[Dịch] Sủng Mị
Chương 72 : Lãnh địa Băng Chuẩn
.
Sở Mộ núp ở cách đó không xa ngơ ngác nhìn tiểu Thanh Trùng phun tơ quấn chặt gã thanh niên thành cái kén trắng bóc, hoàn toàn không ngờ rằng con sâu nho nhỏ thế này lại có thể phun ra nhiều tơ như vậy. Dưới tình huống thần không biết quỷ không hay tươi sống sờ sờ ra đó trói chặt một người trưởng thành.
Tên tù nhân bị tơ trắng sềnh sệch bao vây ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nằm trên mặt đất lăn lộn một lát sau, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh, chắc là bởi vì hít thở không thông mà chết rồi.
"Sa sa sa ~~~!"
Tiểu Thanh Trùng bò chung quanh thi thể gã tù nhân vài vòng, phát ra tiếng thở phì phò tức giận, bộ dạng làm như oán khí khó tiêu chỉ trích cái tên hèn hạ định cướp đoạt thành quả lao động của nó.
Mạc Tà và Sở Mộ cùng lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhìn chăm chú vào tiểu Thanh Trùng chợt bộc phát ra ‘lực chiến đấu cực kỳ kinh khủng’, không nói nên lời.
"Ách, tiểu tử, tại sao bỗng nhiên khí phách như vậy." Sở Mộ đi tới bên cạnh tiểu Thanh Trùng, đưa tay nắm lấy tiểu tử hành động khác thường này, hỏi thử một câu.
"Ô ô ~!" Tiểu Mạc Tà lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách Sở Mộ hỏi chuyện, nó cũng không nghĩ tới con sâu tham ăn tham ngủ này bỗng nhiên biểu lộ thực lực ‘hoành tráng’ như vậy.
"Sa sa sa sa sa sa ~~~!" Tiểu Thanh Trùng vẫn còn oán giận nhìn cỗ thi thể kia, phát ra một tràng thanh âm Sở Mộ nghe mà không thể hiểu nổi.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận kẻo tổn hại sức khỏe, không phải đã cướp đoạt trở về rồi sao?" Sở Mộ trấn an tên tiểu tử hung hăng này, nhìn thoáng qua thi thể trắng đục kia, thở dài tội nghiệp dùm cho hắn.
Kẻ tù tội này chỉ sợ là mới vừa kết thúc chiến đấu không lâu, Hồn sủng bị thương nên phải thu vào không gian Hồn sủng nghỉ ngơi. Nếu không làm sao bất cẩn tới mức tiến lại gần Băng Chuẩn mà không triệu hoán Hồn sủng? Cuối cùng bị tiểu Thanh Trùng dùng tơ trắng tươi sống quấn chết.
Trấn an tiểu Thanh Trùng bình tĩnh lại, Sở Mộ đi tới trước mặt Băng Chuẩn bắt đầu niệm chú ngữ hồn ước, dự định bắt sống con chim ưng này làm Hồn sủng của mình.
Mấy lần niệm chú ngữ hồn ước nhưng Băng Chuẩn đều biểu hiện phản kháng rõ ràng, trong khi Sở Mộ đọc chú ngữ hồn ước lần thứ bảy thì Băng Chuẩn bỗng nhiên khép mắt lại.
"Đã chết… yếu ớt quá vậy?" Sở Mộ nhìn vào Băng Chuẩn dần dần mất đi dấu hiệu sinh mạng, không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Băng Chuẩn cũng không thể nói là Hồn sủng được Sở Mộ hài lòng, một khi không thành công Sở Mộ cũng không cảm thấy đáng tiếc làm gì. Huống chi đầu Băng Chuẩn này có năng lực chiến đấu và sinh mệnh lực quả thật hơi yếu, cho dù bắt sống sau này cũng rất khó phát triển.
Lấy hồn hạch Băng Chuẩn ra, Sở Mộ vốn định nhìn xem trên thi thể gã tù nhân có những thứ gì, nhưng sau khi quan sát cái kén trắng to đùng kia cuối cùng đành phải bỏ qua ý nghĩ này.
Tiểu Thanh Trùng có năng lực nhả tơ rõ ràng là cường hãn, Sở Mộ dùng chủy thủ cắt chắc phải mất cả buổi mới xong.
"Gào ~~~!"
Bên trên ngọn cây bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu bén nhọn, Sở Mộ vốn luôn cảnh giác lập tức nhìn tới phương hướng đó, ngay sau đó phát hiện mấy cọng lông chim đung đưa từ trời cao rơi xuống.
"Lại một con Băng Chuẩn?" Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.
Vừa có địch nhân mới xuất hiện, ánh mắt Mạc Tà lập tức phát sinh biến hóa khoá chặt vị trí con chim ưng kia. Kỹ năng Viêm Phụ chỉ có thể kéo dài thời gian năm phút, bây giờ ngọn lửa trên người Mạc Tà đang từ từ biến mất.
"Gào ~!"
Tiếng kêu chói tai vang lên một lần nữa, Sở Mộ lập tức chuyển sang phương hướng khác.
"Hai con." Sở Mộ lập tức nhíu mày. Ở phía sau Sở Mộ đại khái năm mươi thước, trên một tán cây cũng có một đầu Băng Chuẩn khác, nó đang dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ và Mạc Tà.
"Gào… gào..."
Trong giây lát, lại có thêm hai tiếng Băng Chuẩn gào thét từ trong tán cây rậm rạp truyền ra, thanh âm vang dội ép thẳng vào tinh thần Sở Mộ.
"Nơi này chẳng lẽ là lãnh địa Băng Chuẩn?" Sắc mặt Sở Mộ cũng tái nhợt rồi, nhìn quanh bốn phía một vòng liền phát hiện khá nhiều bóng dáng chim ưng như ẩn như hiện, càng lúc càng nhiều.
"Chạy… Mạc Tà !"
Sở Mộ không dám có do dự chút nào, lập tức chuyển sang một hướng Băng Chuẩn ít nhất, dùng hết tốc lực chạy trốn.
Mạc Tà cũng ý thức được mình đến nhầm địa phương, chú ý chạy theo bên người Sở Mộ.
"Gào... gào..."
"Gào ~~~!"
Tiếng gào thét như sấm động nhất thời vang lên khắp nơi, một cỗ hàn khí lạnh lẽo từ trên cao thổi xuống, mảnh cỏ xanh trên mặt đất cũng bị đóng một tầng băng sương nhàn nhạt.
Lực lượng băng hàn vừa hình thành bắt đầu nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, ép sát vào Sở Mộ đang dốc toàn lực chạy trốn. Chỉ cần Sở Mộ chậm chạp một chút sẽ bị đông thành khối băng ngay lập tức.
"Mạc Tà, dùng Diễm Mang công kích." Cảm giác được đám Băng Chuẩn đang đến gần, trái tim Sở Mộ đập vô cùng lợi hại.
Mạc Tà nhanh chóng nhảy lên trên cây, con ngươi màu trắng bạc lóe lên hai tia lửa yêu dị thiêu đốt không khí, sau đó tạo thành luồng hỏa diễm nóng cháy phóng tới một con hai đoạn Băng Chuẩn.
Băng Chuẩn có bộ lông Băng thuộc tính có năng lực đề kháng hỏa diễm rất mạnh, Diễm Mang chỉ có thể tạo thành thương tổn nho nhỏ cho con hai đoạn Băng Chuẩn này, nhưng không thể nào làm ảnh hưởng tốc độ của nó.
"Mạc Tà, trở lại." Sở Mộ thấy Mạc Tà công kích không có hiệu quả liền gọi nó về, không để cho Mạc Tà làm việc vô nghĩa nữa.
"Gào..."
Một con ba đoạn Băng Chuẩn đột ngột gia tăng tốc độ lao đến, thực lực con Băng Chuẩn này rõ ràng là mạnh hơn Băng Chuẩn lúc nãy Sở Mộ đối phó rất nhiều. Khi bay đến vị trí trên đầu Sở Mộ, một trận Toàn Phong Băng Nhận (bão băng) điên cuồng đánh về phía Sở Mộ và Mạc Tà.
Toàn Phong Băng Nhận là kỹ năng Băng hệ và Phong hệ kết hợp, nếu như bị đánh trúng bất kể là Sở Mộ hay Mạc Tà nhất định sẽ bị thương nặng.
Cơn lốc băng đường kính sáu thước tựa như vô số mũi kiếm trong suốt dung hợp vào chung một chỗ, lực phá hoại lên đến trình độ cực kỳ khủng bố. Sở Mộ vội vã chạy qua rừng rậm dày đặc lưu lại sau lưng hắn một mảnh đất trơ trọi, bị tàn phá y như một bãi phế tích.
Sở Mộ nhìn thoáng qua rừng rậm bị tàn phá thành một đống hỗn độn, trong lòng lại càng sợ hãi. Nếu không phải nơi này là rừng rậm, dựa vào đám thực vật ngăn cản phần lớn công kích, chỉ riêng một đòn Toàn Phong Băng Nhận này đã triệt để phế hắn rồi.
Ba đoạn Băng Chuẩn thấy công kích không thành công, lập tức giận dữ gầm lên, nhanh chóng vỗ cánh liên hồi, trong giây lát từ trên không trung rơi xuống, hai cánh như lưỡi dao sắc bén xẹt qua không gian.
"Sa sa sa ~~~!"
Sở Mộ đang định ra lệnh cho Mạc Tà, tiểu Thanh Trùng trên bả vai lại bắt đầu kích động, không chờ Sở Mộ kịp thời phản ứng, tiểu Thanh Trùng đã há miệng phun ra tơ trắng sềnh sệch quấn lên người Băng Chuẩn cực kỳ chính xác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện