[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia
Chương 07 : Lưu quang chiến hoa đào
Người đăng: Yeyeye
.
Lâm Phong dẫn ba người Mộ Dung Yên Nhiên tới bên ngoài Thạch thôn, chỗ giao chiến lúc trước còn chưa kịp dọn dẹp, thây khô nằm đầy đất trông đáng sợ như địa ngục trần gian.
Thấy cảnh này, Mộ Dung Yên Nhiên suýt chút nôn khan, còn Diệp Cát và người thanh niên đi cùng cũng chau mày cảm thấy buồn nôn.
Cây đào trước ngõ thôn toàn thân khô héo cháy đen nhưng hoa đào lại mơn mởn xanh tươi, khác biệt một trời một vực khiến mọi người nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
Trong khung cảnh như địa ngục trần gian này mà hoa đào lại càng rực rỡ sức sống thì thật kỳ lạ.
Lâm Phong đang định nói chuyện thì trong Thạch thôn đột nhiên náo loạn, những tiếng quát mắng của người lớn, những tiếng nấc nghẹn ngào của những trẻ nhỏ, tất cả mọi người từ mọi ngõ ngách trong thôn chạy ùa ra phía ngoài thôn, tránh thật xa cây đào.
Lâm Phong cố gắng nhìn thì thấy những cánh hoa đào đỏ tươi đang bay múa đuổi theo thôn dân. Những ai bị cánh hoa dán trúng người đều bị chúng hút sạch sức sống mà trở thành xác khô. Đứa nhỏ thì đang cố sức bảo vệ mọi người cùng nhau chạy trốn ra ngoài.
Lâm Phong trông thấy mà thở dài một hơi. Cũng may mà gặp được ba người Mộ Dung Yên Nhiên, nếu không hắn thật sự không có biện pháp gì để đối phó lại cây đào già này khi nó ra tay nhanh đến thế.
Gặp phải những cánh hoa đào đuổi theo thôn dân đang chạy ra ngoài thôn, Lâm Phong quát to một tiếng rồi cũng ôm đầu chạy trốn giống như bị hoảng sợ kinh khủng.
Mộ Dung Yên Nhiên và người thanh niên nhìn bóng lưng Lâm Phong xa dần mà đều hừ lên một tiếng: “Đồ nhát gan!”
Lâm Phong tự nhiên không biết bọn họ khinh bỉ hành động này của hắn, mà có biết thì hắn cũng chẳng để bụng.
Hắn tất nhiên phải chạy, nếu không thì lỡ may đứa nhỏ và lão thôn trưởng nhìn thấy bộ dáng này của hắn (ý nói hắn còn đang mặc đồ thôn dân) thì sao giả làm thế ngoại cao nhân được?
Hơn nữa, hắn cũng phải nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt của ba người Quang Kiếm tông để bản thân chuẩn bị ra tay.
Dù hai bên ai thắng ai thua thì Lâm Phong đều sẽ ra tay.
Nếu cây đào già thắng thì tất nhiên Lâm Phong sẽ không vui. Bây giờ hắn không chỉ mong đứa nhỏ được an toàn mà còn phải đảm bảo ba người Mộ Dung Yên Nhiên dù thua cũng không được chết, họ phải cố gắng sống sót, tệ nhất thì Mộ Dung Yên Nhiên cũng phải còn sống.
Nếu nàng chết thì lấy ai tới Tiêu gia từ hôn đây?
Nhưng nếu như ba người Diệp Cát chiến thắng dễ dàng thì Lâm Phong cũng không cảm thấy ổn, có trời mới biết được bọn họ có vừa ý tiềm lực của đứa nhỏ mà thu nó làm đệ tử của Quang Kiếm tông hay không chứ?
Thế chẳng phải Lâm Phong xôi hỏng bỏng không sao?
Hai bên đều bị thiệt mới là kết cục Lâm Phong mong muốn nhất.
Cứ thế, Lâm Phong cẩn thận trốn kỹ một chỗ, sau đó rút Bắc Cực Thiên Từ kiếm ra, bắt đầu quan sát tỉ mị trận chiến.
Người thanh niên đáng sớm tuốt kiếm khỏi vỏ, lao tới giao chiến với cây đào già.
Mặc dù gã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười, chém được một số đóa hoa nhưng còn lâu mới là đối thủ của cây đào già.
Ngay lúc người thanh niên sắp chém trúng thân cây thì cây đào già đột nhiên biến đổi, hoa đào trên cành cây cùng lúc toát ra áng mây mù màu hồng nhạt bao phủ toàn bộ thân cây.
Người thanh niên chém phải đám mây mù này lập tức như rơi vào trong vũng cát lún, di chuyển rất khó khăn.
“Yêu nghiệt dám phản kháng hả?” Người thanh niên biến sắc, muốn triệu hồi phi kiếm nhưng lại bị làn sương hút lại, gã cố gắng thế nào cũng không thể thu kiếm lại được.
Không chỉ có thế, làn sương đỏ còn đang phản công ăn mòn dần pháp lực của người thanh niên, sắc mặt gã trở nên đỏ hỏn như người say rượu, chỉ có thể cố sức chống đỡ.
Cục diện thay đổi đột nhiên khiến cả Diệp Cát lẫn Mộ Dung Yên Nhiên kinh hãi, cô gái muốn ra tay tương trợ thì bị ông lão ngăn lại: “Yêu cây này rất cổ quái, con đừng nhúng tay.”
Diệp Cát vẽ một vòng giữa không trung, phát ra một tia kiếm khí vô hình cắt đứt liên hệ giữa người thanh niên và cây đào già, sau đó cứu gã rồi giao cho Mộ Dung Yên Nhiên: “Các con lui ra, để ta tới đối phó nó.”
Ông lão dứt lời liền rút kiếm khỏi vỏ, đâm kiếm tới trước, phát ra một tia kiếm quang màu vàng.
Nhìn thì thấy kiếm thế của Diệp Cát uy mãnh hơn xa người thanh niên, tựa như cầu vồng trên trời, tỏa ra kiếm quang chói mắt chém thẳng tới cây đào già.
Cây đào giả giở lại trò cũ, phát ra sương mù đỏ càng đậm hơn để ngăn lại kiếm quang của Diệp Cát, làn sương hiện lên từng vòng tựa như gợn sóng hóa giải kiếm chiêu đầy uy lực của ông lão.
Lâm Phong thầm hô một tiếng: “May thật.”
Cây đào già này đỡ được một kiếm của tu sĩ Trúc Cơ kỳ Diệp Cát thì hẳn nó cũng cùng cấp độ với ông lão.
May mà Lâm Phong không lỗ mãng tự hành động một mình, nếu không thì dù dùng Bắc Cực Thiên Từ kiếm cũng không phải là đối thủ của cây đào già mà e rằng ngay cả mạng cũng không còn.
Diệp Cát hừ lạnh một tiếng, kiếm quang sáng ngời hóa thành mây mù dần mạnh hơn, kiếm khí lên như diều gặp gió tạo thành một trụ mây khí thế khiếp người.
Trụ mây to đến hết cỡ thì liền nổ tung, hóa thành hàng ngàn tia kiếm khí từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến.
Cây đào già không chút hoang mang, toàn bộ hoa đào trên cành bay xuống hóa thành làn mưa hoa rợp trời bay nhanh đến người Diệp Cát.
Khác với trước đây, lần này cánh hoa không đong đưa mà tựa như những mũi tên nhọn lao vun vút, vang động núi sông.
Mưa hoa rợp trời va mạnh vào vô tận kiếm khí giữa không trung.
Cánh hoa vỡ vụng, kiếm khí tiêu tan, khi hai bên va vào nhau thì trời cũng biến sắc.
Lâm Phong nấp ở chỗ khuất thấy thế liền mặt mày hớn hở: “Sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ kỳ thật không thể coi thường.”
Hắn vừa xem vừa suy tư, nếu bản thân gặp phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì sẽ ứng đối ra sao?
Không giao thủ tự nhiên là kết quả tốt nhất, nhưng nếu nhất định phải đánh nhau thì trước tiên phải bố trí phục kích bằng Cửu Thiên Động Lôi Dẫn thật tốt, sau đó nhân lúc đối phương đối phó thiên lôi liền sử dụng Bắc Cực Thiên Từ kiếm tấn công từ hai mặt. Thành bại tất cả trong một chiêu này, nếu đến thế mà không còn làm gì nổi kẻ thù thì chỉ còn nước vắt giò lên cổ mà chạy, xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tóm lại trong trường hợp phục kích đánh lén thì hắn cũng có cơ đánh nhau nhưng cơ hội thắng không lớn.
Lâm Phong ở bên này đang ngẫm nghĩ thì cuộc chiến phía bên kia càng trở nên quyết liệt.
Kiếm khí và mưa hoa va vào nhau nhưng hình như Diệp Cát ổn hơn, sau khi kiếm khí phá tan một trăm hoa đào liền dựa thế tiếp tục đánh tới cây đào già.
Khi đợt kiếm khí tập trung đánh bản thể thì quanh thân cây đào già toát ra một luồng yêu quang đỏ đậm rực rỡ chói mắt chống lại.
Tựa như mưa to trút xuống mặt nước, yêu quang màu đỏ lay động liên tục, một tia kiếm khí dường như xuyên qua phòng ngự của cây đào già, nhưng lần tấn công này đâu chỉ có một mà đến hàng ngàn tia kiếm khí, cây đào già bị chừng ấy kiếm khí tấn công liên tục liền cảm thấy không ổn.
Mộ Dung Yên Nhiên và người thanh niên đều âm thầm hô tốt.
Thôn dân Thạch thôn chạy trốn ra xa cũng dừng lại nhìn cuộc chiến, thấy Diệp Cát chiếm thế thượng phong thì đều hoan hô. Chỉ có mỗi Lâm Phong là ánh mắt ngưng lại, không cam lòng: “Không ổn!”
Hiển nhiên không phải hắn lo cho cây đào già mà cảm thấy nó hình như còn giữ sức.
Diệp Cát thấy cây đào già chỉ lo phòng thủ mà không đánh trả liền dứt khoát biến ảo kiếm quyết, cả người lẫn kiếm cùng nhau bay ngút lên trời.
Kiếm khí như sương mù ngay lúc này lập tức biến thành quang kiếm huy hoàng, người kiếm hợp nhất, chém thẳng xuống cây đào già.
Một kiếm này bỏ qua đặc điểm biến ảo sương mù từ mọi phương hướng mà tập trung tất cả sức mạnh, Diệp Cát thay đổi thân pháp hóa thành một vệt sáng với kiếm quang dài mấy chục mét chém xuống dưới với uy thế không gì cản nổi.
Nhưng đúng lúc này, bên tai Lâm Phong lại vang lên một tiếng cười khẽ.
Lại là âm thanh trầm thấp khàn khàn của phụ nữ, tiếng cười mới mỉa mai khinh thường làm sao.
Lâm Phong đột nhiên trừng mắt, yêu quang quanh thân cây đào già đột nhiên rút lại thành một quả cầu ánh sáng chỉ to bằng nấm đắm. Quả cầu ánh sáng này nhìn qua không có gì nổi bật nhưng lại khiến cho linh hồn của hắn run rẩy. Nó đã được nén đến hết mức, sức phá hoại cũng đạt tới mức cao nhất. Hắn thậm chí thấy không khí xung quanh quả cầu dao động mãnh liệt, không gian gần như bị bóp méo.
Diệp Cát sắc mặt đại biến: “Yêu nghiệt xảo quyết lắm!”
Nhưng lão biết bản thân đã ra chiêu nên không thể thay đổi được, rốt cuộc chỉ đành cứng rắn tấn công.
Quang kiếm của Diệp Cát va chạm với quả cầu ánh sáng tạo ra những tia sáng lóa mắt khiến mọi người không thể nào mở mắt ra được.
Lúc hai bên mới tiếp xúc thì không tạo ra động tĩnh gì lớn, nhưng chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng nổ điếc tai.
Ở trung tâm vụ nổ, Diệp Cát bị hất văng ra, ngã rầm xuống đất.
Lúc này Diệp Cát không còn bộ dáng tiên phong đạo cốt như lúc mới gặp nữa, áo trắng trên người lão đã ướt đẫm màu máu.
Mộ Dung Yên Nhiên và người thanh niên vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Diệp Cát dậy, hai người còn chưa kịp mở miệng đã bị ông lão quát ngang: “Đi, đi mau!”
Lão chưa nói xong, cây đào già đã chìa cành ra chuẩn bị một đợt tấn công mới.
Ba người của Quang Kiếm tông không chút do dự dìu nhau chạy trốn, lúc này bọn họ không còn nghĩ tới chuyện trảm yêu trừ ma gì nữa mà chỉ muốn chạy thôi.
Mà hiện tại Lâm Phong lại xuất hiện, đâm Bắc Cực Thiên Từ kiếm về phía cây đào già.
“Hiện tại chuẩn luôn!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện