizzz .. thôi được rồi . Thuốc đây , muội tự bôi được chứ ? - Khương Uyển Uyển lấy trong ống tay lọ dược ra đưa nàng - Khương tỷ tỷ , đan dược với kẹo đường ... - Thiên Mỹ bẽn lẽn kéo kéo ống tay nàng . - ha ha , được rồi . - Nàng cười , lấy ra trong ống tay 1 lọ khác cùng 1 bọc giấy . Thiên Mỹ nhanh chóng uống rồi Cởi đồ cho nàng bôi thuốc - hở ? Ko phải muội tự bôi sao ? - Khương Uyển Uyển nghệt mặt , nghi hoặc hỏi . - đâu có ? Phong ca ca thường bôi cho muội ? Khương Uyển Uyển tiếp tục tự kỷ trong vòng 1 khắc . Hàn Bảo Phong ... bôi thuốc cho người khác , tuy là thân thể tiểu thí hài 5 tuổi nhưng .... Thiên Mỹ ko thấy nàng trả lời , mày nhăn lại , tay lại nhấc lên khua đi khua lại . Sao dạo này lời nàng nói làm mọi người im lặng vậy ? - Khương tỷ tỷ . Tỷ còn đó ko ? - a ...? Ân , ta bôi cho muội .- Khương Uyển Uyển nhanh chóng Lấy lại tinh thần . Sau khi bôi thuốc xong cho Thiên Mỹ , nàng còn phải ôm Thiên Mỹ này tới khi ngủ . Thực sự có hơi gầy gò nhưng da thịt non này rất mềm mại . Thực sự ko muốn đem cho ai . Thảo nào tên Hàn Bảo Phong đó lại dễ dàng chấp nhận Thiên Mỹ này gọi tiếng ca ca dễ như vậy . Nửa tháng sau . Biên giới giữa Trân Ngọc quốc và Thiên Tọa quốc . mấy ngày nay , ko biết nên gọi cái tốc độ đi của hắn là thanh thản hay gấp gáp nữa ? Hắn ngủ thì cũng có dừng chân tại khách điếm , ko tới nỗi thúc ngựa chạy trong đêm , canh 3 cũng mới dừng lại , canh 6 tiếp tục đi . Ăn cũng dừng lại quán ăn . Ăn xong lại đi , ko tới cảnh ăn lương khô . Hắc Kim chỉ thấy bộ dạng buồn cười của hắn . rõ ràng đang nhớ Thiên Mỹ tiểu thư chết đi được , như vậy cứ như muốn nàng nhớ tới vậy . Hàn Bảo Phong thì cứ lên xe ngựa , hắn lại mang đôi tay mình ra xem , khẽ động . Rồi lại ôm lấy cái gối , sauđsau đó thở dài ." Ko mềm được như vậy . Ko ấm được như thế " nói ra ai cũng biết hắn đang so với cái ôm Thiên Mỹ hôm đó , nhưng như vậy có mất thể diện quá ko ? Hắc Kim càng ngày càng thấy được nhiều biểu cảm của hắn hơn . Thế nên Hắc Kim hắn ngày càng ... yêu đời ..... !!! Thêm nữa Hàn Bảo Phong hắn vô tình như cố tình mua 1 viênlam ngọc . Ở bên trong đó là 1 bông hoa hồng xanh lam còn đọng nước được điêu khắc tỉ mỉ trong đó , viên ngọc này chỉ nhỉnh hơn 1 đốt ngón tay người lớn thôi a !!! Đủ biết tặng cho, hắn chưa từng dành nhiều thời gian quan tâm người khác vậy đâu nha !!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang