[Dịch]Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 16 : Ngoại truyện : kỳ tích kinh khủng nhất của lãnh nghiệt hoàng hậu
.
Năm 1083
Thiên Mỹ 13
Hàn Bảo Phong 21
Ngày đầu lâm triều của tân hoàng đế_ Hàn Bảo Phong .
Tất cả Quan lại im lặng tới cực điểm , ko ai dám hó hé , ko dám ngước đầu lên , thở mạnh càng ko .
Vì cái gì ?
Vì cái gì bọn họ ko dám hó hé ?
Bởi trước mắt bọn họ chính là hoàng đế huyết sắc cùng lãnh nghiệt hoàng hậu .
Chính là sợ làm gì sơ sẩy , thì ko cần biết mình chết lúc nào , mà cần phải hỏi : ta sai chỗ nào ?
Quan đại thần : tại sao? Tại sao a ??? Tại sao hoàng thượng lại cho hoàng hậu vào phòng chính vụ a ??? Nàng lại còn mang cả cờ ngồi chơi với Hoàng thượng nữa a ???
Thế còn vì cái gì bọn họ ko dám ngước đầu lên ?
Chính là ai ngước đầu lên , tuy nhìn hoàng thượng nhưng nhất định theo bản năng nhìn sang hoàng hậu rồi . Dù hoàng hậu nàng đang đeo mạn sa che nửa khuôn mặt nhưng thấy nửa kia đủ để quan lại bọn hắn đỏ mặt . Vì cái gì a ??? Vì cái gì ??? Bọn hắn cũng là nam nhân , hoàng thượng 1 mình độc chiếm hoàng hậu như vậy ....
E hèm , quay lại câu trả lời , khi nhìn sang hoàng hậu , ai mà ko đỏ mặt cho được chứ ? Còn hoàng thượng đôi mắt tinh tường hơn người , người trước mắt biến hóa nhỏ nhặt nhất cũng biết , ko kiêng kỵ giết luôn tên nào dám đỏ mặt nhìn lão bà của hắn đâu nha !!!
Thế còn tại sao họ ko dám thở mạnh?
À , là do hoàng hậu nàng đang hưng trí suy nghĩ nước cờ , nghe nói dù chỉ một chút tiếng động nhẹ đủ làm nàng phân tâm nha ?
Chẳng lẽ ngày nào cũng như vậy ? Như vậy bọn họ mỗi ngày giảm 1 năm tuổi thọ mất . Nếu vậy nên chơi cược đi , cược ai sống lâu nhất???
Thiên Mỹ môi đào trong mạn sa khẽ nhếch lên , mắt cũng giãn ra . bàn tay ngọc ngà nhỏ ngắn từ trong ống tay áo vươn ra , nhón lấy quân mã , mắt híp lại , tỏ ý cười
- chiếu tướng !!!
Hàn Bảo Phong thấy thế dừng đọc tấu chương lại , quay ra bàn cờ , chưa nghĩ đầy 5 phút , tay nhấc con hậu lên , bạc môi khẽ nhếch
- thắng
Thiên Mỹ thấy thế rất muốn há hốc mồm , rất muốn lăn ra đất mà đòi chơi lại . Tuy trong đầu đang bốc lửa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh , cố ghìm cái ý nghĩ đó lại .
- chơi lại đi !!!
***
- Phong ......
Thiên Mỹ sau khi đi dạo quanh hoàng cung 1 lần , đôi mắt lam ngọc giương lên nhìn hắn
- gì vậy ?
- ta ko thích vàng , mà ở hoàng cung này toàn được ốp vàng ròng !
- vậy hả ? Ta sai người bỏ vàng ra lắp lam ngọc vào nha ?
- ân , nhớ sai người sơn lại nữa nhé , trồng nhiều loại hoa lam sắc đó nha ?
Mấy ngày sau
Hoàng cung duy nhất màu xanh dương trong lịch sử Trân Ngọc quốc đã xuất hiện . Nơi nào cũng là 1 màu xanh lam ôn nhu như nước .
Hậu cung
- Phong ....
- hửm ?
- ta nghe chỗ ở của các phi tần là 1/5 hoàng cung ?
- ân , nhưng ta ko có ý nạn thiếp ?
- vậy đập đi !
- đập đi ?
- đúng , xây cái đấu trường hoành tráng cho ta , sau đó trồng cây như trên rừng ấy , làm sao để giống chỗ biên giới đó , ta và Khương tỷ tỷ muốn chơi đánh trận giả .
- ân , ta liền đi làm , hôm nào chơi ta sẽ ra cổ vũ cho nàng- mỗ nam cười sán lạn
- tốt , sai người làm áo giáp , kiếm , cung tên , đại bác , ..... thứ gì tốt mang hết đến đây nha !!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện