[Dịch]Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 10 : tiểu ma vương khát máu
.
- ặc .... ặc .... ặc ..... t .... tên ...khu ... khùng......khụ ... bỏ ....khụ ... ..... ra .... !!!! - Khương Uyển Uyển bị Hàn Bảo Phong bóp cổ tới nghẹt thở , đỏ mặt tía tai , vô năng chống cự .
Hàn Bảo Phong hắn là nghe Thiên Mỹ ngây thơ gọi mình là " tiểu ma vương khát máu " hắn ngây ngốc 1 lúc , cái não mới hoạt động lại . Cái biệt danh thiên hạ đặt cho hắn . Là do hắn mới 12 tuổi mà giết người , hắn muốn ai chết , ko hề cho chết dễ dàng , tự mình ra tay càng kinh khủng . Khi xử xong , người toàn máu tươi , nên cái biệt danh đó .... khá chuẩn .
Nghĩ 1 lúc , tên điên nào dám nói cái này cho nàng .
1 đáp án ko thể sai được .
KHƯƠNG UYỂN UYỂN !!!!
( quay lại với Uyển tỷ sắp die trong tay Phong ca )
Thấy Khương Uyển Uyển hơi thở yếu dần , tay chân ko khua khoắng được nữa . Tay hắn dần thả ra . Thả nàng xuống đất .
- khụ .... khụ . ..... khụ ....... t ..... tên ... kh.....khùng ...... !!! - Khương Uyển Uyển thấp giọng chửi rủa. Hắn nghe được sẽ giết chết nàng mất !!!
- chết tiệt , tại ngươi mà ta phải để Thiên Mỹ 1 mình , chưa kịp đưa nàng dược.
Hàn Bảo Phong lườm Khương Uyển Uyển xụi lơ ngồi trên đất đang cố thông mũi . Chân khẽ động , khinh công bước ra ngoài .
" chết tiệt , tại ngươi thích về đánh ta đấy chứ , ai kêu ngươi về đâu " Khương Uyển Uyển khóc ko ra nước mắt , sao số nàng lại dây vào tên đầu tảng băng thế này !!!!
Nàng cố gắng đi ra khỏi phòng . Vừa mới đến cửa thì vào mắt nàng là khuôn mặt tí ta tí tởn của Hắc Kim .
- ngươi cười cái gì ? Thấy bổn cô nương như vậy , ngươi dám cười sao ? - Nàng liếc xéo hắn .
- ha ha , ko có ! Ta chỉ dạo này càng thấy yêu đời !!! - Hắc Kim xua xua tay , vẫn cười .
- yêu đời ? Có phải tên đó hành ngươi về thể xác lẫn tinh thần ko ? Thần kinh ngươi ổn ko đó? - Khương Uyển Uyển giương my nhìn hắn , đầy nghi hoặc
- ko phải
- ngươi nói xem ?
- ngươi đã bao giờ thấy ... chủ tử thể hiện cảm xúc rõ ràng chưa ? - hắn nhíu nhíu my tâm , nghiêm túc nói
- cảm xúc ? - Nàng suy tư .
A ha , hắn chưa bao giờ có cảm xúc . Trước kia luôn luôn mặt lạnh như tiền , vui chẳng ai biết , giận chẳng ai hay , ai là đối tượng làm hắn giận , đều thê thảm .... lúc nãy hành động và cảm xúc của hắn cho biết , hắn ... đang rất tức giận ...
Cuối cùng cũng ra đáp án , nàng mới gật gật đầu .
- Hắc Kim , ngươi nghĩ Thiên Mỹ đó như thế nào ?
- ngươi nói phê...... HỰ !!!!
Hắc Kim đang tính nói từ " phế vật " thì bị Khương Uyển Uyển 1 chưởng đánh cho nín giọng
- ta rất xin lỗi , nhưng ngươi ko nên gọi Tiểu Mỹ Mỹ của ta là phế vật !!! - Khương Uyển Uyển bộ dạng vô tội nhìn hắn .
- chết ... tiệt ....!!! - Hắc Kim xụi lơ ngồi dưới chân nàng ôm bụng , cắn răng phun ra 2 chữ
- với cả , Tiểu Mỹ Mỹ ko hẳn là phế vật . Tuy bị mù nhưng đôi mắt vẫn sáng như vật , bình thường mù bẩm sinh mắt sẽ đen sậm .... kỳ nhỉ , giờ ta mới để ý đấy . à mà ko nói chuyện đó . Nha đầu này rất xinh đẹp , trí nhớ tốt , da dẻ mềm mại , tóc cũng rất mượt , rất thông minh đấy. Thật ko ngờ 5 tuổi đã biết làm thơ , thơ còn hay hơn cả ta nữa ! - Khương Uyển Uyển xổ ra 1 tràng . Quay lưng bỏ đi , cũng ko quên bồi cho Hắc Kim vài cái đá .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện