[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 49 : Con tin vô đối nhất trong lịch sử
.
Đường đi trong viện bảo tàng như mê cung, lượn quanh vài vòng, Trần Mặc rốt cục cũng được một vị hướng dẫn viên du lịch giúp đỡ, tìm được cảnh sát Vương đang làm nhiệm vụ tại cửa chính.
Chẳng qua, thấy người tới xin việc ngồi xe lăn, vị cảnh sát trung niên này không khỏi nhíu mày:
- Trần tiên sinh, Lý Vân quán trưởng thật sự đồng ý cho ngài đảm nhiệm trực ca đêm sao?
Cũng chẳng trách cảnh sát Vương hoài nghi, nên biết rằng Trần Mặc tạo hình xác ướp, hiển nhiên thích hợp trưng bày hơn là làm bảo vệ.
Thế nhưng cũng lại phải nói tiếp, dù cái bảo tàng tẹo teo này đầu trộm đuôi cướp căn bản không thèm ghé thăm, nhưng lại cho một cái xác ướp làm bảo vệ cũng không khỏi quá khoa trương!
Mà những người biết chuyện bảo tàng tuyển nhân viên, không chừng còn tưởng bảo tàng phá sản, thế nên mới để người tàn tật đến làm việc.
Còn có thể nói gì? Trần Mặc chỉ còn có thể cười khổ lắc đầu.
Thấy cảnh sát Vương còn do dự, Diệp Dung vội vàng nói:
- Sếp Vương, Mặc Mặc nhà tôi rất mạnh! Lần trước đám xã hội đen đến làm loạn, anh ấy một chưởng thổi bay bọn chúng!
Nghe nói vậy, Trần Mặc cùng cảnh sát Vương không khỏi cùng nhau đảo cặp mắt trắng dã.
Trần Mặc thở dài, không nghĩ chính mình ngẫu nhiên giả bộ một lần, lại làm Diệp Dung nhớ mãi.
Mà Vương cảnh quan cũng cảm khái bởi vì... Gió đâu to thế! Một chưởng thổi bay bọn xã hội đen, tài giỏi như thế cần gì đến bảo tàng làm bảo vệ, trực tiếp tới Trung Nam Hải làm bảo tiêu có phải tốt không?
(Trung Nam Hải: quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, trụ sở của Đảng Cộng Sản và Chính phủ Trung Quốc)
Nhưng mà cảm khái vậy đó, nhìn đôi nam nữ trước mặt này, cảnh sát Vương lại có vài phần hảo cảm.
Im lặng một lát, cảnh sát Vương cũng hơi hơi hạ giọng nói:
- Được rồi! Từ nay công tác bảo vệ trực đêm giao cho cậu, mỗi ngày làm từ 8 giờ tối đến 5 giờ sáng, lương tháng hai ngàn, không có nghỉ phép!
Tuy rằng đãi ngộ không cao lắm, nhưng đối với Trần Mạc đang đau đầu vì tiền mua nhà cũng đã là tương đối hậu đãi rồi.
Cho nên chỉ sau vài giây suy nghĩ, hắn không chút do dự đáp ứng, sau đó hỏi rõ việc cần làm.
Cảnh sát Vương gật gật đầy nói:
- Cũng không có việc gì, cậu chỉ cần tuần tra. Bất quá, bởi vì nơi này tài chính còn khó khăn, cho nên chỉ có mình cậu trực đêm.
- Oạch, không phải chứ?
Trần Mạc ngẩn ra, chợt nghĩ một mình đi dạo đêm trong bảo tàng, đột nhiên lông tơ dựng ngược hết lên.
Cảnh sát Vương hiển nhiên cũng biết hắn nghĩ gì, thuận miệng an ủi:
- Không vấn đề gì đâu! Vốn nơi này cũng chỉ có hai nhân viên chính thức công tác thôi mà, Lý Vân quán trưởng phụ trách ban ngày tiếp khách, bảo vệ phụ trách tuần tra ban đêm... Đương nhiên hiện tại, cũng chỉ còn lại có Lý Vân quán trưởng.
Nói đến đây, cảnh sát Vương cũng thuận tiện giới thiệu tòa bảo tàng này, sau đó chuyển sang kể mấy chuyện lý thú về Lý quán trưởng kia.
Nam thành là một thành thị nhỏ, nên bảo tàng tại nơi này vắng như chùa bà đanh, chẳng qua là có niên đại lâu năm, được coi như kiến trúc cổ mới giữ lại được cho tới nay.
Nguyên nhân vì tài chính eo hẹp, toàn bộ bảo tàng trên thực tế đều do Lý Vân quán trưởng phụ trách, chỉ khi chính phủ chi tiền mới phái người đến xem xét.
Mà nói đến vị Lý quán trưởng, cảnh sát Vương thú vị đánh giá: con ma men, hồ đồ, cổ quái... còn thường xuyên làm một số nghiên cứu kỳ lạ, tuy rằng tới bây giờ còn chưa thấy cho ra thành quả gì.
Nhưng nói thế nào thì Lý quán trưởng này tại Nam thành vẫn là một chuyên gia học thuật quyền uy, cho nên chỉ cần ông ta không chết đuối trong rượu thì chuyện tình trong bảo tàng này do hắn định đoạt.
- Đơn giản mà nói, cậu chỉ cần nghe mệnh lệnh của quán trưởng!
Vỗ vỗ bả vai Trần Mặc, cảnh sát Vương khẽ cười nói:
- Về phần vấn đề an toàn, cậu có thể yên tâm.
- Thực tế thì nơi này không có đồ đáng giá để trộm, đa số đều là đồ phỏng chế cùng điêu khắc. Hơn nữa là... ba trăm mét bên ngoài chính là trung đội hình cảnh, đứa ngốc cũng không chọn trộm ở đây.
"Đoàng"
Đột nhiên vang lên tiếng súng, cắt đứt lời cảnh sát Vương đang nói.
Đám người kinh hoàng gào thét chói tai, một tên cướp đầu trọc từ cửa ngân hàng lao ra, cầm theo hai túi tiền hướng bên này chạy vội tới.
Vài giây sau, Trần Mặc vẫn trợn mắt, than thở nói:
- Cái gì kia... Đầu năm nay thằng ngốc nhiều thật!
Không có thời gian để ý tới Trần Mặc đá xoáy, sau vài giây hóa đá, cảnh sát Vương vội vàng rút súng ra nghênh đón.
Mà bởi vì kinh hoàng, mấy trăm người hoảng loạn xông vào vào bảo tàng, Diệp Dung phụ giúp Trần Mặc vừa mới chạy ra vài chục bước, đã bị dòng người xô đẩy loạng choạng...
Trong hỗn loạn, Trần Mặc đang ngồi xe lăn cũng lật nghiêng ngã xuống đất. Đang miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, thấy Diệp Dung cách hơn mười mét đang ra sức vùng vẫy, muốn ngược dòng người về cứu mình.
- Cô cứ đi đi, tôi không sao!
Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Diệp Dung, Trần Mặc không khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng hắn lập tức phất tay tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Cơ hồ đồng thời, tiếng còi hú bất chợt vang lên, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ đằng xa chạy như bay mà đến.
Tên cướp chợt ngẩn ra, đột nhiên cắn răng hướng bảo tàng vọt tới, hiển nhiên muốn quyết định thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu.
- Không được nhúc nhính, bằng không tôi....
Không đợi cảnh sát Vương cảnh quan đang giơ súng quát xong, tên cướp đã nổ súng trước, bức lui cảnh sát Vương, đồng thời vọt tới Diệp Dung đang lảo đảo chống lại đoàn người.
Tên cướp nhìn nhìn phía sau thấy xe cảnh sát, không chút do dự chĩa súng vào Diệp Dung:
- Đứng im! Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn....
Gân xanh nổi cục, bàn tay sắp chụp vào Diệp Dung, nhưng đúng thời khắc nguy cấp này, một chiếc xe lăn đột nhiên trượt vào khoảng cách giữa hai người, cản trở hành động của tên cướp.
Tên cướp giơ họng súng tối đen lên, Trần Mặc dường như không có việc gì giơ hai tay lên cười phì phì nói:
- Lão huynh, anh không biết tôi thích nhất là làm con tin sao?
- Ách....
Đột nhiên thấy kiểu xung phong nhận việc quỷ dị này, tên cướp đầu trọc không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ người này được Lôi Phong thúc thúc nhập thân?
(Lôi Phong: một chiến sĩ của quân giải phóng Trung Quốc, sau khi hi sinh được hình tượng hóa trở thành biểu tượng về những người hết lòng với Đảng và nhân dân)
- Còn do dự cái gì? Tôi bị băng bó còn ngồi xe lăn, quả thực là con tin vô đối nhất lịch sử!
Thấy ánh mắt tên cướp còn ngạc nhiên, Trần Mặc còn vỗ ngực ‘mô kích’ tiếp:
- Hơn nữa nói thật với anh, không nên bị vẻ bên ngoài của Dung tỷ mê hoặc, cô ta chính là tồn tại khắc tinh của nam nhân!
- Câm miệng!
Tuy rằng đầu óc còn đang một mảng hồ đồ, có điều nghe một cái xác ướp sống cứ thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa, tên cướp nhịn không nổi muốn nổ súng.
Nhưng ngay vài giây sau, thấy mấy chục cảnh sát cầm súng hướng tới nơi này, tên cướp theo bản năng đưa tay trực tiếp kéo Trần Mặc che trước người.
Mà thừa dịp cơ hội hiếm có, cảnh sát Vương sớm mạo hiểm giữ chặt Diệp Dung, mạnh mẽ đem nàng kéo trở lại.
Nhưng dù vài người dùng sức lôi kéo, Diệp Dung lại cố giẫy dụa, cố gắng nhắm phía tên cướp lao tới.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, Trần Mặc vốn có cơ hội chạy trốn, nếu không phải vì cứu mình, nếu không phải vì....
- Buông cô ra, cô cũng không cứu được hắn!
Giọng nói không chút tình cảm đột nhiên vang lên, Mộc Vân vẫn duy trì vẻ mặt trỗng rỗng, lặng yên xuất hiện không một tiếng động.
- Cô thì biết gì?
Diệp Dung ngẩn ra, nhịn không được cả giận nói:
- Tên cướp kia đã phát điên rồi, hắn không có biện pháp đào thoát, cứ như vậy Mặc Mặc chết mất!
- Vậy chết đi! Đâu có ai bất tử đâu!
Dường như không có việc gì phán một câu, nhất thời làm cho hiện trường lâm vào yên tĩnh, cũng làm cho Diệp Dung tròn mắt không nói được gì.
Giờ khắc này, nhìn Mộc Vân mặt vô cảm như cương thi kia, tất cả mọi người đều không nhịn được rùng mình một cái.
Cảnh sát Vương lau mồ hôi lạnh, nhịn không được than thở nói:
- Ông trời của ta, vốn cần làm yên lòng quần chúng, nhưng sao giống gây bạo động thế này?
Nhưng cũng vì lời quái dị kia, hiện trường hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh, ngay cả Diệp Dung cũng đình chỉ xúc động.
Cùng lúc đó, trong lúc giằng co, tên cướp đã dí súng vào huyệt Thái Dương của Trần Mặc.
Quan sát tình huống chung quanh, hắn rất có kinh nghiệm vòng ra đứng sau xe lăn, cười dữ tợn nói với Trần Mặc:
- Thằng nhóc, tao khuyên mày chớ bày trò, bố mày giết mày cũng như giết gà thôi.
Nói xong, tên cướp ngẩng đầu hướng mấy chục cảnh sát đối diện quát:
- Đứng im! Chúng mày không muốn thằng này chết thì tránh đường cho tao, tao chỉ cho chúng mày ba phút!
Giống như chứng minh không phải nói giỡn, tên cướp đột nhiên nã một phát súng xuống đất, đốm lửa lóe lên bên chân Trần Mặc, cũng làm cho viện bảo tàng vang tiếng kinh hô của Diệp Dung.
Mấy chục cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không do dự giơ súng, không có dấu hiệu nhượng bộ. Theo lệ thường mà xét, kiểu giằng co này sẽ được kết thúc bởi tay súng bắn tỉa, về phần của an toàn con tin thì...
- Tôi nghĩ, bọn họ sẽ không thả cho anh đi!
Trong yên tĩnh quỷ dị, Trần Mặc đột nhiên bất đắc dĩ thở dài, thỏ chết thì cáo khóc.
Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, trong mắt chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vỗ vai tên cướp, hảo tâm an ủi:
- Tôi giúp anh tính toán một chút, vừa rồi anh tổng cộng bắn ba phát, hiện súng chỉ còn ba viên đạn.
- Sặc… Người này rốt cuộc là giúp ai?
Mấy chục cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ hay là con tin này sợ tới mức hồ đồ rồi, cư nhiên còn nổi hứng thảo luận loại sự tình này.
Mà tên cướp cũng ngạc nhiên hết chỗ nói, nhưng hắn lập tức cả giận nói:
- Khốn khiếp! Cmm, câm miệng cho tao, coi như chỉ còn một viên đạn, bố mày cũng có thể lập tức xử lý mày.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Trần Mặc nhún nhún vai, đầu ngón tay chợt lóe ra thanh mang rất nhỏ.
- Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở! Anh có biết, hiện sản phẩm giả mạo kém chất lượng nhiều lắm, ai mà biết khẩu súng này có vấn đề gì không?
- Nhớ năm đó, thấy quảng cáo có tiểu thuyết mới của Kim Dung, tôi lập tức chạy đi mua về, kết quả là đọc chẳng thấy giống, vội vàng chạy ra tiệm hỏi… Anh đoán được không? Người ta nói cho tôi đây không phải là tiểu tuyết của Kim Dung lão gia, mà là tiểu thuyết của tác giả tên Giả Kim Dung, có điều chữ Giả lại in nhỏ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện