[Dịch]Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 22 : Trúng độc
.
năm 1085
Trân Ngọc quốc
Khuynh thành
Hoàng cung
cung hoàng hậu - Mỹ làm cùng - 1 bóng người cũng ko có .
Thiên Mỹ gối đầu trên đùi Hàn Bảo Phong , nằm dài trên ghế quý phi . đôi mắt nhắm lại , hàng mi dài cong cong xinh đẹp như cánh bướm . ba ngàn tóc xanh xinh đẹp trải dài , thân mặc lam y mềm mại mà giản dị , ko mất khí chất thanh tao xinh đẹp vốn có của nàng .
Thiên Mỹ thoáng nhăn mày , khẽ lên tiếng
- Phong , dịch đầu ra chút , chói ....... !!!
Hàn Bảo Phong cũng theo ý nàng nghiêng đầu sang 1 bên
- nàng còn nằm đây sao ? ko còn đi chuẩn bị cho ngày trọng đại hôm nay sao ?
- trọng đại ? Âu Dương Lăng đã về chưa ? - nàng khẽ mỉm cười xinh đẹp , ôn nhu vô đối .
- về rồi , sau khi gửi thư hôm nay sẽ tới thăm Âu Dương tướng quân liền về chuẩn bị cho đại sự của nàng - hắn khẽ cười , 10 năm trôi qua , 10 năm đợi chờ , ngày này rốt cuộc đến , cái ngày hắn và nàng cùng chờ đợi trả thù Âu Dương gia .........
- ha , thật hay , ngày huyết tẩy Âu Dương phủ còn cần trọng đại quá như vậy ! - nàng ngồi dậy , khóe môi dãn ra nụ cười xinh đẹp .
kiểm tra kỹ càng , càng ngày khó hiểu , thân thế mẫu thân nàng ko đơn giản là Bạch Tuyết Sương .
nhớ lúc nàng 13 tuổi , nghịch ngợm chạy vào Âu Dương phủ trong đêm , tới nơi xưa kia mình từng ở . vô tình đánh rơi viên lam ngọc Phong tặng lúc 5 tuổi xuống gầm tủ gỗ . cái tủ gỗ này nhìn vậy sao bề rộng cũng lớn thật , làm nàng phải gọi Khương tỷ tỷ tới bê ra cùng . chứ lúc đó Phong hắn đang duyệt tấu chương cả núi sao biết nàng chạy đi chơi chứ ?
lại vô tình tìm được 1 cái lệnh bài huy động được cả 1 đội quân 10 vạn binh sĩ của thanh đảo . nói là 1 vùng đảo , nhưng nơi đó có diện tích còn rộng hơn cả Trân Ngọc quốc . nơi đó cũng được coi là 1 đất nước - 1 châu lục khác với Trân Ngọc quốc .
nàng có len lén hỏi Hàn Bảo Phong mới biết chuyện này. nhưng tại sao mẫu thân nàng lại có cái thứ này ?
dù có đi hỏi đại thúc người cũng chỉ lắc đầu ko biết ?
nói đến chuyện đi hỏi hắn , hắn truy cứu tét nàng 2 phát vào mông rồi mới chịu cho qua ......... hu hu , độc ác ........
- tiểu mỹ ! - câu nói của hắn đem hồn nàng đang suy nghĩ vẩn vơ trở về hiện thực .
- hả ?
- suy nghĩ gì vậy , mau đi tắm đi - hắn nhéo nhéo chót mũi nàng nói .
- ân - Thiên Mỹ đứng dậy , tiến ra phía cửa .
RẦM
- tiểu Mỹ ???
tiếng nói trầm ấm của hắn vương vấn tai nàng ...
đây là gì ? là nàng bị xỉu ư ? tại sao lại như vậy ? nguyên nhân là gì ? nàng bị làm sao ?...........
trong đầu Thiên Mỹ phát ra cả tấn câu hỏi , mí mắt nàng càng thêm nặng trĩu , chỉ nghe mơ màng tiếng hắn hét ầm lên câu nói " đi mời đại tiểu thư Khương gia tới đây " , có vẻ rất khẩn trương và kích động .
- ừm ................ - Thiên Mỹ khẽ lên tiếng , cơn đau đầu hình như giảm được đôi chút , nghiêng đầu sang thấy ngay bên cạnh Hàn Bảo Phong đang cầm lấy tay nàng rất chặt , khuôn mặt khuynh quốc có xuống sắc , lẩm bẩm mấy câu như " tiểu Mỹ , tỉnh lại đi " ; " đừng làm ta sợ " ; " ta ko thể sống thiếu nàng " .........
kích động ? cũng phải thôi , từ 10 năm trước , nàng chưa từng vô tình đổ bệnh mà ko có nguyên nhân gì
- Phong ...! ta ổn ! - nàng nhẹ mỉm cười , đủ để trấn an hắn .
- tiểu Mỹ , nàng tỉnh ! - hắn kích động nói , khuôn mặt lấy lại chút thần sắc . như nhớ ra gì đó , đứng dậy bước ra ngoài , hô t0 - Khương Uyển Uyển !!!
Khương Uyển Uyển bước vào , cười nhìn nàng
- tiểu Mỹ Mỹ , muội làm tỷ sợ đấy ! - nói đoạn bắt mạch cho nàng .
Khương Uyển Uyển đôi mắt thâm thúy nhìn sang Hàn Bảo Phong . khẽ lắc đầu .
- 2 người ... có chuyện giấu ta đúng ko ? -nàng cúi mặt hỏi . 2 người nhìn nhau với ánh mắt ý nói " vẫn thế " là sao ? lại còn lắc đầu , ý gì ?
- tiểu Mỹ Mỹ ....... - Khương Uyển Uyển thở dài , liếc mắt nhìn Hàn Bảo Phong ý nói bảo hắn ra ngoài .
- ta ra ngoài - hắn cũng hiểu ý , đi ra .
Khương Uyển Uyển nắm lấy tay nàng , nhỏ giọng
- tiểu Mỹ Mỹ , muội biết chuyện mẫu thân muội trúng cổ độc tên nội độc rồi đúng ko ?
- ân , muội biết lúc mới rời Âu Dương gia ! - nàng khẽ gật đầu.
- ta đã biết điều đó ngay lần đầu gặp muội . mắt , mù mà con ngươi vẫn long lanh mà ko đen đặc , vẫn chớp mắt như bình thường .-Khương Uyển Uyển thở dài nói .
- ân .
- muội trúng ngay từ lúc nhỏ , ngay trong bụng mẹ !
- hả ? - nàng khẽ trợn mắt . nàng trúng nội độc ?
- mẫu thân muội trúng nội độc vào 5 năm trước khi sinh ra muội . muội đã trúng từ trong bụng mẹ , 15 năm sống trên đời , tổng cộng là 16 năm , độc đã phế . giờ đã phát tán hết cơ thể , và giờ chuẩn bị tiến lên não , đôi khi sẽ gây đau đầu , chóng mặt , mất hết sinh khí ,... nếu ta , muội cùng Thiên Y thì sẽ có thể tạo ra dược cùng khống chế 1 khoảng thời gian .
- là như vậy sao ? nghĩa là ... khi muội sinh con , muội chết , và nhi tử của muội ....... - lời nói ngắt quãng , nước trong mắt nàng chập chừng rơi ra
-bình tĩnh , tiểu Mỹ - Khương Uyển Uyển ôm nàng vào trong lòng , Khương Uyển Uyển nàng thực thích nha đầu này , như số phận nha đầu này sao lại như vậy chứ ?
- tỷ nói ta bình tĩnh ư ? ta sao có thể đây ? cái chết ta ko mong muốn nhất là cái chết như mẫu thân ta , giờ , ta , con ta , dòng dõi của ta sẽ như vậy , ta có thể bình tĩnh sao ? - Thiên Mỹ khóc , từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng lăn trên má rơi xuống .
- ta biết cách !
-tỷ nói biết cách ? - nàng ngẩng đầu lên , khuôn mặt khuynh quốc đã đẫm nước .
- Thanh đảo , có 1 vị nhân sư , độc gì cũng biết giải , chỉ do tính tình cổ quái nên mới ko nổi danh . người này ko muốn cứu người thì thấy chết trước mắt ko cứu , nếu muốn thì chỉ bị trầy nhẹ cũng chăm sóc tận tình ! - Khương Uyển Uyển khẽ nói , mong ông ta sẽ giúp tiểu Mỹ Mỹ nhà nàng .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện