[Dịch] Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Chương 41 : Người thiếu nữ này có chút "bưu" a
.
Truy theo tung tích của Mạnh Uyển, sau một thời gian ngắn, lại mất đi hành tung nàng.
Mặc dù Yến Triệu Ca có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có để ý quá mức.
Bất quá, không lâu sau, những thủ hạ truyền tới tin tức, lại phát hiện tung tích của Mạnh Uyển lần nữa.
Đám người của Yến Triệu Ca không suy nghĩ nhiều, đuổi theo lần nữa, thế nhưng khó khăn lắm mới đuổi được một đoạn đường, cô gái này lại mất tích lần nữa.
- Có vấn đề.
Nhiều lần như vậy, Yến Triệu Ca dừng lại, ánh mắt sâu thẳm.
Một Tông Sư mặc hắc y bên cạnh gật đầu:
- Giống như muốn dẫn chúng ta tới một địa phương nào đó.
Yến Triệu Ca nhìn núi non trùng điệp trước mắt:
"Mai phục? Không giống, có rất nhiều chỗ thích hợp bố trí mai phục dọc theo đường đi."
Suy nghĩ một lát sau, khoé miệng của Yến Triệu Ca cười nhàn nhạt:
"Liền xem ngươi muốn giở trò quỷ gì."
Vung tay lên, ra hiệu cho mọi người tản ra, một đám Võ giả hắc y lập tức không một tiếng động tản vào trong rừng rậm.
Yến Triệu Ca thì tiếp tục đi trong rừng, một lát sau, một hắc y Võ giả đột nhiên trở lại báo cáo.
- Công tử, từ đây hướng về phía đông hai dặm, trong một sơn cốc, có đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông hoạt động.
Yến Triệu Ca nhìn đối phương, tên hắc y Võ giả này gật đầu một cái:
- Đều là đệ tử trẻ tuổi có cảnh giới Luyện Thể, là những người đi theo Triều Nguyên Long tiến vào Trấn Long Uyên lúc trước.
- Đi xem một chút.
Yến Triệu Ca đi về phía đông.
Mọi người ẩn dấu hành tung, không một tiếng động đến gần sơn cốc, leo lên một vách núi bên cạnh, nhìn vào trong sơn cốc.
Chỉ thấy trong sơn cốc lúc này, có hai nhóm người đang giằng co.
Một phương trong đó, có ba người, tất cả đều mặc bạch y, cổ áo có viền đỏ, có hoa văn hình mặt trời, chính là đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông.
Ba người tản ra theo hình cánh quạt, có xu thế bao vây, ánh mắt đều hội tụ trên một người.
Người cùng bọn hắn giằng co, là một thiếu nữ.
Bạch y hắc đao, tóc đen như suối.
Bên cạnh thiếu nữ, là một con hắc cẩu nho nhỏ đang trốn, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, ba tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đang bao vây chủ nhân của nó.
Tầm mắt của Yến Triệu Ca, rơi vào trường đao mà cô gái cầm trong tay.
Lưỡi dao đen kịt như mực, dưới ánh mặt trời, không mang theo một điểm phản chiếu nào, giống như không phải được chế tạo từ kim loại, mà là từ than đen.
Mặc dù cách thật xa, nhưng Yến Triệu Ca cũng có thể cảm nhận được phong mang nỡ rộ của trường đao đen nhánh kia, khiến người khác phát lạnh.
Tay của thiếu nữ nắm chặt trường đao, không dao động chút nào.
Tuy rằng mặc quần áo trắng, nhưng bất đồng với trang phục của đệ tử Đại Nhật Thánh Tông.
Nhưng chỉ nhìn thấy đao thức mở đầu của nàng, mí mắt của Yến Triệu Ca nhảy lên:
"Hả, Tây Tà Phần Thiên Đao..."
Tây Tà Phần Thiên Đao, cùng Trung Thiên Thần Chưởng và Tịch Chiếu Tàn Quang Thiên Huyễn Chưởng nằm trong Đại Nhật Thất Pháp, là đích truyền Võ học hàng đầu của Đại Nhật Thánh Tông, là Đao đạo có tiếng, được thế gian công nhận.
Bạch y thiếu nữ này, rõ ràng là xuất thân từ Đại Nhật Thánh Tông.
"Có người học trộm Võ đạo bị truy nã, hay là đồng môn nội chiến?"
Yến Triệu Ca có chút hứng thú rồi, để hắc y Võ giả thủ hạ tản ra, tiếp tục tìm kiếm Mạnh Uyển, cùng với cảnh giới bên ngoài sơn cốc.
Ba gã đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, lúc này đều nhìn chăm chú vào bạch y thiếu nữ.
Một thanh niên lớn tuổi nhất trong đó mở miệng nói:
- Phong sư muội, chúng ta phải hỗ trợ Tiêu sư huynh, có đắc tội xin đừng trách.
Bạch y thiếu nữ cười nói:
- Nhiều lời vô ích, chung quy, các ngươi vẫn không muốn nhường đường cho ta.
Thiếu nữ nói liên tục, tốc độ nói thật nhanh, nhưng mà dứt khoát, có thể cho người khác nghe rõ từng từ.
Tuy rằng bị cường địch bao vây, nhưng nàng vẫn không biến sắc, cười nói tự nhiên.
Một đệ tử Đại Nhật Thánh Tông tương đối trẻ một chút cười nói:
- Đường thì tất nhiên chúng ta sẽ không cho qua, nhưng cũng không cần thiết phải động thủ đi?
- Phong sư tỷ đã đặt chân vào cảnh giới Tông Sư không sai, nhưng đó là trước kia.
- Hiện tại vết thương cũ của ngươi chưa lành, lại có vết thương mới, không cách nào thôi động Cương khí, Nội khí cũng rất yếu, mười thành thực lực còn dư lại không tới nửa thành, đừng phí công giãy dụa.
- Đàng hoàng theo chúng ta đi gặp Tiêu sư huynh là được rồi, bằng không lại động thủ, bị thương nhiều hơn nữa, sao chúng ta nhẫn tâm được?
Yến Triệu Ca đứng ngoài bàng quan mỉm cười, tuy rằng nhìn như chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Tây Tà Phần Thiên Đao hung mãnh tàn nhẫn, nếu thiếu nữ thật sự liều mạng, mấy người đệ tử Đại Nhật Thánh Tông này cũng lo lắng thụ thương.
Có thể dùng lời nói làm tan rã ý chí chiến đấy, tất nhiên là hay nhất.
Tối thiểu, đã phát ra tín hiệu, kéo dai thêm thời gian, người của Đại Nhật Thánh Tông khác cũng sắp đến rồi, khi đó lại bắt giữ thiếu nữ trước mắt này, liền dễ như trở bàn tay.
Từ quan điểm của Yến Triệu Ca mà nhìn, cô gái kia cũng là một mỹ nữ khó gặp, mặc dù không kinh diễm như Mạnh Uyển, thanh lệ như Tư Không Tinh, nhưng ít ra cũng cùng một cấp bậc như Lâm Ngọc Thược.
Một khuôn mặt hình trái xoan, ngũ quan nhu hòa rạng rỡ, lỗ tai hơi lớn một chút, có hơi không được hoàn mỹ.
Nhưng một đôi con ngươi, toát ra anh khí (khí khái hào hùng) khó có ở nữ tử.
Không giống như lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Uyển, Tư Không Tinh cùng Lâm Ngọc Thược làm người khác kinh diễm, nhưng càng nhìn thì lại không nén được mà xem là một mỹ nữ.
Quan sát tinh tế, dường như không kém so với Mạnh Uyển, Tư Không Tinh.
Chỉ là, Yến Triệu Ca lại có thể nhìn ra, cô gái này ngoại trừ trong mắt có anh khí ra, còn có sát khí vượt qua bình thường.
Trường đao đen nhánh kia của nàng, đã chân chính liếm máu.
Thiếu nữ cười ha ha một tiếng:
- Vậy ngươi còn chờ cái gì, bắt giữ ta đi, cần gì phải ngoài mạnh trong yếu, ba đối một, còn phải cẩn thận như vậy sao?
Nàng cười tủm tỉm nhìn tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đối diện:
- Chỉ được cái bề ngoài, nhìn được mà dùng không được.
Vẻ mặt của tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông hơi đổi, hừ một tiếng, nhìn chằm chằm thiếu nữ, nụ cười dần trở nên ác độc:
- Mấy ngày nay Phong sư tỷ thiếu tình cảm của nam nhân sao?
- Nhưng không biết ngươi giải quyết vấn đề này như thế nào? Chẳng lẽ là dùng con chó mực dưới chân ngươi sao? Khó trách ngươi vẫn mang nó theo.
- Bất quá cùng một chỗ với chó, cũng quá làm khó sư tỷ ngươi rồi, có muốn sư đệ giúp ngươi một chút hay không?
Cô gái kia nghe vậy cũng không để ý, chậm rãi nói:
- Đáng tiếc ngươi đã đoán sai rồi, Nhục Nhục nhà ta, là con cái.
Con chó mực nhỏ bên cạnh nàng sủa ô ô hai tiếng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đệ tử Đại Nhật Thánh Tông này.
Chẳng qua nếu nhìn kỹ, quả thật trong quần không mang theo "tiểu nhị".
Thiếu nữ không nhanh không chậm nói:
- Về phần cây tăm nhỏ của sư đệ ngươi, hay là thôi đi, lại lấy một đoạn, hợp lại cùng một chỗ, cũng chính là hai cây tăm mà thôi, đối với nữ tử, cái đó dùng không được a.
Tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông này nghe vậy, sắc mặt liền tức giận đến trắng bệch.
Hai tên còn lại hừ một tiếng, nhìn thiếu nữ có ý xấu cười nói:
- Sư tỷ đối kích cỡ của Thái sư đệ hiểu rõ như vậy, xem ra đã thí nghiệm qua a.
- Ta đoán.
Thiếu nữ không quan tâm đến mà cười:
- Về phần ta đoán đúng hay sai, Thái sư đệ liền cỡi quần ra, mọi người chúng ta cùng nhìn, chẳng phải sẽ biết sao?
Không nói tên Thái sư đệ kia thở hổn hển, Yến Triệu Ca đứng bên ngoài cũng ngẩn ra.
Cô nương a, tuy nói nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng ngươi nhìn dáng dấp của ngươi, tám phần mười là một người chưa có kinh nghiệm, hai thành còn lại có thể là loại không có kinh nghiệm phong phú về phương diện kia.
Nói "bưu" như thế, cùng nam nhân còn đen hơn, thích hợp sao?
Họ Thái đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông thẹn quá thành giận, cười gằn hướng thiếu nữ đi tới:
- Ta có phải cây tăm hay không, đợi lát nữa ngươi sẽ biết!
Thiếu nữ nhướng lông mày, bình tĩnh nói:
- Vị sư đệ này, quả thật ngươi chỉ cần đứng tại chỗ là tốt rồi.
- Bởi vì, sư tỷ ta sẽ đi qua!
Lời còn chưa dứt, ánh đao đã khởi!
Dường như Đại Nhật về tây, Thái Dương rơi xuống!
Đao phong sở hướng, như muốn phần thiên diệt địa!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện