[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 47 : Cái gọi là AV

Người đăng: 

.
La Đại Phàm điên mất rồi! Triệt để điên rồi! Từ sáng đến giờ, thần kinh của hắn gần như liên tục bị bạo hành… Đầu tiên là, tiểu loli trong sáng thuần khiết cho hắn một cước; tiếp đó, năm tên khốn ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, thiếu chút nữa đánh hắn đến nổ chết rơi trang bị như Boss; sau nữa, có trời mới biết bộ “Cô gái áo trắng đùa bỡn năm gã đàn ông” này tại sao lại biến thành… "Đây hành lý anh mang, tôi cầm cương dắt ngựa, nhìn ngắm trời cao chập chùng lòng lo lắng không yên..." Theo với tiếng nhạc quen thuộc, trên màn hình hiện lên những cảnh đầu tiên trước khi tiến vào phim Tây Du Kí, khơi dậy kỷ niệm đẹp của thời thơ ấu. Chỉ là trong thời khắc này, người xem có mặt toàn bộ hóa đá, thứ duy nhất có thể chứng minh họ còn sống, chính là đôi mắt trợn trừng. Mấy tên trộm đưa mắt nhìn nhau, thất vọng thở dài, thấp giọng than thở nói: - Tụt cả hứng! Đây rõ ràng là lừa gạt người mà? - Gạt người! Đây nhất định là gạt người! Một câu vô cùng đơn giản, chợt nhắc nhở La Đại Phàm. Hắn như nhớ tới cái gì đó, vội vàng tua lên tiếp, cơ hồ đem từng phút hình ảnh đều cẩn thận tra xét một lần. Nhưng kết quả là, trừ bỏ đoạn Trư Bát Giới trêu chọc Hằng Nga có chút ám muội ra, bộ phim này ngay cả một cảnh cởi áo cũng không tìm thấy. Ngược lại đám nữ quan của Nữ Nhi quốc, nhìn thế nào cũng thấy có điểm giống hủ nữ, nhưng dựa vào cái này, ngươi có thể nói người ta truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy sao? - Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu! Trong tĩnh mịch quỷ dị, cảnh sát Lý choáng váng lắc lắc đầu. Trên thực tế, không chỉ mình hắn không hiểu, mà tất cả mọi người ở đây đều không hiểu ra sao — một bộ phim giàu tính giáo dục như Tây Du Kí, vì sao lại biến thành “Cô gái áo trắng đùa bỡn năm gã đàn ông” chứ? - Đừng nhìn tôi, tôi cũng không hiểu! Nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Dung, Trần Mặc chỉ có thể im lặng lau mồ hôi lạnh. - Tôi hiểu rồi! Trong nháy mắt, một người đàn ông trung niên đột nhiên vỗ đùi, tỉnh ngộ nói : - Quan Thế Âm Bồ Tát không phải mặc áo trắng sao? Thầy trò Đường Tăng không phải là năm người đàn ông sao? Cho nên ... Tội lỗi a! Tội lỗi a! - Bà mẹ nó! Như vậy cũng được? Lúc này, mọi người có mặt nghe xong toàn bộ ngã gục, còn La Đại Phàm thì phun ngụm máu lên màn ảnh. Không để ý truy cứu loại hành vi tổn hại tài sản công vụ này, cảnh sát Lý đã sớm lệ rơi đầy mặt nhìn lên trời, chỉ cảm thấy từng trận Thiên Lôi đang giáng xuống — Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Đây quả thực là vụ giật title phim cường đại nhất trong lịch sử! - Đợi một chút, vậy bộ phim lại là gì? Trong chấn kinh cùng hỗn, cũng không biết là ai than thở một câu, mọi người nhất thời cùng quay đầu, nhìn phía La Đại Phàm trong tay cầm chiếc CD thứ hai. “Đường nào đi đây, ba thiếu nữ sống trong 105 tráng hán như lang như hổ”... Nói thực ra, tên bộ phim này so với bộ thứ nhất càng cuồng dã hơn, thêm nữa trên cái đĩa này còn ghi chú rõ "Mỹ nhân ra tắm, cảnh tượng ướt át khiêu khích thần kinh của bạn" . - Muốn xem không? Không đợi cảnh sát Lý hỏi, mấy chục người xem cùng gật đầu, chỉ cảm thấy trong lòng có lửa thiêu hừng hực. - Vậy thì xem! La Đại Phàm chân tay loạn lên nhét CD vào, sau đó run rẩy bấm play. Vài giây sau, âm nhạc quen thuộc vang lên, quen thuộc đến nỗi mỗi người đều biết hát —— "…Đáng ra tay thì sẽ ra tay, gió lửa bao trùm lấy Cửu Châu…"! (Trích Hảo Hán Ca – Nhạc phim Thủy Hử bản cũ) "Phanh!" La Đại Phàm trực tiếp đập đầu lên bàn. Rất nhiều người xem bắt đầu điên cuồng cào tóc, cảnh sát Lý còn ngửa mặt lên trời rơi lệ, nhưng hắn đột nhiên mê hoặc nói: - Không đúng! Bộ phim này làm gì có cảnh mỹ nhân tắm? - Phan Kim Liên! La Đại Phàm đột nhiên nhảy dựng lên, phẫn nộ giơ quả đấm, - Trước kia tôi đếm rất kỹ, Phan Kim Liên xuất hiện trong ba tập, tắm tổng cộng sáu lần! - Ta ngất! Mọi người cùng nhau trợn mắt, thầm nghĩ người này quả nhiên đáng khinh, ngay cả người ta tắm mấy lần cũng nhớ rõ như vậy. - Ài, mọi người có muốn tiếp tục xem hay không, nơi này còn có mấy bộ! Ngay sau đó, cảnh sát Lý đột nhiên ho nhẹ vài tiếng, lúng túng nói: - Đừng hiểu lầm! Tôi là điều tra vụ án, để chứng minh tiểu Trần trong sạch! Được rồi! Bất kể là lý do gì, chí ít hoạt động thưởng thức điện ảnh truyền hình, một lần nữa bắt đầu rồi! Mà trong 10 phút tiếp đó, từng chiếc CD được mở ra, chú giải cho từng cái tên đĩa siêu hot ... Tất cả mọi người cùng trợn trừng mắt, cơ hồ muốn chết đứng tại đương trường… “Cô giáo lạnh lùng nuôi ong mật diễn vở tình cấm kinh thế với học trò dạy thú cụt tay”, không ngờ là “Thần Điêu Hiệp Lữ”? “Thời trang nguyên thủy, quanh năm suốt tháng đấu vật trong nhà”, lại là “Tom và Jerry”! “Đêm hôm đó điên cuồng, ta nằm yên trong lòng bà ngoại”, đây là “Cô bé lọ lem”? Sau cùng, mấy dân cờ bạc bắt đầu đánh đố, xem ai có thể từ tiêu đề đoán trúng nội dung phim trong cái đĩa CD ... Giờ khắc này, đừng nói là người xem trong toàn trường rơi lệ đầy mặt, ngay cả Trần Mặc cũng không khỏi đầu hoa mắt choáng! Con bà nó, Nặc Nặc chỉ đi tán gái thật sự là lãng phí! Cái điện thoại này thật nên đi viết tiểu thuyết mới đúng, tiêu đề nhiệt huyết sôi trào như vậy nó cũng có thể nghĩ ra! Nhưng vấn đề là, Trần Mặc biết rõ nội tình, mọi người lại không biết. Cũng vì vậy, nhiều người bắt đầu dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, loại tình cảm kính ngưỡng giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt. Trên thực tế, vừa vặn tổng biên tập của một trang báo mạng đến đồn cảnh sát đăng ký kinh doanh, đã trực tiếp mời nói : - Trần tiên sinh, ngày mai đến tòa soạn của chúng tôi làm thêm đi! Tôi dám cá, chỉ cần để ngài ngồi giật tít (title), lượng truy cập sẽ tăng lên 30%! Còn có thể nói gì nữa? Trần Mặc chỉ có thể im lặng chớp chớp mắt, cảm thấy mình nên chui vào góc nào đó mà cách ly. Không đợi tên tổng biên tập kia đề nghị tiền lương, hắn liền quay đầu nhìn phía cảnh sát Lý nói: - Lão Lý, hiện tại mọi việc đều rõ, nếu không còn gì khác... - Không có việc gì! Không có việc gì! Cảnh sát Lý theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vài giây sau, hắn lại đột nhiên ngẩn ra: - Đợi tí! Còn có một việc, cảnh sát Mộc Vân cảnh quan nói... À, cô ấy đến rồi kia! Gần như đồng thời, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, trong ánh mắt tò mò của mọi người, Mộc Vân một thân cảnh phục xuất hiện ở cửa. Bất luận dưới loại tình huống nào, biểu tình của vị nữ cảnh này luôn trống rỗng như thế, lại mang theo cảm giác âm lãnh khó mà diễn tả nổi. Tỷ như hiện, nàng đơn giản xuất hiện, khiến cho mấy chiếc điều hòa đột nhiên mất tác dụng biến thành như vật trang trí ... - Xin chào, Trần tiên sinh! Không chút nào tình cảm, âm điệu của Mộc Vân có vẻ rất bình thản, giống như đang phát máy ghi âm: - Tôi muốn cùng ngài nói chuyện của Huân Nhi, bởi vì con gái của ngài... Nói đến đây, ánh mắt của nàng hơi hạ xuống, nhìn Huân Nhi chăm chú như đang suy nghĩ. Như rất kinh ngạc, trong mắt Huân Nhi bắt đầu ẩm ướt, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể khóc òa ra. - Ngoan, không khóc! Trần Mặc ngẩn ra, liền tranh thủ ôm cô bé vào lòng, ôn nhu an ủi: - Cô này chỉ bắt người xấu, Huân Nhi không phải sợ... Lời còn chưa dứt, Huân Nhi đột nhiên giãy dũa, rón rén đi về phía Mộc Vân, sau đó bày ra thế quấn quanh như bạch tuộc quen thuộc. Trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, tiểu loli nước mắt lưng tròng nhìn Mộc Vân, giọng nói trong trẻo đột nhiên hô lên: - Mẹ! "Bốp!" Cảnh sát Lý đang đi tới, bước chân lảo đảo một cái, trực tiếp đụng phải góc bàn. Mười mấy người đang làm thủ tục đăng ký hộ khẩu lặng lẽ lâu mồ hôi lạnh, tựa hồ có thể ngất bất kỳ lúc nào. Trên thực tế, ngay cả Mộc Vân mặt từ trước đến nay không chút đổi sắc, lại vì câu xưng hô này, mà có vài phần hóa đá ... - Rất tốt! Rất cường đại! Trong yên tĩnh quỷ dị, Diệp Dung cất lời với giọng điệu nũng nịu sởn da gà: - Tiểu Mặc Mặc thân ái, anh không cảm thấy nên giải thích gì đó sao? - Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai? Càng vào thời khắc mấu chốt, Trần Mặc biết càng không thể lùi bước, vì vậy không sợ hãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người giằng co trong giây lát, rốt cuộc Diệp Dung cũng phẫn nộ hừ một tiếng, xoay người ôm Huân Nhi hỏi: - Bé ngoan, con có lầm không vậy? Chắc là cô Mộc có bề ngoài giống mẹ của con thôi… - Không có, Huân Nhi không có nhớ lầm đâu! Cái miệng nhỏ thở phì phì, Huân Nhi đột nhiên kéo tay áo Mộc Vân, - Trên tay phải của mẹ con có nốt ruồi son nhỏ... Đó, chính là chỗ này! Trong nháy mắt, nốt ruồi son nhỏ xuất hiện, văn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ. Diệp Dung cứng đờ, lại hơi nhíu mày, cố lấy dũng khí nhìn phía Mộc Vân: - Cảnh sát Mộc, chẳng lẽ cô thật là ... Giờ khắc này, mấy chục ánh mắt đồng loạt đổi vị trí, cùng dời đến trên người Mộc Vân, đợi câu trả lời của nàng. Chỉ là trong lúc chờ mong như thế, nhưng Mộc Vân vẫn như cũ duy trì trầm mặc, giống như không có nghe thấy gì hết. Thẳng đến một hồi sau, nàng mới chậm rãi lắc lắc đầu, bình thản nói: - Không biết! Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia! - Ta ngất! Không cần phải vậy chứ? Nếu không phải đang ngồi trên xe lăn, chắc rằng Trần Mặc đã trực tiếp té ngã. Nói giỡn sao! Giờ là niên đại gì rồi, cư nhiên còn chơi loại kịch rắm chó như mất trí nhớ, hơn nữa còn là trong thời khắc sống còn này! - Cho nên, nói như vậy... Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy tò mò háo hức lên cao, một câu chuyện với nội dung xúc động lòng người đã nhanh chóng thành hình. Người vợ mất trí nhớ bỏ nhà đi, gian nan vất vả trở thành nữ cảnh sát; người chồng mang theo con gái phiêu bạt, trong biển người mênh mông tìm tung tích của nàng... Là số mệnh an bài, là tình yêu chỉ dẫn, hay là vòng xoáy của âm mưu; một đôi uyên ương cứ như thế dựa vào tình yêu cùng niềm tin, trình diễn một đoạn tình cảm làm cảm động đất trời... Trên thực tế, vì bị chính ảo tưởng của bản thân đả động, vài người phụ nữ đang có mặt đã nhịn không được mà khóc nức nở. Diệp Dung mặt tái nhợt không còn huyết sắc, nàng đương nhiên biết câu trả lời của Mộc Vân là ý gì — có lẽ, thật sự vì mất đi trí nhớ... - Ba ba! Mẹ! Dường như thấy Diệp Dung bị kích thích còn chưa đủ, ông trời lại xui Huân Nhi hờn dỗi gọi vang lần nữa. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, tiểu Huân Nhi một tay lôi kéo Mộc Vân, một tay lôi kéo Trần Mặc, cười hì hì vui mừng nói : - Ba! Me! Cuối cùng Huân Nhi cũng tìm được hai người, thật là rất khổ cực!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang