[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 11 : Cục gạch hay laptop?
.
Thề với Ngưu Hoàng kính yêu, ngưu yêu dám đánh cuộc cả đời mình chưa từng gặp chuyện thế này, từ khi nào thì đồ điện cũng có thể thành tinh?
Có điều giờ không phải lúc thảo luận nguyên lý biến thành yêu quái!
Thừa dịp Oa Oa nói chuyện khiến lực hút yếu bớt, ngưu yêu chợt quát lên một tiếng lớn, vung quyền đấm về Nặc Nặc nhìn qua không chịu nổi một kích…
- Óe óe óe, sao lại chọn ca?
Bị công kích đột ngột làm hoảng sợ, Nặc Nặc không ngừng hò hét phun ra những lời vô nghĩa.
Kỳ quái chính là âm thanh này không quá lớn nhưng nghe lại cực chói tai.
Thế cho nên khoảnh khắc ngưu yêu sắp đánh trúng đối phương, đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo che lỗ tai, kinh hoảng lùi về phía sau.
Thấy cơ hội lộ ra, Xa Xa tức thời gia tốc đâm tới.
Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, ngưu yêu chừng mấy trăm cân bay lên trời, bay ra hơn mười mét mới ngã xuống, nện vỡ toác cả sàn xi-măng.
Cũng may nó da dày thịt béo, không đợi Xa Xa lần thứ hai công kích liền bật dậy, cúi đầu lộ hai cái sừng trâu đón đỡ.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, hai đại gia hỏa này không khoan nhượng mà va chạm, khói bụi bay mù mịt!
Mà dưới lực quán tính cực lớn, Bản Bản xui xẻo tức thì bị văng ra ngoài, nện thẳng vào ngực Trần Mặc.
- Lão đại, anh định làm gì em?
Còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì có “đệm thịt” đỡ, Bản Bản vừa trông thấy ánh mắt của Trần Mặc chợt có một dự cảm bất thường.
Vài giây sau, tựa hồ nó nghĩ ra cái gì đó, thét to:
- Đừng mà! Đừng mà! Em là laptop, không phải Phiên Thiên Ấn*, đừng mang em…
(*Phiên Thiên Ấn: trong truyền thuyết TQ có vị tiên tên Quảng Thành Tử, có cái ấn gọi là Phiên Thiên uy lực vô song, đóng ấn lên mảnh giấy ghi vài dòng gửi tới Diêm Vương thì Diêm Vương cũng phải để người chết sống lại)
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc đã cầm một góc nhấc nó lên, đưa vào thanh quang đồng thời dùng sức ném.
Ngưu yêu đang đấu đầu cứng cùng Xa Xa, mắt thấy Bản Bản thét chói tai bay tới, thật không khỏi ngẩn ra.
Trong nháy mắt, Bản Bản đang bao phủ trong ánh sáng xanh đột nhiên cấp tốc bành trướng, giống như một miếng sắt khổng lồ từ trên trời đập xuống.
Đến cả không khí cũng như bị nén lại, ngưu yêu ăn thẳng một đòn chỉ kịp ‘hự’ một tiếng rồi giống như bùn nhão ngã mềm nhũn trên mặt đất, hai cái sừng trâu màu bạc cũng bị bẻ gãy hơn nửa.
- Tao không nói mày là Phiên Thiên Ấn, nhưng cục gạch thì phải!
Phủi phủi hai tay, Trần Mặc điền đạm nhìn Bản Bản, rồi vỗ tay ra điều khen ngợi.
- Yên chí đi, kỳ thật mấy năm nay cục gạch còn có tiền đồ hơn so với laptop, cho nên dù mày có chuyển nghề cũng không sao… À, chúng mày còn ngây ra làm gì, hôm nay tao phê chuẩn cho chúng mày đánh hội đồng!
- Ầu zeee!
Không đợi hắn nói tiếp, bọn Oa Oa đã nhao nhao lên, hướng về phía ngưu yêu xui xẻo mà đánh hôi.
Chỉ nghe binh binh bốp bốp liên hồi, một vụ hội đồng cực kỳ thê thảm cứ thế tuyên cáo triển khai.
Nặc Nặc bên ngoài làm thế nào cũng không chen vào nổi, gấp đến độ hét loạn lên:
- Bà mẹ nó, các chú đừng đánh chết vội, ca còn chưa được chơi… Ái, Oa Oa, con bà mày, tí nữa nện trúng tao!
Mấy phút sau, ngưu yêu hấp hối đã hoàn toàn hôn mê, chỉ còn tứ chi run rẩy chứng minh nó vẫn còn sống.
Thấy đã không sai biệt lắm, Trần Mặc vội vàng quát bảo đám Bản Bản ngưng lại, cũng do dự chưa biết làm gì tiếp theo.
Lại nói tiếp, ngoại trừ đám Bản Bản, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu quái, cũng không biết thứ này là vô ý xông tới, hay cố tình đến trả thù… Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì có kẻ trả thù nào lại trốn trong bếp ăn cải trắng, chắc hẳn nó lạc đâu đến xem tiệm cơm thành nhà hàng miễn phí.
- Lão đại, hay chúng ta bán nó cho sở thú đi, dù là thu vé vào cửa cũng lãi to rồi!
Thấy Trần mặc còn do dự, Oa Oa bên cạnh lập tức đề nghị, bọn Xa Xa cũng liên tục hùa theo.
- Ý kiến hay, sau đó người ta hỏi làm thế nào bắt được, tao sẽ thuận tiện bán nốt cả tụi mày!
Trần Mặc cười híp mắt vỗ tay bôm bốp, gật đầu nói:
- Cả ăn cũng không cần, mỗi ngày chỉ việc nạp điện cho tụi mày, quả thực là một vốn bốn lời!
Lời vừa nói ra, bốn yêu quái lập tức câm như hến, ngoan ngoãn lui sang một góc.
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, ngồi phệt xuống sàn nhìn Diệp Dung còn đang hôn mê. Lại phải nói cô nàng này cũng là phiền toái lớn, đợi lát nữa không biết phải giải thích sao, hay là nhân lúc bất tỉnh mà giết người diệt khẩu nhỉ!
Trong nhất thời, hắn thật sự không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể buồn rầu ngồi hút thuốc, thầm cầu nguyện Diệp Dung đột nhiên mắc chứng mất trí tạm thời…
- Lão đại, hay để em nện cho cô ta mấy phát?
Đại khái đã phát hiện chính mình có tiềm chất trở thành cục gạch, Bản Bản rất là mong chờ đề nghị.
Oa Oa vẫn không quên bơm kích, chen miệng nói:
- Lão đại, không thì chúng ta cứ kể hết với Dung tỷ đi, cùng lắm là em trả hết đống đồ lót trộm của cô ta… Đệt, tên kia muốn chạy trốn!
Chẳng ai ngờ được ngưu yêu tưởng như phải ngất đến mấy ngày kia lại thoáng cái đã tỉnh lại, có thể sánh với Tiểu Cường* rồi.
(* Tiểu Cường là tên khác của loài gián, tiểu = bé nhỏ, cường = mạnh mẽ, dai dẳng)
Tuy rằng vẫn còn choáng váng, nhưng ý thức được mình đang trong tình thế xấu, nó vừa tỉnh đã lập tức chuồn ra xa hơn 10 mét, xem bộ dáng là muốn trực tiếp nhảy từ sân thượng xuống.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, dẫn theo đám Xa Xa chạy qua, có điều ngưu yêu sớm đã trèo được qua lan can, không do dự tung người ra khoảng không!
- Đáng chếttt~
Không đợi Trần Mặc hết câu, ngưu yêu vừa nhảy xuống lại giống như đập trúng một bức tường vô hình, bay ngược ra sau năm sáu mét.
Tiếng nhạc êm ái thanh nhã vang lên, một cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ trọn cả khoảng sân thượng.
Trong cảnh tượng thánh khiết này, một cô gái mặc áo bào trắng u nhã xuất hiện, khuôn mặt ẩn hiện đằng sau ánh hào quang…
Tay phải của nàng nắm quyền trượng màu hoàng kim, đỉnh trượng là một viên ngọc tỏa ra kim quang; tay trái thì nắm một tấm thuẫn tròn cũng màu hoàng kim, mặt trên phủ kín hoa văn tinh xảo…
Gió đêm thi thoảng lướt qua, khẽ lay mái tóc đen dài của nàng, khiến nàng giống như một vị thần vừa hàng lâm trần thế!
Trong yên tĩnh quỷ dị, ngưu yêu ngã chổng vó lại rít gào lên, lần thứ hai bật người lao đến.
Cô gái mặc áo bào trắng vẫn chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, chậm rãi giơ cao quyền trượng hoàng kim, miệng cất lên vài câu không rõ nghĩa.
Trong nháy mắt, hào quang kim sắc theo tấm thuẫn bắn ra, hóa thành một quầng sáng khuếch tán chung quanh.
Bị quầng sáng bao phủ, ngưu yêu lập tức giống như bị công kích trí mạng, kêu thảm lên liên tiếp lui về phía sau, da thịt tức thì chuyển màu cháy đen.
- Rất mạnh… Nhưng sao mình lại cảm thấy quen thế nhỉ?
Trần Mặc ngạc nhiên đẩy gọng kính.
Trong tầm mắt hắn là cô gái mặc áo bào trắng kia, tay nắm quyền trượng cùng thuẫn tròn lăng không mà đứng, tản ra hơi thở thần thánh tràn ngập mỹ cảm.
Bản Bản nháy mắt lên mạng, điều tra hình ảnh tương tự. Còn đám Oa Oa thì đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng bật thốt:
- Athena...
Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có dư âm câu "Athena" như vang mãi không tan trong không khí.
Trần Mặc á khẩu nhìn chằm chằm tập tranh ảnh tư liệu trên Internet cùng cô gái trước mắt, hiển nhiên hình tượng không khác nhau dù chỉ một nếp nhàu trên áo, đột nhiên hắn muốn cắn ngón tay mình để chứng minh mình không phải là nằm mơ.
Bất quá vài giây sau, hắn đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề — nếu Athena ở nơi này thì đám Seiya, Hyoga, Shiryu đang ở đâu?
(Chú thích: tác giả lại một ông cuồng truyện Áo Giáp Vàng; trong đó dưới trướng nghe lệnh và bảo vệ nữ thần Athena gồm các thánh đấu sĩ, và 3 cái tên trên là một trong những nhân vật chính. Chi tiết hơn đọc bộ Quốc Vương Vạn Tuế ;)) )
Nhưng có điều nữ thần hàng lâm trần thế này cũng không có yếu ớt như trong bộ manga kia! Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng tao nhã chậm rãi giơ lên quyền trượng, nhắm ngay ngưu yêu đang chật vật muốn đứng dậy.
Nhận thấy được tử vong uy hiếp, ngưu yêu đột nhiên ngay tại chỗ lăn một vòng hóa thành nguyên hình, phun ra ngọn lửa màu đen lao đến như điên, bốn vó chấn động khiến cả mặt đất cũng run rẩy.
Nhưng mà đối mặt với thế công mạnh mẽ như thế, nữ thần vẫn chỉ đứng yên, đôi mắt xanh biếc hơi hiện lên hàn quang…
- Nhân danh nữ thần trí tuệ, xin hãy ban cho con lực lượng chính nghĩa để chiến thắng tất cả tội ác cùng dơ bẩn trên thế giới!
Cơ hồ ngay khi từ cuối cùng thốt ra, hào quang rét lạnh như băng đã bay ra từ quyền trượng, lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy xẹt qua sân thượng.
Ngưu yêu đang lao nhanh tới lập tức bị kìm hãm, giống như trúng thuật định thân đứng thẳng bất động tại chỗ. Vài giây sau, khi nó cúi đầu nhìn xuống trước ngực của mình thì cũng là lúc kim quang đột nhiên bao phủ toàn cái thân trâu của nó, nháy mắt thiêu nó thành tro.
Đến cả một tiếng hét thảm cũng không kịp kêu, đống tro tàn cũng bị gió đêm nhẹ nhàng cuốn đi, biến mất như chưa từng xuất hiện…
- Lão đại, chúng ta dùng kế thứ 36 thôi chứ?
Đồng thời rùng mình một cái, bốn yêu quái rất sáng suốt đề nghị nói.
Có điều không đợi Trần Mặc quyết định lui lại, nữ thần vẫn đứng yên kia đột nhiên nhẹ nhàng thở gấp, quyền trượng cùng tấm thuẫn đều hóa thành kim quang rồi biến mất.
Có chút lảo đảo loạng choạng, nàng đột nhiên bỏ kim quang che mặt đi, thần sắc tái nhợt chậm rãi ngã xuống.
Mà trong khoảng khắc thấy rõ khuôn mặt nàng, Trần Mặc chợt ngẩn ra, bản năng xông lên phía trước ôm lấy nàng...
Giờ khắc này, hai người gần trong gang tấc. Nhìn đôi mắt xanh thăm thẳm long lanh nước kia, Trần Mặc có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu đi.
Gia Địch nhẹ nhàng mỉm cười, thật hiếm có nói một câu đùa phá tan bầu không khí khó xử:
- Thật xin lỗi, em không có mang theo 12 hoàng kim thánh đấu sĩ, nhưng nếu anh muốn ký tên thì dễ thôi!
- Ặc…
Trần Mặc còn bị vây trong trạng thái ngạc nhiên không biết nói gì, hắn thậm chí còn không thể phán đoán đến tột cùng là Gia Địch mượn dùng lực lượng của Athena, hay là Gia Địch vốn là Athena.
Trên thực tế, Trần Mặc đã muốn hoài nghi Nặc Nặc gọi lộn số điện thoại, có khi nào nó trực tiếp đánh điện lên tới đỉnh Olympus?
Vài giây sau, Trần Mặc đột nhiên có quyết định — bất kể như thế nào, vĩnh viễn cũng không thể nói chân tướng cho Gia Địch, chứ nếu để vị băng sơn mỹ nhân siêu cường hãn này biết được… Chỉ sợ chính mình ngay cả cơ hội nhập thổ an lành cũng không có!
- Được rồi, đừng ngạc nhiên như vậy mà!
Nhìn diễn cảm quái dị của hắn, Gia Địch không khỏi mỉm cười lắc đầu:
- Trung Quốc có thần tiên yêu ma, thì nước em cũng có chư thần, chẳng phải anh cũng thế sao?
- Điều này… Kỳ thật tôi chỉ là nuôi thêm một đàn sủng vật thích gây loạn.
Trần Mặc ngẩn ra, cũng chỉ có thể cười khổ gật gật đầu. Điều may mắn duy nhất của hắn là Gia Địch tạm thời còn không có liên tưởng đến năng lực của Nặc Nặc. (chưa nghĩ việc cái điện thoại mới là đứa tán ẻm đó mà =]] )
Trong nhất thời, hai người yên lặng mà nhìn đối phương, rồi không hẹn mà cùng tươi cười, có lẽ bởi vì mới chia sẻ được bí mật cho nhau.
- Này này, em cũng không muốn làm người phá khung cảnh đâu…
Trong hoàn cảnh có chút ám muội, Oa Oa đột nhiên nhảy lên vài bước, nơm nớp lo sợ ngắt lời nói:
- Nhưng mà lão đại, giờ anh quay đầu lại đã… Ừm, Dung tỷ hình như tỉnh rồi kìa!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện