[Dịch] Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Chương 25 : Phản công
.
Bên sơn môn có phản ứng nhanh như vậy, lại còn phản ứng lớn như thế, khẳng định có người đâm thọt, thêm mắm thêm muối.
Đi ra Trấn Long Uyên, Võ giả đã tiếp xúc qua, ngoại trừ Võ giả Đông Đường quốc, cũng là người của Quảng Thừa Sơn hoặc Lâm Uyên Thành, hoặc là của Linh Phong Cốc.
Hứa Xuyên cùng Văn Ninh Chi, người sau không thể nghi ngờ là có hiềm nghi lớn nhất.
Hai ngày này, Yến Triệu Ca để cho A Hổ điều tra Văn Ninh Chi, đối phương cùng Chấp Sự Điện Thôi trưởng lão trước đây có quan hệ, đương nhiên không còn là bí mật.
Nghiêm Húc hờ hững liếc nhìn Yến Triệu Ca một cái:
- Văn Ninh Chi hồi báo cho lão phu, sau đó lão phu trình lên tông môn, lão phu một lòng chủ quản Đông Đường, đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của Chấp Sự Linh Phong Cốc, trên khu vực Đông Đường quốc xảy ra chuyện, lão phu báo lên tông môn, ngươi có vấn đề gì?
Yến Triệu Ca nở nụ cười:
- Vấn đề cũng không lớn, chỉ là ta hoài nghi, Văn Ninh Chi phản bội tông môn, có tình nghi tư thông kẻ thù bên ngoài.
- Cho nên chuyện lần này, khó tránh khỏi ta sẽ liên tưởng đến hắn, có thể hắn tố cáo ta, cũng không phải là chỉ là vấn đề nội bộ của tông môn.
- Dù sao, Nghiêm trưởng lão cũng biết, ta vừa ở trong Trấn Long Uyên đem môn hạ đệ tử của người ta đánh gần chết.
Ánh mắt của Nghiêm Húc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, trừng Yến Triệu Ca:
- Yến Triệu Ca, chú ý ngôn từ của ngươi!
Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:
- Ta có chú ý a, cho nên ta mới nói, nghi ngời, hoài nghi.
Chấp Pháp Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca, lại nhìn Nghiêm Húc, thở dài, trước hết nói với Tư Không Tinh:
- Tư Không sư điệt, ngươi lui xuống trước đi.
Tư Không Tinh lẳng lặng liếc nhìn Yến Triệu Ca một cái, theo lời lui ra.
Chấp Pháp Trưởng lão chờ nàng lui ra rồi hỏi:
- Yến sư điệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Yến Triệu Ca lấy ra một vật, bàn tay mở ra, những người trong đại điện nhìn lại, chỉ thấy đó là một khối tinh thạch màu vàng nhạt toả sáng, mặt ngoài của tinh thạch có hoa văn, giống như mây trắng.
Lâm Uyên Thành Chấp Sự Trưởng lão Hứa Xuyên thấy khối tinh thạch này, mí mắt không khỏi nhảy một cái: "Vân Văn Thạch!"
Nghiêm Húc nhìn thoáng qua rồi nói:
- Vân Văn Thạch, ngươi lấy thứ này ra làm gì?
Yến Triệu Ca cười mà không nói, lại lấy ra một gốc Linh thảo, đối Hứa Xuyên bên cạnh nói:
- Làm phiền Hứa trưởng lão đem gốc Mị Linh Thảo này nghiền thành nước.
Ánh mắt của Hứa Xuyên chớp động, gốc Linh thảo trước mắt này tên là Mị Linh Thảo, sau khi đốt thành tro, có thể làm thuốc dẫn cho một loại bảo dược khác, nghiền thành nước không có độc nhưng cũng không có ích, không có bất kỳ tác dụng gì, không công mà lãng phí.
Bất quá, hắn cũng không có cự tuyệt, lập tức phân phó người hầu làm theo như Yến Triệu Ca nói.
Nghiêm Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, Chấp Pháp Trưởng lão cùng Đông Đường Quốc chủ đều không nói gì, chỉ yên lặng đứng xem.
Nước thuốc rất nhanh liền được nghiền ra, Yến Triệu Ca mỉm cười cầm lấy Vân Văn Thạch, bắt đầu rót Cương khí vào bên trong.
Chấp Pháp Trưởng lão nhíu mày:
- Yến sư điệt, Vân Văn Thạch không thể trực tiếp rót Võ giả Cương khí vào, nếu không sẽ nổ tung thành vụn.
Yến Triệu Ca cười nói:
- Trưởng lão yên tâm, cái này thì ta biết, cho nên Vân Văn Thạch ngoại trừ có công dụng an thần tỉnh trí, có lúc còn có thể dùng làm vũ khí, bất quá cho dù nổ tung, uy lực cũng rất có hạn.
- Nhưng lúc này, khối Vân Văn Thạch trong tay ta, nó nổ không được.
Vừa nói xong, Yến Triệu Ca liền đưa Vân Văn Thạch trong tay, một nửa ngâm vào trong nước thuốc Mị Linh Thảo, bàn tay của mình thì cầm nữa đoạn trên.
Mà Cương khí của hắn, không ngừng rót vào trong Vân Văn Thạch.
Quả nhiên, Vân Văn Thạch cũng không có nổ tung, vẫn an ổn như lúc ban đầu.
Hứa Xuyên chăm chú nhìn bàn tay của Yến Triệu Ca, hắn không tin Yến Triệu Ca làm to chuyện như thế, chỉ là vì chứng minh chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Sau một lúc, Hứa Xuyên bỗng nhiên mở to hai mắt.
Đông Đường Quốc chủ vốn đang dựa lưng vào ghế, lần nữa đứng thẳng lên.
Chấp Pháp Trưởng lão cùng Nghiêm Húc, ánh mắt nhìn chăm chú Yến Triệu Ca, cũng đột nhiên ngẩn ngơ.
Trước mắt bọn hắn, Vân Văn Thạch trong tay Yến Triệu Ca, hoa văn mây trắng mặt ngoài, đột nhiên trở nên càng thêm nhu hòa, có dịch thể màu trắng ngà từ trong đó chảy ra, dung nhập vào nước thuốc Mị Linh Thảo, giống như sữa trôi nổi ở mặt ngoài của nước thuốc.
Một cổ mùi hương nồng nặc, ngăn lại mùi thuốc gay mũi, trong nháy mắt tràn ngập khắp đại điện.
Người ở tại đây, tất cả đều có kiến thức rộng rãi, chỉ là vừa nghe mùi vị này, liền biết dịch thể màu trắng ngà này là cái gì.
Đó cũng không phải dược vật dùng để uống, mà là một loại bảo vật tên là Ngọc Tinh Tuỷ.
Bảo vật này có công dụng rất rộng, bất kể là thêm vào lúc Luyện khí hay là Luyên dược, đều đề thăng tỷ lệ luyện chế thành công rất lớn, đồng thời cũng đề cao phẩm chất của linh dược hay binh khí, tiết kiệm nguyên liệu.
Ở Bát Cực Đại thế giới, sản lượng của Ngọc Tinh Tuỷ rất có hạn, chỉ có Sơn Vực cùng Phong Vực và một ít địa phương mới có sản xuất, nhưng nhu cầu rất kinh người, thế nên hàng năm đều cung không đủ cầu, có lúc xuất hiên tình trạng có tiền mà mua không được.
Bất kể là Quảng Thừa Sơn, hay Đông Đường quốc, hàng năm đều tiêu hao lượng lớn tài nguyên cùng tiền tài, để đổi lấy Ngọc Tinh Tuỷ.
Dù là như vậy, cũng khó mà thỏa mãn nhu cầu thật sự, chỉ có thể tiết kiệm dùng, mà không dám bán ra.
Nhưng nhìn biểu diễn của Yến Triệu Ca lúc này, trong Vân Văn Thạch nho nhỏ này, dĩ nhiên chứa đựng Ngọc Tinh Tuỷ, hơn nữa phương pháp lấy ra vô cùng đơn giản.
Bất kể là Vân Văn Thạch hay là Mị Linh Thảo, giá cả so với Ngọc Tinh Tuỷ đều rẻ hơn rất nhiều, sản lượng lại rất lớn.
Đây là có bao nhiêu Ngọc Tinh Tuỷ?
Tự mình dùng đều sung túc, hoàn toàn có thể bán ra bên ngoài!
Cả ba Đại Tông Sư đều ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên, trong nháy mắt đến trước mặt Yến Triệu Ca, đều đưa ngón tay lấy ra một chút dịch thể màu trắng ngà.
Rất nhanh, bọn họ đều hoàn toàn xác định, đây chính là Ngọc Tinh Tuỷ!
Ở trước mặt của bọn họ, Yến Triệu Ca không thể nào dùng ảo thuật biến ra để lừa gạt, mà là chân chính kết hợp hiệu quả của Mị Linh Thảo cùng Vân Văn Thạch, sinh ra Ngọc Tinh Tuỷ.
Chấp Pháp Trưởng lão hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình kích động của mình, nói:
- Yến sư điệt, ngươi lập được công lớn!
- Hoàn toàn không kém so với cấp bậc hiện tại của Nội Tinh Lô, thậm chí còn hơn nữa!
Mặt lạnh của Nghiêm Húc liền hoà hoãn rất nhiều, nhưng ngay sau đó, hắn liền biến sắc.
Sau một lúc, âm thanh của Yến Triệu Ca chậm rì rì bay vào lỗ tai của hắn:
- Trưởng lão quá khen, ta cũng vô ý phát hiện trong lúc ngẫu nhiên, mới biết được bí ẩn bậc này.
- Bất quá, theo như ta biết, mấy năm nay Linh Phong Cốc sản xuất không ít Vân Văn Thạch, trong đó một bộ phận lớn, dường như là bán cho Đại Nhật Thánh Tông ở Hỏa Vực đi.
Sắc mặt của Nghiêm Húc trầm xuống:
- Phương pháp như vậy, lão phu cũng là lần đầu tiên biết được, trước đây cũng chưa từng nghe nói qua, toàn bộ Bát Cực Đại thế giới cũng chưa bao giờ truyền lưu.
- Nếu đã biết, tự nhiên sẽ cấm đưa Vân Văn Thạch ra ngoài, nhưng Ninh Chi bán Vân Văn Thạch ra bên ngoài, tuy rằng đáng tiếc, nhưng người không biết thì không có tội, không nên bởi vì vậy mà chỉ trích hắn.
- À ...
Yến Triệu Ca kéo dài một tiếng:
- Nghiêm trưởng lão làm sao có thể xác định, hắn thật sự không biết?
Nghiêm Húc há miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện sâu trong ánh mắt của Yến Triệu Ca hơi có chút trêu tức, rõ ràng chớp động một tia lạnh lẽo.
- Rốt cuộc là sơ suất không biết chuyện, hay là cố ý giấu diếm không báo, âm thầm hoạt động, thông đồng với Đại Nhật Thánh Tông đây?
Yến Triệu Ca xoay cái cổ một chút, mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng:
- Việc này ta nói cũng không chính xác, nhưng nếu Chấp Pháp Trưởng lão đến Đông Đường, thế bá cùng Nghiêm trưởng lão ngài cũng đều ở đây, thuận tiện điều tra một chút chứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện